Vợ Yêu Xin Chào

Chương 21

Dư gia.

Dư phu nhân ngồi chán nản xem tivi cùng Dư lão gia, than phiền "Dạo này Nha Hi đi làm không biết thể nào rồi?"

"Siêng năng, chăm chỉ như con bé thì mọi thứ sẽ ổn thôi" Dư lão gia an ủi bà xã "Muốn gặp con bé thì chúng ta có thể buổi tối đến thăm."

"Ừm" Dư phu nhân suy ngẫm một lúc "Nói gì thì thằng Phàm cũng toàn ở công ty, tối nay ta đến chỗ Nha Hi đi."

_

Nha Hi cùng chị Anh Thảo tan ca cùng nhau đi ăn chiều, thì ra là chị Anh Thảo ở trọ cho nên thường thường sẽ ăn ở ngoài. Nha Hi cùng Anh Thảo ở quán lề đường ăn bún riêu cua, sau đó tạm biệt nhau ai về nhà nấy.

Ăn uống với tán ngẫu với chị Anh Thảo, nên gần bảy giờ Nha Hi mới về đến nhà. Bước vào nhà đã nhìn thấy người đàn ông ở trên sofa, Nha Hi làm lơ tháo đôi cao gót bỏ vào tủ ngay ngắn. Dư Thế Phàm rất là khó chịu "Em đi đâu giờ mới về?"

Anh kiểm soát giờ giấc của cô làm gì? Cô đâu có quản giờ giấc của anh, xùy, Nha Hi hông để ý lướt qua sofa muốn đi vào phòng. Dư Thế Phàm kéo Nha Hi ngồi xuống sofa, chính xác mà nói thì Thế Phàm ngồi sofa còn Nha Hi ngồi trên đùi Thế Phàm.

"Không trả lời?" Dư Thế Phàm ghì chặt Nha Hi vào lòng, Nha Hi phản kháng vô ích, ngồi im "Em nói là em tuyệt giao với anh rồi."

"Hồ ly tinh, đêm nay muốn thế nào?" Nha đầu này muốn vắt cạn sinh lực của anh đúng không? Anh cũng không ngại tiếp cô nha.

"..." Nha Hi biết là cô chóng sẽ không nổi người này, ngoan ngoãn bày ra vẻ mặt giả trân nhất "Em đi ăn cùng chị đồng nghiệp tên là Hà Anh Thảo, hai mươi bốn tuổi vẫn còn độc thân. Anh Dư đây còn có thắc mắc gì?"

"Anh Dư?" Thế Phàm nhăn mày, cô gái này lấy đâu ra cái từ xưng hô xa lạ như thế này "Gọi anh Thế Phàm."

"Xùy" Nha Hi xoay đi, hai tay bắt lấy vòng tay của anh gỡ ra, nhưng không gỡ được ngược lại bàn tay to lớn của anh lại chui vào trong áo len của Nha Hi, bắt lấy một bên mềm mại.

"Dư Thế Phàm" Nha Hi trừng mắt hét, lấp lánh nước mắt, Dư Thế Phàm trêu ghẹo mềm mại ở trong tay "Không thích nữa, gọi anh ông xã."

Cong người này đúng là bị thần kinh mà, đang lúc Nha Hi chật vật với anh, cánh cửa bị ai đó đẩy vào, Nha Hi quên mất lúc nãy chưa có khoá cửa.

"Ôi..." Dư phu nhân ngạc nhiên, phút đầu có đứng hình sau đó đưa tay lên che nụ cười trên miệng "Chúng ta đến nhầm lúc rồi, về thôi ông ạ."

"Á... Ba mẹ khoang đã..." Nha Hi gọi lớn, cứu tinh, đây chính là vị cứu tinh trong truyền thuyết của Nha Hi nga.

Dư Thế Phàm không thể làm càng, thả lỏng vòng tay, Nha Hi lập tức nhảy xuống chạy đến chỗ ba mẹ chồng "Ba mẹ đến chơi, ba mẹ vào đi."

"Ta không muốn làm phiền hai con" Dư lão gia muốn rời đi, không muốn phá chuyện tốt của con trai, hiện tại gương mặt con trai đang rất cục hứng kia kìa.

"Không đâu ạ" Nha Hi kéo tay bà Dư đang muốn rời với đôi mắt long lanh mếu máo "Mẹ..."

Lão phu nhân không thể phản kháng lại xát thương chí mạng của con dâu, đành kéo ông lão đi vào nhà, ngồi xuống sofa đối diện con trai cưng.

"Con đi nấu cơm, ba mẹ ở ăn cơm rồi mới được về đấy" Huỳnh Nha Hi nhắc nhở sau đó chạy lon ton đi vào nhà bếp.

Nhìn sắc mặt đen thui của con trai, ông bà buồn cười nhìn nhau trêu ghẹo.

"Trời đất ơi, xin lỗi con trai" Dư phu nhân ha hả, tâm trạng phơi phới khi nha đầu cùng con trai cũng đã có những biểu hiện nên có.

"Phá hỏng chuyện tốt của con quá" Dư lão gia cũng cà khịa không kém.

Mặt Dư Thế Phàm đen thùi lùi "Ba mẹ đến có việc gì?"

"Chỉ là ta muốn ăn cơm Nha Hi nấu" Dư phu nhân đáp "Đâu có ngờ tới hôm nay con không ở công ty."

"Thế sau này ba mẹ đừng tới vì ngày nào con cũng về" Anh nói nhẹ nhàng, lại khiến bà Dư vui vẻ đến hai mắt sáng rời "Đơn nhiên, chỉ mong con nhanh nhanh tạo ra cháu nội cho mẹ."

"Hừ..." Dư Thế Phàm chán chường.

Ông bà Dư ở lại dùng bữa cùng hai con, xong ngồi tán ngẫu cùng Nha Hi một chút về việc đi làm gần đây. Nha Hi rất vui vẻ ngồi chơi với ba mẹ, đến khi họ về Nha Hi cũng đi theo xuống tận xe, giao ông bà cho bác tài mới yên tâm đi lên nhà.

Nha Hi vung vai, muốn đi tắm lắm rồi nha, mở tủ quần áo lấy đồ ngủ thì bị ai kia chặn đường. Huỳnh Nha Hi muốn đêm nay được bình yên ngủ, liền ngoan ngoãn cực kì "Sao thế ạ?"

Đối với việc đột nhiên ngoan ngoãn này, Thế Phàm đương nhiên nhìn ra mưu đồ của cô, không thích anh như vậy sao? Thế Phàm có chút phiền não "Em ghét anh?"

Đơn nhiên là Nha Hi không có ghét, Huỳnh Nha Hi ngay ngắn đứng trước mặt anh trả lời "Không phải."

"Thế tại sao không cho anh chạm vào?"

"Hôm qua em nói anh không thương em thì đừng chạm vào em" Nha Hi cúi đầu giọng nói đầy tủi thân, uất ức "Anh không hiểu?"

Dư Thế Phàm khẽ chạm lên mái tóc mềm mại, ôn nhu nâng gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng "Anh đã trả lời rồi, sao em không hiểu?"

Còn tiếp...

_ThanhDii
Bình Luận (0)
Comment