Vợ Yêu Xin Chào

Chương 22

Dư phu nhân trở về nhà với tâm trạng vui vẻ nhất, ông Dư thắc mắc "Vui đến vậy hả?"

"Vui chứ" Bà Dư gật đầu nhanh "Ông không thấy bọn nhỏ đã có tiến triển như thế à?"

Ông Dư gật gù, thật ra thì chuyện này ông cũng không mấy ngạc nhiên, làm sao ngạc nhiên trong khi chính thằng nhỏ hồi trước đã nói với ông rằng nó muốn cưới con gái nhà họ Huỳnh. Ông cũng muốn nói cho Nha Hi cùng bà xã biết rằng, Thế Phàm là vì bất đắt dĩ mới đối với Nha Hi như vậy, thật ra Thế Phàm rất thích Nha Hi.

Nhưng đó là lời hứa giữa hai người đàn ông, ông Dư không thể nói ra được, lúc ấy bên nhà họ Huỳnh mang ơn ông lắm. Không biết nên làm thế nào để trả ơn cho ông, ngay lúc ấy thì tên tiểu tử thối này lại đến nói với ông rằng muốn cưới con gái nhà họ.

Hỏi lý do, con trai chỉ mỉm cười nói rằng đã thích từ rất lâu rồi. Ông Dư suy ngẫm rất nhiều, nhớ lại thì mười năm trước thời gian nhà Họ Huỳnh sắp có biến, có dẫn Thế Phàm đến nhà họ Huỳnh ăn tết tất niên, lúc ấy nhà họ Huỳnh cũng đang rất ổn định.

Lúc ấy hai nhà rất thường xuyên qua lại, nếu Thế Phàm thích Nha Hi từ lâu chắc hẳn là từ những lần đến Huỳnh gia chơi vào mười năm trước. Lúc ấy nhìn thấy con trai trông tội nghiệp, nên ông tán thành, nghel con gái vừa tốt nghiệp liền đề nghị hỏi cưới Nha Hi về Dư gia.

Chuyện mười năm trước, Thế Phàm còn là một thằng nhóc mười sáu tuổi, đã có nét rất đẹp trai lịch lãm, đến nhà họ Huỳnh ăn tết tất niên. Lúc ấy, một cậu nhóc mười sáu tuổi nhìn thấy một cô bé mập mạp đáng yêu, mặc áo dài tết màu đỏ, tóc được tết hai biếm, đang ngồi chơi giữa vườn hoa màu hồng, màu đỏ.

Cô bé hái những nhánh hoa, đan thành chiếc vòng tròn xinh đẹp, sau đó đội lên mái tóc mình vòng hoa xinh đẹp.

Ngồi chơi giữa vườn hoa, vô tư vui vẻ, khoảnh khắc ấy, cậu bé mười sáu tuổi đã lần đầu biết rung động, lần đầu biết thích một người, lần đầu biết cảm giác muốn có được một người nào đó cho riêng mình.

_

Hà Anh Thảo ngồi vào bàn làm việc, nhìn thấy Huỳnh Nha Hi đang nằm úp mặt xuống bàn, hôm nay Nha Hi đi làm sớm thật, Hà Anh Thảo chọt chọt vào vai Nha Hi "Alo alo..."

Huỳnh Nha Hi ngốc đầu dậy, Hà Anh Thảo ngạc nhiên "Gì thế? Mặt em đỏ thế? Làm sao thế?"

"Chị Thảo ahuhuuu" Huỳnh Nha Hi đột nhiên khóc toáng lên, Hà Anh Thảo liền hoảng sợ "Ối ối…"

Huỳnh Nha Hi mếu máo, hôm qua, Dư Thế Phàm nói những lời rất kì lạ, còn ôm Nha Hi rất nhẹ nhàng, anh đúng thật là không mạo phạm Nha Hi nữa. Đêm qua rất dịu dàng ôm Nha Hi ngủ đến sáng, Nha Hi không hiểu, vì sao lại như thế nữa?

Chỉ cảm giác trái tim đập rất mạnh, anh nói như vậy có phải là thừa nhận tình cảm với cô không? Đột nhiên anh tại sao lại có tình cảm với cô cơ chứ? Nha Hi thật sự rất bối rối.

Sáng hôm nay, trước khi đi làm, Dư Thế Phàm còn ôm cô một cái, hôn cô một cái, Nha Hi như đánh rớt trái tim ở đâu, cả cơ thể cứ khẩn trương vô cùng, gương mặt đỏ bừng không thể nào hạ nhiệt được.

Hà Anh Thảo không hiểu chuyện gì, nhìn cô em gái mếu máo tìm cách trêu chọc cho em gái cười "Chồng em lại cắn em nữa rồi hả?"

"Ực..." Nhắc đến ai kia, Nha Hi mặt đỏ càng thêm hồng, Hà Anh Thảo càng chắc nịch câu trả lời "Đúng là chồng em gây ra rồi."

"Hic..." Nha Hi lại mếu lên, Hà Anh Thảo đành bó tay "Ôi thôi cô nương của tôi, mọi người sắp đến rồi cô còn không giấu gương mặt ấy đi thì họ sẽ biết cô bị chồng ăn hiếp đấy."

Nha Hi vỗ vỗ hai chiếc má bình tĩnh lại, mọi người dần đến làm việc, vẫn như mọi ngày. Hôm nay Nha Hi đã bắt đầu làm các báo cáo, chỉ tiếc là đang làm việc hăng say bỗng nhiên trưởng phòng Lâm từ trong phòng chạy ra hét đúng ba chữ "Kiểm tra khẩn."

Huỳnh Nha Hi không biết chuyện gì, chỉ thấy mọi người rất gấp rút dọn dẹp mọi thứ, ai ai cũng lúng túng, hoảng lên để dọn dẹp, chỉnh sửa lại trông thật tươm tất. Đến chị Anh Thảo cũng gấp rút giấu mấy túi bánh vào giỏ xách, sắp xếp tài liệu trên bàn ngay ngắn.

Huỳnh Nha Hi đứng dậy nhón chân nhìn ra cửa thủy tinh, bỗng thấy thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc, kiểm tra khẩn mà trưởng phòng Lâm nói. Không phải là Dư Thế Phàm đến kiểm tra đó chứ, Huỳnh Nha Hi hoảng sợ, không biết nên nấp ở đâu, anh ta cũng sắp đi đến rồi.

Trưởng phòng Lâm vỗ tay, mọi người ngay ngắn đứng ở vị trí của mình, riêng Nha Hi lại chui xuống gầm bàn làm việc của mình. Hà Anh Thảo nhìn thấy liền há hốc nhỏ xíu giọng kêu "Trời ơi em điên à, đứng dậy, tổng giám đốc đến đó."

Không không, Nha Hi xin kiếu, trốn trong gầm bàn.

Dư Thế Phàm cùng mấy trợ lí bước vào, trưởng phòng Lâm cùng các nhân viên liền cúi đầu chào.

"Chào tổng giám đốc" Giọng nói của trưởng phòng Lâm phát lên, Nha Hi chỉ mong anh nhanh nhanh lướt qua bộ phận này, không cần phải kiểm tra kĩ lưỡng.

"Bộ phận kế toán, hai mươi chuyên viên, hai phó trưởng cùng trưởng phòng Lâm Tú" Một giọng nói hoàn toàn xa lạ, đó là giọng nói của nam trợ lí bên phải Dư Thế Phàm lên tiếng.

"Nhưng tôi đếm thì hiện có mặt chỉ có hai mươi hai người kể cả hai phó phòng cùng trưởng phòng" Một giọng nói lạ thứ hai, đó là nam trợ lí bên trái của Thế Phàm.

Trưởng phòng Lâm xoay người lại nhìn các nhân viên của mình, góc trống nhỏ kia chính là vị trí của Nha Hi, chẳng phải cô ấy mới vừa đứng ở đó sao?

Hà Anh Thảo lập tức lo lắng "Nha Hi ơi là Nha Hi em ngồi dậy nhanh."

Ôi, có chết Nha Hi cũng không ngồi dậy, chuyện anh thừa nhận tình cảm đến mấy hành động ngọt ngào sến súa hôm nay, cô chưa muốn đối diện với anh, đặc biệt là trong tình huống này.

"Xin hỏi là vắng ai?" Thêm một giọng nói lạ lẫm, đó chính là nam trợ trí thứ ba, đứng thứ hai bên phải của Thế Phàm.

"Dạ..." Chị Lâm trưởng phòng thở dài, biết rằng chắc chắn sẽ bị chỉ trích việc quản lí nhân viên, chỉ còn cảm thấy cuộc đời thật đen đuổi "Là nhân viên mới tuyển cho nên còn chút sai phạm."

"Tôi hỏi tên" Giọng nói thứ tứ người trợ lí đứng thứ hai bên trái.

Chị Lâm không thể bao che thêm nữa "Huỳnh Nha Hi."

Từ đầu đến giờ, tổng giám đốc Dư Thế Phàm rất không quan tâm, dường như giao toàn bộ mọi việc cho bốn vị trợ lí đắc lực. Bản thân chỉ hiện diện quan sát tác phong, cùng thái độ các nhân viên. Một cái tên quen thuộc phát lên Dư Thế Phàm nâng lên cánh tay ra hiệu dừng lại, mọi người lập tức im lặng đứng yên.

Bỗng không nghe thấy gì nữa, mọi người im lặng đến lạ thường, Huỳnh Nha Hi liếc mắt, lú đầu ra nhìn chị Anh Thảo đang đứng yên như tượng đá.

Còn tiếp...

_ThanhDii
Bình Luận (0)
Comment