Văn phòng đông lạnh, hơi lạnh đựơc thổi ra từ điều hòa trong văn phòng.
Người đàn ông ngồi trên ghế da đưa lưng về phía bàn làm việc, chỉ thấy
hắn có dáng người cao lớn, ở dưới chân là một thế giới phồn hoa.
"Cốc cốc cốc- " Tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi - " Giọng nói không nóng không lạnh, tao nhã dễ nghe.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một cô gái mặc bộ quần áo màu đen mỏng manh,
màu đen thần bí tôn lên làn da trắng như tuyết, khêu gợi hấp dẫn của cô
ta, cô ta chính là - An Vũ Ân!
"Lãnh Thiên Dục nhúng tay vào chuyện này rồi!" Một tay An Vũ Ân vịn chặt ngực, khẩn trương nói với người đàn ông đang quay lưng về phiá mình.
Cô ta vừa dứt lời, chiếc ghế da xa hoa chậm rãi xoay lại, một gương mặt
anh tuấn dị thường hiện ra trước mắt, cái mũi cao thẳng, độ dày môi vừa
phải, đôi môi đỏ mọng đang tươi cười khiến người khác xao động, hoa mắt, áo sơ mi đơn giản, da thịt màu đồng gợi cảm.
Hắn và Lăng Thiếu Đường có bộ mặt và hình dáng tương tự nhau, chỉ bất
đồng ở chỗ, khí chất trên người Lăng Thiếu Đường khiến người ta choáng
váng, run rẩy, cả người anh toát lên khí chất vương giả.
Còn hắn hơn người ở tư thế oai hùng, tuấn mỹ, nhìn qua thì thấy hắn là một người dịu dàng, như bạch mã hoàng tử vậy.
Hắn chính là - Lăng Thiếu Nghị!
Chỉ thấy hắn đứng dậy, chậm rãi đi về phía An Vũ Ân, bên môi vẫn giữ
nguyên nụ cười dịu dàng, nhưng những ai hiểu rõ về hắn đều biết, hắn
đang tức giận.
Theo bản năng, An Vũ Ân lui về phía sau, cho đến khi bản thân hoàn toàn
bị Lăng Thiếu Nghị bức đến góc tường, rốt cuộc cũng không còn đường thối lui.
Lăng Thiếu Nghị vươn cánh tay, vây cô ta trong phạm vi của mình, nụ cười bên môi dần dần khuếch đại, hơi thở của hắn khiến người ta sợ hãi.
“Vũ Ân, cô rất không nghe lời…” Tuy giọng nói của Lăng Thiếu Nghị rất nhẹ, nhưng đó lại như một lời cảnh báo.
“Tôi, tôi chỉ không muốn Kỳ Hinh sinh con cho Lăng Thiếu Đường, tôi…”
Cô ta còn chưa nói xong, hàm dưới đã bị bàn tay to của người đàn ông
nâng lên, rồi đột nhiên tay hắn dùng lực: “Cô có biết vì hành vi ngu
xuẩn của cô mà chuyện đại sự của tôi bị phá hỏng rồi không, hả?”
Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Lúc đó tôi… lúc đó tôi không suy nghĩ nhiều!” An Vũ Ân dè dặt cẩn trọng trả lời.
“Chậc chậc…” Lăng Thiếu Nghị ra vẻ tiếc hận lắc đầu, một tay đặt trên
tường, một tay đang nắm chặt hàm dưới của An Vũ Ân chậm rãi buông lỏng
ra, ngón tay thon dài nhàn nhã cởi bỏ cúc áo của cô ta ra.
An Vũ Ân hít vào một hơi, thân thể trở nên cứng ngắc.
Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Nghị dính sát vào người cô ta, hắn cúi
đầu xuống nhẹ giọng nói ở bên tai cô ta: “Cô nói lúc đó cô không nghĩ
nhiều, là vì cô - từ đầu đã không đem lời nói của tôi đặt vào trong
lòng?”
Nói xong, ánh mắt bỗng chốc chuyển lạnh, bàn tay to hung hăng kéo áo
ngực của cô ta xuống, không hề lưu tình nắm lấy khối tròn trước ngực cô
ta, giống như gắt gao nắm chặt cổ họng của cô ta.
“Đau - đau quá!” An Vũ Ân cau mày, bất lực khẽ hô.
“Đau? Cô còn biết đau sao? Cô cũng biết hiện tại Lăng Thiếu Đường đã
hoài nghi tôi rồi, Lãnh Thiên Dục đã cho người điều tra tôi. Tâm huyết
nhiều năm như vậy đều uổng phí, trái tim tôi có bao nhiêu đau đớn cô có
biết không? Con đàn bà đáng chết, tôi sẽ khiến cho cô đau càng thêm
đau!”
Nỗi tức giận trong lòng được Lăng Thiếu Nghị giải phóng ra ngoài, hắn rống giận đồng thời túm lấy An Vũ Ân ném vào phòng nghỉ.
Phòng nghỉ rất lớn, sắc màu u ám, chiếc giường to lớn khiến người ta mơ màng.
An Vũ Ân bị ném xuống giường, lực ném rất mạnh, khiến cô ta cảm thấy đau đớn.
“Lăng Thiếu Nghị, đừng cho là tôi không biết trong lòng anh nghĩ gì, anh mê luyến Kỳ Hinh, cho nên khi biết tôi hại Kỳ Hinh anh mới tức giận như vậy, nội tâm của anh xấu xa thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh
yêu chị dâu của mình, thậm chí còn muốn giữ lấy cô ta, Lăng Thiếu Nghị,
anh mới chính là người đê tiện…”
“Bốp!” Một cái bạt tai giáng xuống, thể hiện sự tức giận của Lăng Thiếu Nghị.
An Vũ Ân bụm má, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn và đau thương.
Lăng Thiếu Nghị híp mắt, tao nhã cởi quần áo, cho đến khi thân hình tinh tráng được lộ ra, giống như thân hình của một model nam khêu gợi.
Hắn chậm rãi dò xét cơ thể An Vũ Ân, khuôn mặt bình thản như chưa có
chuyện gì xảy ra. Hắn luôn luôn là người có sức chịu đựng tốt, bằng
không, hắn sẽ không ở bên cạnh Lăng Thiếu Đường để cho anh ngược đãi lâu như vậy.
“Chị dâu? Hừ! Không phải trước kia cô cũng suýt thành chị dâu của tôi
sao? Nhưng cuối cùng vẫn nằm ở dưới thân thể của tôi rên rỉ không
ngừng?” Lời nói của Lăng Thiếu Nghị tràn ngập sự châm chọc và ám muội.
“Tất cả đều là âm mưu của anh!” Trong mắt An Vũ Ân hàm chứa nỗi oán giận, cô ta rống lớn, nói.
“Âm mưu? À - không sai, là âm mưu, nhưng âm mưu này lại được cô biết
đến!” Trên mặt Lăng Thiếu Nghị nhìn không ra sự phẫn nộ, giọng nói nhẹ
nhàng, chậm chạp.
“À, đúng rồi, cô có biết tôi rất thích phòng nghỉ này không, bởi vì ở
đây tôi có thể tùy lúc tùy chỗ nhìn thấy bộ dáng hạ lưu của cô, nghe
thấy cô rên rỉ yêu kiều…” Lăng Thiếu Nghị nói xong, dùng một tay bấm
điều khiển từ xa, chỉnh cho mặt tường biến thành một màn hình lớn.
Hắn nhẹ nhàng cười, lại ấn xuống một nút, trên màn hình lập tức xuất
hiện vô số hình ảnh ám muội, thậm chí còn có tư liệu về hình ảnh, trên
mỗi bức ảnh là một người đàn ông khác nhau, nhưng nữ chính lại cố định,
tất cả đều là - An Vũ Ân!