Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 71

"Thiểu, Thiểu Tước, làm sao anh biết chỗ này, anh...anh!"

Diêu Mộng Lan muốn lui về phía sau, nhưng phía sau là một đống đồ lạnh lẽo chống lưng cô ta, cô ta sợ run lẩy bẩy, thì ra là trong lòng cô ta sợ nhất là để cho anh ta biết chuyện này.

"Tại sao? Những năm qua tôi đối với cô còn chưa đủ tốt à?" Dung Thiểu Tước không biết là đang nói cái gì, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng, dáng vẻ cô gái anh ta đã từng chứa ở trong lòng, nhưng mà đến bây giờ lại là người đàn bà tổn thương anh ta nhất.

"Không phải như vậy, Thiểu Tước, không phải vậy, em đang giận bọn họ, em nói đều là mê sảng!" Lúc này Diêu Mộng Lan biết sợ, không biết đây là đâu, nếu không có người trợ giúp mình, mình sẽ chết ở chỗ này ư?

"Tư Mộ Thần, tôi có thể tự thân động thủ chứ? Tôi muốn trả lại cho Cảnh Tô!" Anh ta còn híp mắt sau đó nhếch miệng lên theo thói quen, vào lúc này Cảnh Tô mới hiểu được, hóa ra lúc này anh ta nguy hiểm nhất.

"Cậu cứ tự nhiên!" Tư Mộ Thần rốt cuộc là quân nhân, nói chuyện tương đối tùy ý, động tác cũng mang theo chút lỗ mãng, xách Diêu Mộng Lan ném tới trước mặt Dung Thiểu Tước.

"Mộng Lan, Mộng Lan nhà chúng ta là đứa bé thành thực, không phải nói bị cường bạo ư? Mộng Lan nhà chúng ta phải ngoan!" Khi Dung Thiểu Tước nói chuyện, Tư Mộ Thần đã mang theo một người đàn ông tới, mượn cơ hội này, Tư Mộ Thần cũng có chút lòng riêng, trước kia A Tuấn luôn bị mình lưu đày bên ngoài, bây giờ trở lại, đến lúc rồi.

"Tôi đã đến!" Người vừa tới không phải là ai khác, mà chính là Cung Bổn Kỳ Tuấn đã chết.

"Lão đại, không phải anh ta đã chết rồi sao?" Kỳ thực Đường Tuấn bị lưu đày làm mình tiếc nuối vì không thể báo thù cho cha mẹ chị gái, hiện tại lão đại cho anh ấy một món lễ lớn như vậy, trong lòng anh ấy kích động.

"A Tuấn, đừng nói gì cả, cậu có vừa lòng về phần quà tặng này không?" Tư Mộ Thần ôm lấy Cảnh Tô, mang cho cô chút ấm áp.

"Lão đại, em"

"Được rồi, không cần nói gì cả, tôi muốn mang nhóc con về nghỉ ngơi! Nơi này giao cho cậu!" Tư Mộ Thần phủi mông đi, Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan, mặc dù trong lòng không nhẫn tâm, nhưng vừa nghĩ tới cô ta muốn thương tổn tiểu bảo bối nhà mình, cô liền không quay đầu lại mà đi theo Tư Mộ Thần.

"Đường tiên sinh, có thể cho tôi mượn người đàn ông trong tay cậu dùng một chút hay không?" Dung Thiểu Tước chỉ chỉ người đàn ông, Đường Tuấn dĩ nhiên không có ý kiến gì, chỉ cần kết quả cái chết cuối cùng do mình làm là được.

"Anh cứ tùy ý!"

Dung Thiểu Tước kéo lão già qua không biết thả thứ gì vào trong miệng hắn, Cung Bổn Kỳ Tuấn nằm run lẩy bẩy trên mặt đất, Diêu Mộng Lan bị Dung Thiểu Tước trói nằm trên mặt đất, Diêu Mộng Lan không biết Dung Thiểu Tước muốn làm cái gì, mặc kệ anh ta làm cái gì cũng đều cảm thấy không thể tiếp nhận.

"Mộng Lan, cô chờ một chút, không cần phải sợ, không ai đến cứu cô đâu!" Bộ dáng kia giống như những người đó nói với anh ta lúc còn bé, sẽ không ai tới cứu anh ta, nhưng vẫn có người cứu anh ta.

Thật ra thì có người hay không không biết, kỳ thực anh ta là một đứa bé thù dai, nếu người khác làm thương tổn anh ta, anh ta sẽ trả lại gấp mười lần, nếu người khác nói láo với anh ta, anh ta không thích lắm.

"Mộng Lan, cô nói láo với tôi ~ cô nói, cô rất thích đứa bé, nhưng làm sao cô nhẫn tâm giết đứa bé chết hả?" Anh ta còn nhớ rõ cô ta nói đứa bé kia là Giang Phỉ Á giết chết, chảy một vũng máu ở trước giường bệnh, làm hại Giang Phỉ Á nằm ở đó sợ đến té xỉu, nhưng thật ra chính cô ta đã sớm uống thuốc phá thai, cô ta thật là độc ác!

"Thiểu Tước, em cầu xin anh, thả em có được hay không? Chỉ cần anh thả em, em có thể đồng ý với anh tất cả, em đều nguyện ý làm tất cả! Cầu xin anh!" Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông trên đất từ từ bò về phía mình, trong mắt có thể thấy được dục vọng, cô ta biết Dung Thiểu Tước mới vừa cho anh ta uống thuốc gì rồi.

"Mộng Lan, có phải cô rất hưởng thụ tư vị bị cường bạo hay không?" Lần đầu tiên, Đường Tuấn cảm thấy người đàn ông xem ra vô hại lại đen tối giống như lão đại, hơn nữa người đàn ông này còn phúc hắc.

Chỉ là, thuốc này thật sự khiến Cung Bổn Kỳ Tuấn hưởng thụ đủ, tới nơi này một đoạn thời gian rồi, anh ta đều chưa chạm qua phụ nữ.

Nói thật, trong lòng Cung Bổn Kỳ Tuấn thật sự hưng phấn, trong mắt anh ta không thể đụng vào người phụ nữ này so với giết anh ta còn khó hơn, hiện tại anh ta có thể rồi, trong lòng tại sao có thể mất hứng chứ? Có lẽ là do tác dụng của thuốc, anh ta tạm thời quên mất nguy hiểm.

"Không...không được!" Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông bẩn thỉu đẩy quần áo của mình, đang muốn làm gì thì làm trên người mình.

Dung Thiểu Tước và Đường Tuấn ở bên cạnh mặt không vẻ gì nhìn một màn này, Đường Tuấn còn bất chợt xoa dao của mình một chút, giống như là muốn làm chút gì.

Vào lúc gã đàn ông và người phụ nữ kích tình mênh mông, Đường Tuấn giơ tay chém xuống, làm vô cùng hoàn mỹ đến một giọt máu cũng không chảy xuống, chỉ có thể nghe trong không khí, truyền đến tiếng a a a a khổ sở, khiến cách vài trăm dặm tiếng chó sủa um lên.

Diêu Mộng Lan cảm nhận được người đàn ông té ở trên người cô ta, trong lòng thở dài một hơi, hành hạ xong rồi, cô ta nghĩ tới Dung Thiểu Tước vẫn còn tình cảm. Cô ta nhìn Dung Thiểu Tước và Đường Tuấn bàn luận xôn xao, là đang bảo Đường Tuấn thả mình à? Thật sự là quá tốt, cô ta cũng biết làm dáng một chút.

Có lúc, con người luôn ngây thơ như vậy, hay hơi quá ngây thơ.

Đầu mùa đông, mặc dù tuyết còn không có rơi, nhưng thân thể trần truồng trong thổi gió, những làn gió giống như là đang lăng trì da mình.

“Thiểu Tước, em lạnh, em lạnh, em muốn mặc quần áo!” Diêu Mộng Lan hét to, thật sự rất đau.

“Mộng Lan, cô không cần gấp, tôi nhờ Đường Tuấn tiên sinh mang cô đồ sưởi ấm, quần áo của cô đã không thể mặc!” Nhưng không nghĩ tới lời nói tiếp theo của Dung Thiểu Tước khiến cho trong lòng cô ta hoảng hốt, cô ta nằm trên mặt đất cảm thấy cái chết lạnh lẽo đánh tới phía cô ta, nhưng so với cái chết còn kinh khủng hơn.

“Tôi nhờ Đường Tuấn tiên sinh tìm cho cô một con chó sói lớn!”

Chó sói lớn, đây là muốn làm gì? Hơn nữa còn đút xuân dược cho chó sói lớn, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

Không biết là hành hạ đã bao lâu, người mang theo máu dầm dề trở lại trong phòng giam, dĩ nhiên không phải phòng giam trong bóng tối, ở trong phòng giam làm bằng gương, có hai người đang bị đút thuốc, một là thái giám, một là người phụ nữ ác độc.

Bọn họ bị hành hạ trên mặt đất, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào có thể giúp bọn họ. Bọn họ nhìn mình động dục trong gương, thật là trò hề, muốn an ủi mình, nhưng vẫn cảm thấy có ngàn vạn con trùng đang hành hạ họ, nhất là thái giám, thái giám nên làm cái gì bây giờ?

“Cứ thể bỏ qua cho cô ta à?” Đường Tuấn hỏi Dung Thiểu Tước, rất không hài lòng, bộ dáng như vậy còn phải để lão đại nhà bọn họ tự thân động thủ.

“Làm sao có thể? Tôi còn muốn để cho cô ta mang thai!” Dung Thiểu Tước nói khiến Đường Tuấn cái hiểu cái không, nhưng đều không quan trọng, tiếp theo nên chiêu đãi thái giám đáng chết thế nào, sinh mạng không có, hiện tại lại bị xuân dược hành hạ, nhìn hắn bây giờ mắng lời thô tục khó nghe dường nào!

Anh ta không thể cho thái giám chết bầm ăn cơm, nghe nói nhà thái giám có một tập tục, nếu không cho ăn, liền ăn mình, anh ta ngược lại muốn nhìn xem, anh ta ăn mình thế nào.

“Nhóc con, ngủ?” Trên xe, anh thấy mặt Cảnh Tô nhìn bên ngoài không nhúc nhích, rất là an tĩnh, là ngủ thiếp đi sao? Anh không thể xác định.

“Thế nào?” Hai má trắng noãn quay lại, trong nháy mắt Tư Mộ Thần nhìn hoa cả mắt, anh nghĩ, vẫn mau sớm một chút lấy về nhà cho an toàn.

“Khụ khụ, không có gì, chính là muốn hỏi, ngày mai mấy giờ gặp nhau ở cục dân chính?” Tư Mộ Thần ngẫm lại thấy ngọt ngào, thật ra thì anh sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ cô gật đầu đồng ý, coi như cô không đồng ý, anh cũng phải đưa đi.

“Cục dân chính nào?” Cảnh Tô không nhanh nhạy, cục dân chính là gì, cô vẫn không có phản ứng kịp.

“A a, cục dân chính!” Cảnh Tô nhìn ánh mắt muốn giết người của Tư Mộ Thần, gật đầu liên tục, cô từ từ mở to hai mắt, cô mới nghĩ ra là đi lĩnh chứng, phải kết hôn ~

“Chín giờ đi ~” Mặt Cảnh Tô hơi hồng.

“Chín giờ? Trường trường cửu cửu, cũng tốt đấy! Cứ quyết định như vậy nhé!” Tư Mộ Thần lái xe thật nhanh, ngày mai lĩnh chứng chụp hình, tinh thần đương nhiên rất tốt.

“Anh đi đâu?”

“Nguyệt Nha Tiểu Uyển!” Anh nghĩ thế này, bên này tương đối gần, nhưng Cảnh Tô nghĩ ngộ nhỡ tối nay bị Tư Mộ Thần hành hạ, ngày mai cô sẽ không có tinh thần?

“Không, không, em muốn về nhà!” Cảnh Tô vội vàng nói, làm Tư Mộ Thần bất mãn.

“Nhóc con, tại sao không đi?”

“Bởi vì, bởi vì, sẽ rất mệt mỏi!” Giọng Cảnh Tô rất nhỏ, nhưng vẫn truyền vào trong lỗ tai anh, Tư Mộ Thần dở khóc dở cười, bây giờ anh thành loại đàn ông ngu ngốc vô năng, chỉ đắm chìm trong tình ái? Mặc dù anh rất mong đợi hô mưa gọi gió cùng nhóc con.

“Khụ khụ, nhóc con, tư tưởng của em không đứng đắn, đây chính là chuyện phải phê bình, anh là loại đàn ông đó sao?” Tư Mộ Thần chăm chú nhìn Cảnh Tô.

Cảnh Tô nhìn một chút, gật đầu một cái, nhưng lại lắc đầu một cái.

“Ai ai, anh nói này, vì sao có bảo bối rồi còn ngơ ngác? Quả thật là một đức hạnh, vừa lắc đầu vừa gật đầu, đây quả thực là muốn lừa dối ông đây chết à?” Tư Mộ Thần thoạt nhìn nóng nảy, nhưng Cảnh Tô bị bộ dáng của anh làm cho vui vẻ.

“Tư Mộ Thần, tối nay đi chỗ của anh!” Cảnh Tô thấy mắt anh nồng đậm quầng thâm, suy nghĩ một chút anh cũng mệt mỏi, còn phải mang mình trở về, tại sao không nghỉ ngơi ở chỗ gần hơn chứ?

“Nhóc con, em nghĩ xong chưa?”

“Cái gì?”

“Áo cưới, hôn lễ, anh muốn cho cô một hôn lễ thời hoàng kim, anh muốn nói cho người toàn thế giới, Cảnh Tô em sẽ phải làm người phụ nữ của Tư Mộ Thần anh!”

“Anh ngốc!” Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần mừng như điên, trong mắt đều là ý tứ bẩn thỉu.

“Anh nói thật!”

“Vậy em muốn làm chị dâu quân đội, được hay không?”

“Dạ, em sẽ làm người phụ nữ của anh quân nhân!” Tư Mộ Thần cũng buồn bực, anh quân nhân, tại sao những lời này kỳ cục như thế?

“Tư Mộ Thần, anh không phải là quân nhân sao? Anh không thể cho em hôn lễ quân nhân à?” Cảnh Tô cho Tư Mộ Thần một vấn đề khó khăn, thật ra thì ngẫu nhiên thấy một tiểu thuyết viết là quân hôn thịnh thế, mình cũng muốn hướng tới, nhưng bản thân không muốn dạng hôn lễ như thế, chỉ hy vọng mọi người cùng nhau vui vẻ.

Lời của Cảnh Tô là làm khó, Tư Mộ Thần, nhưng Tư Mộ Thần có cái gì, có nhiều thợ giày thối, cho nên Tư Mộ Thần cười hì hì đồng ý.

Ngày hôm sau, Cảnh Tô mang theo giỏ quả đi gặp Giang Phỉ Á, lúc đi thăm, Giang Phỉ Á còn ngủ, Cảnh Tô cho là cô ấy vẫn không có tỉnh. Nước mắt rơi xuống.

“Nha Nha, làm sao cậu thích ngủ như thế? Thử không tỉnh lại thật xem!” Cảnh Tô nắm tay của cô ấy, đặt tay cô ấy ở trên mặt mình, bắt đầu nói chuyện.

“Nha Nha, cậu nhanh lên một chút có được hay không? Không phải cậu nói muốn làm phù dâu cho tớ sao? Tớ và Tư Mộ Thần kết hôn, nếu cậu không tỉnh dậy, thì không thể làm phù dâu!” Cảnh Tô khóc lóc, Giang Phỉ Á liền mở mắt.

“Cảnh Tô, cậu thật ồn! Người ta thật vất vả ngủ lại bị cậu đánh thức!” Giang Phỉ Á oán giận, giọng nói trở lại như trước kia.

Điều này làm cho Cảnh Tô vừa mừng vừa sợ, “Nha Nha, thức tỉnh lúc nào?”

“Ngày hôm qua!” Giang Phỉ Á ngồi dậy từ trên giường.

Cảnh Tô nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhìn Giang Phỉ Á không có việc gì, trong lòng cũng buông xuống một tảng đá to.

“Tô Tô, cậu quyết định kết hôn với Tư Mộ Thần à?”

“Ừm! Quyết định!” Giang Phỉ Á nhìn ánh mắt Cảnh Tô kiên định, trong lòng cũng tràn đầy chúc phúc.

“Tô Tô nhà chúng ta phải thật hạnh phúc!” Giang Phỉ Á bắt đầu cảm khái.

“Cậu thì sao? Thật ra thì Lục Phạm rất được!” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á thích Giang Phỉ Thiên, nhưng hiện tại Lục Phạm đối với Giang Phỉ Á thế nào thì mọi người đều thấy trong mắt.

“Cậu đều biết?” Giang Phỉ Á cho là Cảnh Tô còn chưa biết, nghĩ đến Tư Mộ Thần, có chuyện gì Cảnh Tô không biết chứ?

“Tô Tô, anh ấy tốt, nhưng mà tớ lại không vượt qua được cửa ải của mình, tớ”, Giang Phỉ Á còn chưa nói hết, Lục Phạm liền tiến vào.

“Nha Nha, tới giờ uống thuốc rồi!” Lục Phạm mang theo thuốc tới, mỗi ngày đều vào thời gian này, chỉ là hôm nay hình như muộn một phút, Giang Phỉ Á nhìn đồng hồ treo trên tường, yên lặng nhận lấy thuốc, sau đó nuốt vào. Nghĩ đến lời mình vừa nói, Lục Phạm đều nghe vào trong tai, nếu không thì mình nói rõ ràng với anh ta, để cho anh ta không cần vì đứa bé phụ trách với mình.

Cảnh Tô thấy hai người đều trầm mặc, nghĩ là đắm chìm trong thế giới của bọn họ, chính mình cũng thật là ngượng ngùng làm kỳ đà cản mũi, Cảnh Tô yên lặng thối lui ra khỏi phòng bệnh, tặng không gian này cho người có tình.

Bên này Cảnh Tô về nhà, đi theo Tiểu Tiểu Binh vui đùa một chút, lại tản bộ cùng ba mình, tăng tiến tình cảm với mẹ mình, đấu võ mồm với Tống Tường, cuộc sống gia đình tạm ổn, hoàn toàn quên mất hôm nay là ngày lĩnh chứng.

Tư Mộ Thần ở cửa cục dân chính đợi hoa cúc vàng cũng nghỉ ngơi, gọi điện thoại đều không thông, hình như hôm nay tất cả mọi chuyện đều đang đối nghịch cùng mình.

Mắt anh thấy mặt trời lặn xuống, cục dân chính muốn đóng cửa, anh bước một bước dài tiến lên, “Không cho phép đóng cửa!”

“Cậu muốn tới đăng ký hoặc ly hôn thì sáng sớm ngày mai đi! Cũng không nhìn xem đức hạnh của mình, đoán chừng là bị phụ nữ đá văng?” Người đàn ông này xem ra xấu xí, không phải dễ nói chuyện. Nói đến đây, Tư Mộ Thần đã khó chịu!

“Hôm nay tôi muốn vào đăng ký!” Tư Mộ Thần thật sự nghĩ rằng, bây giờ còn chưa có đến giờ đóng cửa, anh đã tan tầm rồi.

Vào lúc bọn họ tranh chấp, Cảnh Tô cũng thở hổn hển chạy tới.

Tư Mộ Thần bắt đầu nổi giận, anh cũng không phải là người thích lạm dụng chức quyền, đúng không? Nhưng là, chuyện này, có cần đen đủi như vậy không? Anh gọi một cú điện thoại cho cục trưởng cục dân chính, để cho ông ta tự mình đến xử lý chuyện này!

Kẻ tiểu nhân nào còn có bộ dáng kiêu ngạo nữa?

“Cái đó, cái đó, tiên sinh, tiểu nhân có mắt không tròng, nếu cậu biết cục trưởng, vậy thì vào đi, tôi đăng ký cho hai người, chẳng qua là bạn gái của cậu chưa có tới, đây chính là không được!” Tiểu nhân vừa mới dứt lời, Cảnh Tô đã đến.

Hiện tại người đã đến đông đủ, nhưng Tư Mộ Thần bắt đầu sĩ diện, tại sao, hôm nay đều đối nghịch với anh, hiện tại anh muốn tức giận.

Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, lại tính khí trẻ con.

“Ai ai, Tư Mộ Thần, anh có cần xấu hổ như vậy hay không, đã là cha đứa nhỏ, kém độ lượng thế!”

“Cảnh Tô, em nói anh kém độ lượng!” Tư Mộ Thần cắn hàm răng phát ra từng chữ, “Anh ở đây từ 9h sáng đến 5h tối, em còn nói anh hẹp hòi!” Tư Mộ Thần nhìn nhóc con không có tim không có phổi, thật là không biết phát tiết bất mãn của mình thế nào.

“Được rồi, được rồi, người ta quên mất, hiện tại đi làm chứng cũng không muộn!”

“Trễ, đã muộn! Tiểu thư!” Tiểu nhân ở bên cạnh lắp ba lắp bắp nói chuyện, “Vị tiên sinh này, anh ấy nói không muốn làm chứng!”

“Anh ta nói sự thật?” Cảnh Tô không tin nhìn Tư Mộ Thần.

Tư Mộ Thần liếc mắt nhìn người đàn ông, liếc mắt nhìn Cảnh Tô, sau đó nặng nề gật đầu, người ta nói cũng không sai, anh đúng là không muốn làm chứng với anh ta.

“Vậy em đi về!” Cảnh Tô nghĩ người đàn ông là đồ keo kiệt, quay đầu đi!

“Ai ai, nhóc con, em đi đâu!”

“Trở về!”

“Ai cho em đi?”

“Không phải anh nói không làm chứng sao?”

“Anh nói không làm chứng với anh ta, chờ cục trưởng của anh ta tới, để cho cục trưởng bọn họ tự mình đến làm chứng!” Tư Mộ Thần nói xong còn dương dương hả hê, hình như muốn nói mặt mũi lớn chứ?

“Thật sao?” Cảnh Tô thực sự cảm thấy có chút buồn bực, thật là không biết người đàn ông này đang nghĩ cái gì, cùng một đức hạnh với con gái tinh quái.

Nhưng cơ trí nhiệt tình đáng yêu, Cảnh Tô nghĩ tới chuyện ngày hôm qua không có lưu lại ám ảnh cho đứa bé, cô cúi đầu, bắt tay vào làm, buổi tối mùa đông thật là lạnh muốn chết, tay cũng đông cứng, ra ngoài vội còn chưa có mặc áo khoác ngoài!

Nhưng trên người của cô rất nhanh được phủ thêm một bộ quần áo, Cảnh Tô ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Thần, sau đó chủ động đưa thân thể nhỏ bé vào trong ngực anh, sưởi ấm lẫn nhau.

Nơi xa, xe vội vàng lái tới, thời tiết đã sớm tối đen, ánh đèn chiếu rọi vào bọn họ, bóng dáng vội vã bước xuống từ trên xe.

“Cha, sao cha lại tới đây?” Tư Mộ Thần nhìn cha của mình, cung kính gọi, Cảnh Tô cũng chui từ trong ngực Tư Mộ Thần ra nhìn người đàn ông trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment