Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 72

"Mộ Thần, xem con đã làm ra chuyện gì?" Tư Kiến Quốc liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần, trong đôi mắt đều là trách cứ, đứa con trai của mình gần đây không để cho mình quan tâm một lát là thế nào? Vừa về nước đã nghe được tin tức này, để cho ông gấp gáp chạy về, mặc dù nhà họ Tư làm chút chuyện với người ta cũng không sao cả, nhưng đứng trước tổng tuyển cử Thị trưởng, ông không thể mất đi cơ hội này.

"Cha, cha trở về lúc nào!" Tư Mộ Thần vỗ nhẹ Cảnh Tô mấy cái, ra hiệu.

"A a, bác trai, chào bác!" Cảnh Tô vừa nói xong lời này, cô quay đầu lại chỉ thấy mặt Tư Mộ Thần đen tối dọa người.

"Không đúng, cha, cha khỏe chứ!" Dáng vẻ Cảnh Tô khúm núm xem ra khéo léo, Tư Bang Quốc rất là hài lòng, con dâu này ngược lại ngoan ngoãn, bộ dáng như vậy khiến bọn họ ngược lại yên tâm không ít, ít nhất ông coi trọng cô con dâu này mà không phải con gái nhà họ Dương.

"Tốt tốt, các con ấy à, thật là hồ đồ, lúc này cần phải tới lĩnh giấy hôn thú, thật sự là làm phiền cục trưởng Trịnh!"

"Không phiền toái, không phiền toái!" Cục trưởng Trịnh ở một bên cúi người gật đầu.

"Cha, đều do con không tốt, là con tới chậm, không liên quan tới Mộ Thần!" Cảnh Tô nói thật, nhưng Tư Bang Quốc lại không hề nghĩ như vậy.

"Được, được, Mộ Thần nhà chúng ta thật là may mắn, cưới được một người vợ tốt như con!" Tư Kiến Quốc rất hài lòng, "Cục trưởng Trịnh, tôi chắc chắn phải có được cô con dâu này, nhanh đóng dấu cho bọn chúng đi, trở về tôi mời ông đi ăn cơm!" Tư Kiến Quốc vui vẻ, sau đó kêu Cục trưởng Trịnh nhanh đóng dấu cho bọn họ, mang theo bọn họ đi ăn cơm.

"Tư Mộ Thần, có phải em nói sai không?" Cảnh Tô nhẹ nhàng kéo vạt áo của Tư Mộ Thần, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cha chồng trong truyền thuyết, nhìn bộ dạng Tư Mộ Thần hình như rất kính sợ, cho nên Cảnh Tô thực sự không rõ.

"Không sao, em làm vô cùng tốt, chúng ta mau đi đóng dấu thôi!" Thật ra thì Tư Mộ Thần không biết làm sao hình dung cha anh, không nói là kính trọng, ít nhất anh có cảm giác không quá thân cận đối với người cha này, bởi vì từ nhỏ anh lớn lên cùng với ông bà nội.

Cảnh Tô ngẩng đầu nhìn tấm biển dân chính một cái, cô rất là kích động, rốt cuộc đi tới bước này, ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cô dùng sức nắm lấy, trong mắt càng thêm kiên định, đây chính là người đàn ông của mình, thật sự rất tốt.

"Nhóc con, đang cảm thấy gả đúng người?" Tư Mộ Thần nhếch miệng bên phải lên, bộ dáng côn đồ, nhưng Tư Mộ Thần đa dạng như vậy khiến Cảnh Tô yêu.

"Tư Mộ Thần, sắp đóng dấu rồi, em rất khẩn trương!" Cảnh Tô nhìn tờ giấy hôn thú dần dần được hoàn thiện, nhìn con dấu sắp in lên tờ giấy hôn thú, trong lòng cô không biết là như thế nào, rốt cuộc cô đã là vợ người ta.

"Nhìn bộ dáng của em như đứa ngốc kìa~", thật ra thì Tư Mộ Thần cũng rất hồi hộp , đây cũng là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, thời khắc này anh đã suy nghĩ ba năm, dường như anh suy nghĩ cả ngày lẫn đêm về tràng cảnh này, nhưng anh giấu rất kỹ.

In con dấu xong, Tư Kiến Quốc mang theo người làm mai - Cục trưởng Trịnh cùng đi quán cơm ăn cơm.

"Nhóc con, mới làm vợ người ta, như thế nào?"

"Thật là khẩn trương!" Cảnh Tô ngược lại nói thật, Cảnh Tô chưa gặp ai của nhà họ Tư, cho nên Cảnh Tô rất sợ cảnh đối mặt với cả nhà.

"Không cần khẩn trương, không sao hết, có chuyện gì đều có anh đây!" Tư Mộ Thần kéo tay Cảnh Tô đi về phía trước, trước mặt không biết là có khó khăn gì, nhưng khó khăn gì đều có thể giải quyết.

—— tuyến phân cách ——

Một giờ một khắc của một ngày một tháng một năm nào đó, Tư Mộ Thần vắt hết óc nghĩ áo cưới cho Cảnh Tô, anh muốn cho nhóc con nhà anh hôn điển thịnh thế nhất, thuộc về quân nhân nhưng lại không mất lãng mạn.

"A Phạm, A Tuấn, các cậu hãy nghĩ kế cho tôi!" Tư Mộ Thần nhìn hai anh em nhiệt tình đánh trò chơi mà thật là tức chết, anh kết hôn, hai kẻ làm anh em thế nhưng không ra sức, còn tuyên bố phù rể cần dưỡng nhan.

"Ông đây nói cho các cậu biết, nếu như các cậu không nghĩ kế cho ông đây, các cậu vĩnh viễn đừng mộng tưởng có được nửa năm nghỉ phép!" Tư Mộ Thần sử xuất đòn sát thủ cuối cùng, xem hai bọn họ còn thích chơi đùa bỡn nữa hay không.

"Đừng mà! Lão đại!” Kêu rên đầu tiên chính là Lục Phạm, anh ta đã sớm suy nghĩ xong, nếu anh ta có thể thành công thân xin nghỉ nửa năm, anh ta có thể đi ra ngoài chơi cùng Giang Phỉ Á, sau đó tăng tiến tình cảm với Giang Phỉ Á.

Mặc dù Đường Tuấn không sao cả, nhưng mà ngày nghỉ, có ai không cần!

“Được rồi, lão đại, rốt cuộc anh muốn hôn lễ như thế nào?” Đường Tuấn vừa mở miệng đã đánh trúng chỗ hiểm của Tư Mộ Thần.

“Chị dâu các cậu muốn hôn lễ của người lính, nhưng hiện tại quân sự bận rộn, tại sao ông đây có thể quấy rối quân khu được? Mau nghĩ biện pháp cho tôi!” Tư Mộ Thần nôn nóng!

“Làm áo cưới quân nhân cho chị dâu không phải tốt ư?” Đường Tuấn bóc quả vải nhét vào trong mồm. Nước còn văng đến trên mặt Lục Phạm, Lục Phạm nhìn Đường Tuấn bất mãn, ý kiến hay cũng do cậu ta nghĩ ra.

“A Tuấn, làm thế nào, nói nghe coi!” Tư Mộ Thần vừa nghe đã thấy là một ý kiến hay, ba người họ, Đường Tuấn hoặc là không mở miệng, nếu vừa mở miệng thì chủ ý tốt, còn Lục Phạm, cậu ta rất là thích nghĩ kế, nhưng đều nghĩ ra chủ ý cùi bắp, mà Tư Mộ Thần đương nhiên là có chủ ý tốt nhất.

“Lão đại, đi chỗ mỗi người lấy vải quân nhân, lấy một mảnh trên quân phục mỗi người, sau đó mời nhà thiết kế nổi tiếng làm lễ phục, đến lúc đó mặc vào khiến mọi người nhìn chăm chú! Đây cũng là một loại khích lệ đối với các anh em!” Đường Tuấn cảm thấy đây là một loại khích lệ của Thiếu tướng đối với bọn họ, đi theo Tư Mộ Thần đã lâu, nếu có thể làm chút gì vì Tư Mộ Thần, các anh em cũng cam tâm tình nguyện, đều cảm thấy vinh hạnh.

“Nhóc con sẽ thích kiểu như vậy à?”

“Lão đại, anh thật là ngốc, anh quên, mười tám tuổi chị dâu cũng là quân nhân, chị ấy nhất định là có nhiệt tình yêu thích đối với quân nhân, nhất định sẽ thích thứ này!” Đường Tuấn rốt cuộc cũng biết, người đang yêu thật sự ngu ngốc, lão đại chẳng nói gì.

“Vậy, vậy tôi tranh thủ thời gian liên lạc với nhà thiết kế nổi tiếng!” Tư Mộ Thần vội vã gọi điện thoại, nhưng thật sự là dọa hai người bọn họ.

Nhà thiết kế nổi tiếng nhất là ai? Nguyên Hoài Chân! Tư Mộ Thần lại có thể dò ra người này, để bạn tốt của Cảnh Tô tới thiết kế áo cưới quả đúng là không còn gì thích hợp hơn!

“Lão đại, anh biết Nguyên Hoài Chân thật sao?” Đường Tuấn nhẹ nhàng hỏi, chỉ sợ nghe được tai họa.

“Nguyên Hoài Chân thật ra là ~”, bọn họ bị câu lên, “A, là bạn của Cảnh Tô!”

Kỳ thực Tư Mộ Thần thật sự không biết Nguyên Hoài Chân nổi tiếng dường nào, nhưng nghe giọng điệu của bọn họ hẳn là khá tốt.

Trực tiếp không cần nói gì, mang xe chở Nguyên Hoài Chân tới, sau đó đến quân khu đảm nhiệm chức vụ lấy tài liệu, lấy một đống vải vóc cho cô ấy.

Nguyên Hoài Chân thật là khá sửng sốt, “Tư tiên sinh, anh muốn làm cái gì?” Nguyên Hoài Chân thật lòng đoán, có phải muốn cô thiết kế quân trang cho bọn họ hay không?

“A, tôi quên nói với cô, tôi mời cô đến là thiết kế áo cưới cho Cảnh Tô, mới vừa gấp quá, là tôi quá lỗ mãng rồi!” Tư Mộ Thần xin lỗi xong, không phải là bị dọa sợ chứ?

“Cảnh Tô muốn kết hôn à?” Trong mắt Nguyên Hoài Chân chứa đầy vui vẻ, rốt cuộc Cảnh Tô cũng tìm được tình yêu thực sự của mình.

“Đúng vậy!” Gương mặt Tư Mộ Thần hạnh phúc.

“Chúc mừng hai người!” Nguyên Hoài Chân ôm đống vải vóc gấp đôi, sau đó nghĩ tới dáng vẻ Cảnh Tô mặc quần áo xinh đẹp vào. Cảnh Tô thích hợp làm chị dâu quân đội.

“Đúng rồi, áo cưới của Cảnh Tô phải dùng toàn bộ thứ này làm sao?”

“Không phải vậy, cô có thể thích chọn những thứ đồ khác thích hợp!”

“Tốt, tôi biết rồi, vậy tôi thiết kế ba cái áo cưới, lúc hai người kết hôn có thể đổi lại mặc!”

“Thật sự làm phiền cô, Hoài Chân!”

“Không có việc gì, vì cậu ấy, tôi cũng rất vui!”

Đưa Nguyên Hoài Chân trở về, Nguyên Hoài Chân phất tay một cái với anh, nhưng quay đầu lại đụng phải tấm tường thịt kiên cố.

“Đi nơi nào?” Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên ở bên tai của cô ấy.

“Đi quân khu!”

“Coi trọng người đàn ông kia rồi hả?”

“Không phải như anh nghĩ!”

“Nếu là em coi trọng, gia còn có thể giúp em làm chủ!”

“Nói rồi, không phải như anh nghĩ!”

“Nguyên Hoài Chân, có phải bò lên tường cao rồi, nên quên tôi là chủ cũ rồi hay không?” Người đàn ông tiến lên ôm chặt eo Hoài Chân, Nguyên Hoài Chân muốn giãy giụa, nhưng bất đắc dĩ bị người đàn ông giam cầm thật chặt không thể nhúc nhích nửa phân.

“Chúng ta đi vào rồi nói, có được hay không?” Ở nơi này là đường cái, chuyện gì cũng có thể xảy ra, một màn kia sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện?

Nếu Cảnh Tô hiểu lầm cô ấy và Tư Mộ Thần, phải làm như thế nào mới tốt?

“Em biết sợ?” Người đàn ông thích phụ nữ có cảm giác sợ hãi, người phụ nữ anh ta thích sợ anh ta, làm anh ta động tình, anh ta nghĩ mình thích, bởi vì thời điểm anh ta thấy Nguyên Hoài Chân đi ra cùng Tư Mộ Thần, cảm giác trong lòng hỏng bét cực kỳ.

"Đi đâu?"

"Cảnh Tô muốn kết hôn!" Nguyên Hoài Chân nhìn người đàn ông, đặt đồ vật trong tay xuống.

"Cho nên?"

"Em muốn thiết kế áo cưới cho cậu ấy!"

"Vậy lúc nào thì em thiết kế cho mình đây?" Lời nói của người đàn ông, anh em rõ ràng thấy thân thể Nguyên Hoài Chân chấn động.

"Em chưa từng nghĩ, cũng không thể mặc vì đối tượng!" Nguyên Hoài Chân ngâm vải vóc trong nước, những thứ này đều đã dùng qua, cũng có mùi, cô ấy xử lý trước một chút.

Đôi tay cô ấy không ngừng vớt ở trong chất lỏng, người đàn ông nhìn những vật dụng hóa học xuyên qua chất lỏng, đôi tay mịn màng ngâm trong chất lỏng sẽ trở nên như thế nào?

Người đàn ông đi lên một tay kéo cô ấy, "Sau này loại chuyện này hãy để cho người khác làm!"

"Anh có thể đừng quá đáng hay không, đây là chuyện của em, anh đã nói bỏ qua cho em rồi, em đã không phải là người tình của anh nữa! Tiệm này cũng là anh tặng cho em, anh đã không còn là ông chủ! Không nên dùng giọng điệu đó nói chuyện với em!" Nguyên Hoài Chân nói lời ác độc, người đàn ông nghĩ đến cũng bị giật mình, đây là lần đầu tiên Nguyên Hoài Chân nói nặng lời như vậy. Anh em tức giận, liền sập cửa rời đi.

Nguyên Hoài Chân không biết là tâm tình gì, chỉ tập trung tinh thần vùi đầu trong công việc, cô ấy thiết kế ba cái áo cưới, sau đó đều tự mình đẩy nhanh tốc độ, chế tác ra từng món một.

Nhìn ba cái áo cưới, cô ấy rất là hài lòng, một cái đỏ thẫm, một cái trắng noãn, một cái quân trung mang theo lụa trắng.

—— tuyến phân cách ——

Lúc Cảnh Tô nhận ba cái áo cưới, trong lòng vô cùng vui vẻ, cô vừa nhìn đã biết là Hoài Chân thiết kế, tất cả đều phù hợp với mình.

"Tư Mộ Thần, Hoài Chân thiết kế?"

"Ừm! Đợi chút chụp hình đám cưới, em thử một lần! Thích hợp không?"

"Em đi thử một chút!"

Cảnh Tô thử quân phục đầu tiên, bởi vì đây là một quân trang đặc sắc nhất cô có.

Mà Tư Mộ Thần cũng đổi lại quân trang của mình, chờ Cảnh Tô từ gian thay đồ ra ngoài, quả thực là xứng đôi Thiên Thượng Địa Hạ.

"Thật là đẹp!" Nhiếp ảnh gia không nhịn được cảm khái, cô dâu xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không cần nhiều trang sức hơn, do thiên nhiên tạo thành, nhiếp ảnh gia cũng nhạy cảm đối với cái đẹp.

"Tiên sinh, chúng em chụp đơn trước!" Nhiếp ảnh gia không để ý tới Tư Mộ Thần, một mình quay về phía Cảnh Tô đang hóa trang hăng say chụp, điều này làm cho Tư Mộ Thần rất là khó chịu.

Từng tấm hình đám cưới, mặt Tư Mộ Thần đều lạnh lùng, Cảnh Tô nhìn lại vui vẻ, thật là hạnh phúc.

"Nhóc con, mệt không, ngủ đi!" Tư Mộ Thần ăn xong cơm ở ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’, sau đó dự định để Cảnh Tô ăn cơm ở chỗ này.

"Tư Mộ Thần, đưa em trở về! Ngày mai sẽ phải kết hôn! Nào có đạo lý ở đây! Mấy ngày này em muốn ở trong nhà!” Cảnh Tô xem thường Tư Mộ Thần.

“Không có việc gì, chúng ta không cần loại nghi thức xã giao đó!”

“Tư Mộ Thần, em không muốn, đưa em trở về!” Cảnh Tô nghiêng đầu mở cửa định đi!”

“Được rồi, được rồi, nhóc con, anh đưa em về!”

------------tuyến phân cách--------------------

Ngày 21 tháng 12 năm 2012, là Ngày Tận Thế trong truyền thuyết, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần cử hành hôn lễ long trọng, Cảnh Tô được vinh dự là cô dâu vĩ đại nhất thành phố Đàm Sơn!

“Chú rể tới!” Giang Phỉ Á làm dâu phụ đứng ở cửa lớn tiếng kêu, mà một dâu phụ bên ngoài đổi thành Nguyên Hoài Chân thật đã sớm chuẩn bị tốt ngăn ở cửa.

“Chú rể, cho bao tiền lì xì, thì cho anh qua cửa!”

“Hoài Chân! Cho!” Tư Mộ Thần nhét bao tiền lì xì thừa dịp cô ấy kiếm tiền mang theo mọi người tiến vào, làm hại ai cũng phải dậm chân.

“Ai, anh rể, cửa ải của em cũng không phải dễ qua đâu!” Tống Tường hả hê nhìn Tư Mộ Thần, trong mắt đều là mưu ma chước quỷ.

“Tiểu tử thúi, lúc trước cậu vạch trần anh với chị cậu, anh còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy!” Tư Mộ Thần cảnh cáo.

“Hắc hắc, anh rể, đó không phải là khảo nghiệm anh thôi à? Được rồi, nói thẳng vào việc chính, xin hỏi Tư Mộ Thần tiên sinh, cô dâu sinh nhật lúc nào?”

“Mùng 3 tháng 5 năm 1989!”

“A, đáp đúng!”

“Lại mời hỏi, khi nào thì cô dâu tới đại di mụ?”

“Phốc ~”

“Phốc ~”, chỉ nghe mọi người hộc máu, ngay cả Cảnh Tô ở bên trong phòng cũng đỏ bừng cả mặt, Tống Tường nói gì vậy, thiệt là.

“21 hàng tháng!”

“Anh rể, chắc chắn chứ?”

“Ừm!” Mỗi tháng Cảnh Tô đều là rất đúng ngày, anh đều nhớ!

“Ai ai, chị, anh rể nói đúng hay không?” Loại chuyện như vậy chỉ có người trong cuộc rõ ràng đúng không!

“Đúng á! Tống Tường, tiểu tử cậu, cho tôi gặp mặt mau!” Cảnh Tô ở trong phòng phát ra giọng nói lo lắng.

“Ha ha, nhìn chị em nôn nóng kìa! Cô dâu nóng nảy, mau thả người!”

Chỉ nghe phía ngoài phòng là một mảnh náo nhiệt.

“Không ra xem náo nhiệt?” Tống Văn Phi nhìn Cảnh Thái Sinh tịch mịch ngồi ở bên trong phòng.

“Sợ nhìn rồi, con gái không phải là của mình, khó chịu, mới thân cận trong chốc lát!” Giọng Cảnh Thái Sinh có chút thương cảm, ngay tiếp theo Tống Văn Phi cũng nghĩ như vậy. Bà ấy mới trở về thời gian ngắn.

“Thái Sinh, con gái vẫn sẽ trở về! Đi đi, vẫn chờ lời chúc phúc của chúng ta!” Tống Văn Phi đẩy bánh xe, cùng Cảnh Thái Sinh đến phòng khách, đút hạt sen cùng táo đỏ cho Cảnh Tô.

“Tô Tô nhà chúng ta phải lập gia đình rồi, ăn chút hạt sen cùng táo đỏ trước, chúc hai con sớm sinh quý tử!” Tống Văn Phi cười nhìn con của mình, thật là vui vẻ.

“Sang đó phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, mẹ biết rõ đứa bé nhà chúng ta cực kỳ hiếu thuận, nhưng nhà chồng dù sao không bằng nhà mình, phải biết đúng mực!”

“Con biết rồi, mẹ!” Cảnh Tô đột nhiên cảm thấy mình là một đứa bé không có lớn, còn lệ thuộc vào mẹ, thì ra đây chính là tình thương của mẹ.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ thương yêu Cảnh Tô!” Tư Mộ Thần trấn an mẹ Cảnh Tô, rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ.

“Kính trà đi!” Cũng có thể thấy được nước mắt trong mắt Cảnh Thái Sinh, nhưng vẫn ẩn nhẫn rất tốt, ông muốn sớm kết thúc.

Kính trà, cho bao tiền lì xì, Tống Tường cõng Cảnh Tô đi tới cửa chính, Tống Văn Phi khóc đưa Cảnh Tô lên xe.

Trong mắt Cảnh Tô đầy nước mắt, nhưng cô không dám khóc thút thít, sợ hỏng trang dung, khiến Tư Mộ Thần mất thể diện, nhưng vẫn có mấy giọt nhịn không được.

“Nhóc con, không khóc, về sau có anh đây!” Tư Mộ Thần ngồi vào xe và nói với Cảnh Tô.

“Cha vợ mẹ vợ, hãy giao Cảnh Tô cho con! Con nhất định sẽ làm cô ấy hạnh phúc!” Gương mặt Tư Mộ Thần kiên định.

Cảnh Tô lau chùi nước mắt, sau đó nhìn Tư Mộ Thần nói, “Tư Mộ Thần, em muốn giữ lại những băng này, nếu sau này anh bắt nạt em, đây chính là chứng cớ!”

“Được, nhóc con ngốc!” Cái cô gái gọi là Cảnh Tô Đích từ giờ trở đi là người phụ nữ của mình, rốt cuộc trở thành một phần trong cuộc sống của anh, đánh răng rửa mặt, ăn cơm, hay ngủ trên giường, là một nửa kia của anh.

“Lái xe đi!”

Xe đi, Cảnh Tô nhìn cha mẹ, em trai và họ hàng đứng ở cửa vui vẻ tiễn mình, không biết tiếp theo cô phải nghênh đón khiêu chiến tới mức nào.

Xe bỏ qua rất nhiều đoạn uốn lượn, Cảnh Tô càng nghi ngờ, bọn họ muốn làm gì? Hơn nữa hình như chỉ có một chiếc xe con của bọn họ là đi về nơi này. Cảnh Tô kinh ngạc trong lòng.

“Tư Mộ Thần, đây không phải là đường đi giáo đường!” Cảnh Tô biết giáo đường của họ không phải nên ở đường Thịnh Bảo sao?

“Đừng nóng vội, có quà tặng đặc biệt muốn tặng cho em!” Tư Mộ Thần làm ra vẻ thần bí, khiến Cảnh Tô thấp thỏm trong lòng, kết hôn, sao Tư Mộ Thần đa dạng như vậy!

“Sẽ không làm động tĩnh đặc biệt chứ?” Cảnh Tô hơi sợ, không biết Tư Mộ Thần nhớ mãi không quên lời quân cưới thịnh thế trong miệng Cảnh Tô.

“Đến, em sẽ biết!”

Xe lái về phía trước, từ từ biến mất, rốt cuộc Tư Mộ Thần chuẩn bị gì?
Bình Luận (0)
Comment