Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 218

Lăng Diệu Hồng nhìn Lăng Thiếu Đường, thở dài nói:

"Thiếu Đường, kể từ khi con tiếp quản Lăng thị, ta cũng không can dự vào bất kì quyết định nào của con, sự thật chứng minh con là người sinh ra để buôn bán, ta biết có rất nhiều chuyện con vẫn để trong lòng, không nói không có nghĩa là con không biết, bố già rồi, không muốn thấy nhà mình phải chia năm xẻ bảy, hi vọng con có thể hiểu ý của bố."

Trên mặt Lăng Thiếu Đường ngầm chịu đựng, anh nhàn nhạt mở miệng nói: "Vậy người có nghĩ tới chuyện kết quả cuối cùng của việc quá dung tung chính là mọi chuyện sẽ hỏng hết!"

Anh biết không có chuyện nào có thể lừa bố mình, Lăng thị do một tay ông sáng lập, mặc dù ông đã nhường chức Chủ tịch, nhưng vẫn giữ mối quan hệ với bạn cũ hay bạn làm ăn.

"Haiz -"

Đôi mắt già nua của Lăng Diệu Hồng thể hiện sự mệt mỏi, trầm mặc một lát sau, đột nhiên nói:

"Về việc An Vũ Ân và con trai cô ta, con định làm thế nào?"

Lăng Thiếu Đường đứng dậy, thân thể cao lớn ngồi xuống ghế đá dưới vòm cây:

"Nếu như Tiểu Phong đúng là con trai của con, con sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, cho dù không phải, con cũng không thờ ơ đứng nhìn!"

"Vậy con cho rằng là đúng hay không?" Lăng Diệu Hồng hỏi có ý.

Bên mép Lăng Thiếu Đường khẽ nhếch:

"Lần đầu thấy Tiểu Phong, giữa hai lông mày con thật sự cho rằng nhìn thấy cái bóng của mình , nhưng đứa bé này quá tuấn tú!"

Nói xong, anh nhìn Lăng Diệu Hồng, không nói gì thêm.

Mà Lăng Diệu Hồng chỉ lắc đầu.

"Bố!"

Tay Lăng Thiếu Đường vịn vào xe lăn của Lăng Diệu Hồng, hỏi trực tiếp: "Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lăng Diệu Hồng không nghĩ rằng con trai của mình có thể hỏi trực tiếp chuyện năm đó, ông há miệng, nhưng không nói được.

"Thiếu Đường, chuyện đã qua, coi như bố có lỗi với con, con —— không cần hỏi nữa!"

Những nếp nhăn trên khuôn mặt tỏ rõ sự cô đơn.

"Bố, bố cho rằng chuyện đã qua, nhưng nó vẫn đang tiếp diễn, hơn nữa đã hại đến Hinh Nhi, bố biết không, nếu như không phải Thiên Dục ngăn cản, đứa con trong bụng Hinh Nhi đã không còn, con không thể trơ mắt nhìn cô gái con yêu nhất bị tổn thương!"

Lăng Thiếu Đường siết tay thành nắm đấm, đôi mắt nóng rực giống như muốn thiêu rụi mọi thứ thành tro tàn.

Khi Dục nói ra sự việc hôm đó, anh tức giận đến mức muốn giết người , với An Vũ Ân, anh cảm thấy mình thiếu nợ cô ta, cho nên mới dung túng cho hành động và lời nói của cô ta.

Nhưng điều anh không nghĩ tới là âm mưu hiện nay của An Vũ Ân lại sâu như thế, không chỉ đưa Kỳ Hinh lên đầu mũi chịu sào, mà còn dám làm hại con của anh!

Thế nhưng, anh biết sau lưng An Vũ Ân nhất định có người khác điều khiển! Cô ta biến mất lâu như vậy rồi xuất hiện, thật sự làm anh nghi ngờ.

"Thiếu Đường, chẳng lẽ con cho rằng chuyện này cũng là nó giật dây ư?" Giọng nói Lăng Diệu Hồng vô cùng đau đớn.

"Lẽ nào nó không làm được? Bố, con nghĩ người cũng biết tin lãnh đạo MCN chết, công sức ngắn ngủi mà không tới mười ngày sau đó liền bị gia tộc KRU thu nạp, nếu như con nhớ không lầm, khi nó 15 tuổi đã được đưa vào KRU huấn luyện đặc biệt!" Lăng Thiếu Đường sắc bén nói.

"Thiếu Đường, không nên nói nữa!" Lăng Diệu Hồng mệt mỏi ngăn cản .

"Bố, con biết trong lòng bố có tính toán, nếu không hôm nay bố sẽ không khuyên con buông tay, được, coi như chuyện KRU chỉ là trùng hợp, nhưng còn cái chết của Tuyên Tử Dương? Cái chết của lãnh đạo MCN? Hai người kia đều chết vì BLOWN AWAY, điều này khiến con không thể không nghi ngờ nó!” Lăng Thiếu Đường kinh sợ.

Lăng Diệu Hồng nhíu chặt mày hơn: “Chỉ bằng điều này, chưa thể chứng minh được gì! Hơn nữa nó không thể sử dụng kỹ thuật đó!”

“Bố!” Lăng Thiếu Đường hít sâu, nhàn nhạt nói: “Có lẽ còn một việc mà ngay cả bố cũng không biết, hồi học đại học ngoài Chủ trương kinh tế nước ngoài, nó còn học thêm môn khác, đó là Khoa học phá sập quốc tế! Khi nó học năm thứ hai đại học thì KRU nó nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí hai nguyên tố hóa học, là hai hay nhiều nguyên tố hóa học tách ra từ vỏ đạn, đạn khi bắn ra sẽ nổ, các chất hóa học hòa vào nhau sẽ tạo ra phản ứng, trong nháy mắt đạt tới chất độc chết người. Theo nguyên lý đó suy đoán, nó hoàn toàn có khả năng nghiên cứu chế tạo ra BLOWNAWAY! Chẳng qua đây là vũ khí bí mật cao cấp của tổ chức giết người, căn bản người ngoài sẽ không biết!”

Trái tim Lăng Diệu Hồng đập thình thịch, khuôn mặt ông do dự, sau đó nhìn Lăng Thiếu Đường: “Thiếu Đường, con nói cho bố, sau khi con biết mọi chuyện sẽ làm thế nào?”

Mắt Lăng Thiếu Đường không muốn nhìn gương mặt hốc hác của bố mình: “Con sẽ xử lý theo pháp luật, cùng lắm sẽ giao nó cho Thiên Dục, việc này đã là hết lòng giúp đỡ!”

Lăng Diệu Hồng vừa nghe, tim rực lửa nhưng nghĩ đến công lý, ông run run nói: “Thiếu Đường, con không thể làm thế, nó vốn là em trai con!”

Lăng Thiếu Đường thấy bố che chở cho nó, càng thêm tức giận khác thường, giọng nói anh hết sức lạnh lẽo: “Vì nó là em trai con, con mới dễ dàng tha thứ cho những chuyện nó làm, cũng bởi vì nó là em trai con, con mới không xét chuyện An Vũ Ân năm đó, không truy cứu việc nó lừa gạt để KỳHinh rời xa con, cũng không truy cứu việc nó thu mua tập đoàn Thụy Dương, càng không truy cứu việc nó thuê sát thủ giết con! Bố - bố muốn con nhường nó đến bao giờ nữa? Nếu nó đơn thuần đối phó con thì cũng mặc kệ, nhưng hiện tại cả Hinh Nhi cũng bị nguy hiểm, con không thể coi như không có chuyện gì xảy ra!”

Khi anh nói xong những lời này, mệt mỏi ngồi xuống ghế, trái tim, tất nhiên phải đau!

“Thiếu Đường, ta biết con dễ dàng tha thứ nhiều thứ, con cho nó thêm một cơ hội…”

“Bố!” Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cắt đứt câu nói của Lăng Diệu Hồng!

“Hiện tại Thiếu Nghị không phải giết chết mỗi Tuyên Tử Dương, mà chọc giận cả tổ chức MCN, là tổ chức Mafia xét xử. Thiên Dục có thể tha thứ cho nó một lần, nhưng sau này, liệu nó có biết mình đã sai? Bố, Thiếu Nghị nó… che giấu rất giỏi, nhưng con biết trong lòng nó hận bố, càng hận con hơn!”

Ánh mắt Lăng Diệu Hồng trở nên bi thương:

“Đúng, ta biết trong lòng Thiếu Nghị sinh hận, từ trước tới nay chuyện con riêng là bất công, nó hận ta giao Lăng thị cho con, ta cho rằng chỉ cần đợi nhiều năm, nó sẽ vứt bỏ oán hận trong lòng, không nghĩ tới… tất cả là lỗi của ta, là do ta gây ra lỗi lầm! Chi nên, Thiếu Đường, bất kể ra sao, con cũng phải cho nó thêm một cơ hội, dù là con hay Thiếu Nghị, đều là con ruột của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn anh em các con tự giết lẫn nhau đây.”

“Bố…”

“Tốt lắm, không nên nói nữa. Thiếu Đường, bố già rồi, rất nhiều chuyện có tâm mà không có sức, con là anh cả, em trai làm chuyện sai trái, hy vọng con giúp nó sửa lại!”

Lăng Diệu Hồng mệt mỏi khoát tay, ý muốn Lăng Thiếu Đường đưa ông về phòng bệnh.

Người già như ông, chỉ mong muốn bình an tận hưởng quãng đời cuối cùng, tất nhiên mọi chuyện Thiếu Nghị có thể xử lý, nhưng ông không phải Thiếu Đường, cho nó bao nhiêu cơ hội nữa đây?

Lăng Diệu Hồng ngồi trên xe lăn không che giấu vẻ đau đớn và tự trách. Thiếu Nghị hận Thiếu Đường sâu đậm, sai lầm hơn Thiếu Đường trong lòng nó từ trước tới nay vẫn không thoát được thoát được thân phận con riêng, nó ghen tỵ với khả năng của anh cả, đố kị với anh cả vì anh có được hạnh phúc, vì vậy, nghĩ ra ý tưởng phá hoại, mọi hận thù chung quy đều do hành động không chịu trách nhiệm mà gây nên.

Nếu như năm ấy ông không đứng núi này trông núi nọ, ít nhất mẹ Đường sẽ không phải chết, mà Thiếu Đường cũng không phải chịu nhiều đau khổ từ nhỏ, mặc dù sau đó đưa mẹ Thiếu Nghị vào biệt thự nhà họ Lăng, nhưng cô ấy không thể vượt qua những lời đồn đại nhảm nhí, cuối cùng buồn bực mà chết, cứ như vậy, ông lại hại chết một người con gái, nếu không phải như thế, Thiếu Nghị sẽ không hận ông.

Sự việc của An Vũ Ân năm đó, ông nhớ rõ như in trước mắt, quả thật ông rất không thích An Vũ Ân bước chân vào nhà họ Lăng, nhưng cũng không phát điên mà xâm hại cô gái kia, chẳng lẽ ông lại không biết trong chén nước có thuốc mê ư, ai mới là người xâm hại An Vũ Ân ư?

Chỉ vì ông muốn Lăng Thiếu Đường chết tâm với An Vũ Ân, cho Lăng Thiếu Nghị thêm một cơ hội sửa chửa, mới giấu kín chuyện này ở trong lòng thôi.
Bình Luận (0)
Comment