Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 27

Từ phòng truyền thống trở về, khó khăn lắm Khương Tri mới được nghỉ một buổi chiều, liền ở trong phòng ký túc gõ chữ, viết bộ truyện mới sáng tác mấy ngày nay. Trong nhóm tác giả ngày nào cũng rất nhộn nhịp, thỉnh thoảng Khương Tri ngó qua tin nhắn, nhưng rất ít khi nói chuyện.

Tác giả Nguyễn Nguyễn rất kiên cường: "Vi khuẩn sinh sôi, cmn rốt cục em cũng xuất hiện! Còn nhớ người anh hóa đá bên bờ hồ Đại Minh không hả?!"

Tác giả Sơn Đại Vương: "Các anh em, mau ra đây ôm đùi!"

......

Một đám tác giả thi nhau online, đại thần tên Cây tùng không nảy mầm biệt hiệu là Vi khuẩn sinh sôi, cô ấy gửi biểu tượng cảm xúc đáng yêu và lên tiếng chào hỏi mọi người, ngay sau đó lại gửi một bao lì xì siêu cấp lớn. Khương Tri vừa mở ra nhìn đã cướp được 500 nhân dân tệ. Lúc nhìn thấy tổng số tiền lì xì, Khương Tri chết lặng, vị đại thần này toàn thân tỏa ra khí chất cường hào, không kém Tống đại ca là bao.

Đám tác giả còn đang rối rít nói cảm ơn, Vi khuẩn sinh sôi hàn huyên với mọi người vài câu, cuối cùng vội vã nói: "Lần sau tán gẫu, em phải đi làm bài tập đã!"

Nói xong, dường như Vi khuẩn sinh sôi đã đi thật rồi, nghe lời cô ấy thì hình như còn là sinh viên?

Khương Tri nhìn chằm chằm ảnh đại diện của đại thần, đang chuẩn bị tiếp tục gõ chữ thì Đường Hương Diệc ngồi bàn bên cạnh chậm rãi xoay người, lười nhác nói với cô: "Tiểu Tri Tri, cho tớ mượn bài tập chép với."

Trong lúc huấn luyện quân sự, giáo viên chủ nhiệm không chỉ bắt mọi người viết nhật ký huấn luyện mà còn thuận tiện cho sinh viên chuẩn bị trước bài thuyết trình tuần sau. Làm những bài tập kia trước, Khương Tri đưa vở cho cô ấy, Đường Hương Diệc tới lấy, vô tình liếc nhìn về phía máy tính của cô, ánh mắt kinh ngạc: "Cậu đang viết tiểu thuyết à?"

Khương Tri có chút ngượng ngùng, sờ sờ mũi, "Chỉ là viết bừa thôi."

Nghe vậy, Đường Hương Diệc cười híp mắt, có vẻ đăm chiêu.

(Haizzzz, tôi đoán ra rồi =)))))

-

Trước khi ngủ, Khương Tri nhìn tấm hình mới chụp hôm nay, mở cửa sổ chat với người nào đó ra, gửi tin nhắn qua.

Lúc nhận được tin nhắn của Khương Tri, Tống Duẫn Hành vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến, còn mấy hợp đồng chưa kịp xem, nhìn thấy tin nhắn vợ mình gửi đến, hàng lông mày đang cau chặt của anh giãn ra, nét mặt lạnh lùng trở nên ôn hòa.

Vợ: "Hôm nay em thấy anh ở trường học ~"

Tống Duẫn Hành: "Sao?"

Đối phương gần như trả lời tin nhắn bằng giây, khóe môi Khương Tri khẽ nhếch lên, mắt cười cong cong gửi cho anh tấm ảnh hôm nay vừa chụp.

Tống Duẫn Hành có chút ấn tượng với bức ảnh này, là lúc anh phát biểu trong lễ tốt nghiệp, có một bạn học chụp cho anh. Thời gian năm năm thoáng cái đã trôi qua, năm tháng đặc biệt nhân từ đối với anh, Tống Duẫn Hành không thay đổi so với trước kia là bao. Lắng đọng theo thời gian, hành động cử chỉ có thêm sự cẩn trọng, trầm ổn.

Không ngờ Khương Tri lại nhìn thấy tấm ảnh này, sự sắc bén trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh rút bớt, cả người đều bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng dễ nghe, "Có phải bị vẻ đẹp của bạn trai em làm cho kinh ngạc không?"

Ngay sau đó, anh mặt dày gửi một biểu tượng cảm xúc làm nũng mười phần.

Khương Tri nhìn thấy liền cười thành tiếng, ngay sau đó tiếp tục gõ chữ gửi đi: "Nhìn thấy anh năm năm trước, đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối."

Nhận được tin nhắn trả lời của cô, Tống Duẫn Hành khẽ nhíu mày, trái tim thấp thỏm, không đoán được câu tiếp theo cô sẽ nói gì.

Đối phương đang nhập văn bản, sau đó Tống Duẫn Hành nhận được tin nhắn của vợ: "Tuy rằng tiếc nuối, nhưng em sẽ nỗ lực trở nên ưu tú, hi vọng xứng với anh~"

"Vì thế anh phải đợi em đó."

Giữa những dòng tin nhắn của cô có chút bất lực và tự ti, nhưng lại tràn ngập hi vọng với tương lai.

Tống Duẫn Hành nhìn câu trả lời của vợ, trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào, anh yên lặng nhìn chằm chằm mấy dòng chữ. Cặp mắt đen có cảm xúc khác thường, cuối cùng anh cong môi cười khẽ, đôi mắt đào hoa ánh lên sự dịu dàng, "Được, chờ em."

Trong mắt anh, Khương Tri đã luôn hoàn hảo rồi. Có thể cô thường xuyên bất an và tự ti, ở bên cạnh anh lo lắng nhiều thứ, bây giờ cô đồng ý nỗ lực chỉ vì muốn có thể xứng với anh. Hiện tại Tống Duẫn Hành mới hiểu được, thật ra Khương Tri rất để tâm đến suy nghĩ của người khác, lại càng để tâm đến lời đàm tiếu của người khác về anh.

Nhưng anh lại không làm được gì, điều duy nhất có thể làm chính là yêu cô nhiều hơn nữa.

-

Sau khi một tuần huấn luyện quân sự trôi qua, rốt cục thời gian cũng chậm chạp trôi đến thứ sáu, Khương Tri tạm biệt bạn cùng phòng sau đó ra ngoài.

Vốn dĩ Tống Duẫn Hành muốn đến tận phòng đón cô, nhưng người nào đó ghét bỏ chiếc xe của anh quá phô trương, anh không có cách nào khác ngoài biết điều đứng đợi ở cổng trường học.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cổng, Tống Duẫn Hành nhanh chóng xuống xe, đôi chân dài sải bước đi tới chỗ cô gái nhỏ.

Khương Tri được một người nào đó ôm vào trong lòng, nháy mắt cái trán đã dán lên lồng ngực cứng rắn của anh. Trong mũi tràn đầy mùi hương mát lạnh quen thuộc, còn có hơi lạnh của điều hòa lưu lại trên người anh.

Tống Duẫn Hành ôm chặt thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, nhẹ nhàng tì cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: "Vợ à, có nhớ anh không?"

Hai người một tuần không gặp, lúc này cuối cùng Tống Duẫn Hành cũng gặp được cô, không bận tâm đến ánh mắt xung quanh, chỉ muốn ôm người trong lòng hôn một cái.

Gáy Khương Tri bị anh giữ chặt, từ trong lồng ngực anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn nà có lẽ vì học quân sự mà đen hơn một chút, lông mày vạch ra một đường ranh giới hết sức rõ ràng.

Đôi mắt cô đảo qua đảo lại quan sát anh, cuối cùng, Khương Tri mím môi, dáng vẻ nghiêm túc lắc đầu một cái.

Tống Duẫn Hành dáng vẻ cưng chiều, nới lỏng tay, đôi mắt đào hoa đen sẫm như cười như không nhìn khuôn mặt có chút đen đen của Khương Tri, đưa tay nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi cô: "Học quân sự có khổ không?"

Nghe anh hỏi, Khương Tri chậm rãi chui ra khỏi lồng ngực anh, nhìn sinh viên qua lại xung quanh, đã có người đang nhìn về phía bọn họ, gò má của cô nóng ran, vội vàng lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không khổ."

Đối diện với ánh mắt cười thâm sâu của anh, nhiệt độ trên mặt Khương Tri vẫn chưa giảm, cô theo bản năng sờ lên mặt, dè dặt nói: "Có phải em đen đi nhiều lắm không?"

Khóe môi Tống Duẫn Hành cong cong, kéo cô lên xe, dáng vẻ vô cùng tự tin: "Không thay đổi gì hết, vẫn đẹp như trước."

Khương Tri nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Dọc đường, Tống Duẫn Hành nắm tay vợ không buông, y như trẻ con. Nghịch nghịch ngón tay thon dài của cô, nghĩ tới bữa tiệc tối nay, anh tham khảo ý kiến của Khương Tri: "Vợ à, tối nay Vu Tử Kính mời chúng ta ăn cơm, em có muốn đi không?"

Xét thấy bữa tiệc chia tay khiến người ta "ấn tượng sâu đậm" lần trước, Tống Duẫn Hành nhớ lại mà vẫn còn sợ. Sau đó Vu Tử Kính và Tiêu Diệc nhiều lần gọi anh, Tống Duẫn Hành cũng không đồng ý. Ngày hôm nay hai người bọn họ hết lòng thuyết phục, mời mọc chân thành, Tống Duẫn Hành không muốn bỏ rơi mặt mũi của bọn họ, nếu Khương Tri muốn đi anh sẽ đưa vợ theo.

Khương Tri không biết rõ về cuộc sống sinh hoạt của Tống Duẫn Hành, rất ít khi tiếp xúc với những người bên cạnh anh, vừa nghĩ tới mối quan hệ của hai người hiện tại, tụ tập bạn bè gì đó, dường như cũng có thể tham gia.

Được Khương Tri đồng ý, Tống Duẫn Hành dặn tài xế lái xe đến hội sở PUG.

-

Bọn Vu Tử Kính nhận được thông báo của Tống Duẫn Hành, biết chị dâu muốn đến, một đám người liền tự giác thu dọn tất cả rượu và thuốc lá trong phòng đi, chỉ để lại các loại đồ ăn vặt mà con gái thích, ngoan ngoãn đợi lão đại và phu nhân đại giá.

Tống Duẫn Hành dắt Khương Tri vào thang máy chuyên dụng, lúc đi ngang qua sân khấu, Khương Tri lơ đãng ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Cô gái kia quay lưng về phía cô, thân hình cao gầy, bên cạnh là một người đàn ông dáng người hơi mập. Khương Tri nghi hoặc cau mày, còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia, cửa thang máy đã nhanh chóng đóng lại, che mất tầm nhìn của cô.

Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng cô gái đó nhìn thoáng qua rất giống Từ Vi.

Khương Tri theo bản năng cho là mình nhìn nhầm, cô hiểu được bao nhiêu về hội sở giải trí PUG chứ, đơn giản chính là nơi thanh niên trai gái tụ tập chơi bời, chỉ là có chút cao cấp hơn so với quán bar thông thường.

Tống Duẫn Hành dẫn vợ vào phòng, Tiêu Diệc vẫn luôn chờ trước cửa trưng ra vẻ mặt đẹp trai đầy ý cười. Đang chuẩn bị bám lấy Tống thiếu nịnh nọt, nhìn thấy Khương Tri anh ta kinh ngạc một lúc lâu, ánh mắt Tiêu Diệc dừng trên người cô đánh giá, bật ra một câu: "Chị dâu đen thật khác biệt nha."

Khương Tri: "...."

Tiêu Diệc vừa dứt lời, liền vội vàng che miệng lại, cảm giác không ổn, quả nhiên anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy mặt Tống Duẫn Hành tối sầm lại, đôi mắt đào hoa nheo lại nguy hiểm, thâm trầm liếc nhìn anh ta.

Sau gáy anh ta lạnh toát, lúc này nhìn thấy dáng vẻ lúng túng hiện lên trên khuôn mặt cô, Tiêu Diệc vội vã vớt vát: "Da chị dâu đen đi, càng đẹp hơn."

Khương Tri mím môi không có gì để nói, ngại ngùng nắm tay người bên cạnh. Tống Duẫn Hành nắm chặt tay vợ mình, ngoài mặt cười nhưng bên trong không cười hừ lạnh một tiếng, túm cổ áo Tiêu Diệc đẩy qua một bên.

Tống thiếu vừa dắt vợ đi vào, Vu Tử Kính nhìn thấy người anh em phải ăn quả đắng dáng vẻ không nhịn được cười, "Lần này ngồi trên lưng ngựa vỗ mông ngựa* rồi."

*Ngồi trên lưng ngựa vỗ mông ngựa: ý nói tâng bốc không đúng nơi đúng chỗ, không mang lại kết quả tốt đẹp.

"Chị dâu xinh đẹp, điều này còn cần cậu phải nói à?"

Vừa nãy tên này liên tiếp nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, Tống thiếu không đạp chết cậu ta là may lắm rồi.

-

Có mười mấy người tham gia tụ tập. đều là bạn bè của Tống Duẫn Hành, còn có một vài đối tác làm ăn của bọn họ, mấy người dẫn theo bạn gái, khi thấy Tống thiếu dẫn theo cô bé tuổi tác không lớn lắm đi vào, mọi người đều trợn tròn mắt.

Trong đó có mấy người từng gặp Khương Tri trong lần tụ tập trước, cho rằng Tống thiếu chỉ chơi đùa một chút thôi, không ngờ hai người lại còn ở bên nhau.

Sau khi mọi người ngồi xuống, một đôi nam nữ vội vội vàng vàng tiến vào phòng, người đàn ông trung niên bụng phệ đầu hói, chính là người ban nãy Khương Tri gặp ở sảnh.

Người đàn ông trung niên vừa vào cửa, cuống quýt xin lỗi Tống Duẫn Hành, có việc nên tới muộn một bước.

Tống Duẫn Hành cười cợt, không mấy bận tâm, anh hờ hững nhướng mày, lúc nhìn thấy cô gái bên cạnh lão Ngô, khóe môi nở nụ cười trào phúng.

Khương Tri bất giác ngẩng đầu, liền nhìn thấy bạn cùng phòng Từ Vi.

Khi thấy Khương Tri, Từ Vi chấn động, trong ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, lông mày nhíu chặt, cô ta chỉ biết lần tụ tập tối nay Tống thiếu nhất định sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ Khương Tri cũng đến đây.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc ngạc nhiên của cô, Từ Vi vội vàng quay đầu đi, cố gắng che giấu cảm giác hoảng loạn trong lòng, kéo ghế bên cạnh Ngô tổng ngồi xuống.

Trong bữa tiệc, tầm mắt Từ Vi vô tình lướt qua Khương Tri, nhìn cô và Tống Duẫn Hành thân mật bên nhau, còn những người xung quanh xun xoe gọi cô là chị dâu, sắc mặt Từ Vi dần dần lạnh xuống, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt thành nắm đấm, cảm xúc trong đáy mắt không rõ.

Không riêng gì Từ Vi, những cô bạn gái mà người khác mang đến đều thi nhau suy đoán, cô gái tuổi rất nhỏ này rốt cục có phải là bạn gái của Tống thiếu không. Nhưng nghe thấy đám đàn ông xung quanh đều một mực cung kính gọi cô là chị dâu, cũng không biết còn trẻ mà đã dùng thủ đoạn gì mới có thể trói được Tống thiếu.

Trong lòng Từ Vi càng thêm ghen tị, nhếch môi, đáy mắt phủ kín sương mù.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy cô hồi lâu không động đũa, thân mật ghé sát tới chỗ Từ Vi, dò hỏi cô ta muốn ăn món gì, ông ta càng tới gần mùi thuốc lá buồn nôn trong hơi thở càng nhiều, một luồng khí ghê tởm phả vào mặt.

Từ Vi ngại ngùng cười khẽ, không chút biến sắc tách ra khỏi người đàn ồn đang mạnh mẽ ghé sát vào môi mình, cầm lấy ly rượu trước mặt nhấp một ngụm.

Giai nhân trước mặt uống rượu cũng phảng phất mang theo khí chất quyến rũ câu hồn, trong lòng lão Ngô ngứa ngáy, bàn tay cũng buồn bực, chậm rãi đưa xuống bên dưới, chạm vào đùi bóng mượt mềm mịn của cô ta. Ông ta thoải mái khẽ than một tiếng, bàn tay nóng bỏng càng lúc càng làm càn.

Ý thức được bàn tay người đàn ông thâm nhập, mặt Từ Vi cứng đờ, nắm chặt ly rượu trong tay, bởi vì gồng lên mà trắng bệch.

Cô ta giả vờ trấn tĩnh dời sự chú ý đi nơi khác, nhưng vừa nhìn sang Khương Tri ở đối diện. Bắt gặp ánh mắt của cô, cô ta châm chọc nhếch môi, không cam lòng chấp nhận yếu thế trước cô.

Khương Tri cũng chỉ vô tình ngước mặt, nhìn thấy trong mắt bạn cùng phòng bỗng nhiên xuất hiện địch ý, cô chỉ cảm thấy đêm nay Từ Vi có chút kì lạ.

Khương Tri cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên chú ý tới những ánh mắt ngầm đánh giá của những cô gái xung quanh, cô có chút nuốt không trôi. Nhưng Tống Duẫn Hành căn bản không coi đây là chuyện to tát, từ đầu tới cuối nét mặt đều ôn hoà giúp cô gắp thức ăn, dặn cô đừng chỉ uống nước trái cây, sau đó lại gắp cho cô món mặn, mãi tới khi bát chất đầy thức ăn đến không thể bỏ thêm Tống Duẫn Hành mới dừng lại.

Trên bàn nam nam nữ nữ nhìn Tống thiếu tỉ mỉ chăm sóc cô gái nhỏ, âm thầm tặc lưỡi, trước kia ai nói là Tống thiếu không muốn kết hôn?

Bây giờ người ta có cả vợ, cưng chiều tới mức không thèm để tâm đến ai, mặc cho những người phụ nữ khác phải đỏ mắt.

Khương Tri vùi đầu ăn cơm, Tống Duẫn Hành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nghiêm túc của cô, không kìm được cười khẽ: "Ăn từ từ, sao lại như trẻ con vậy."

Giữa từng câu từng chữ đều mang theo ý tứ chiều chuộng.

Trên bàn ăn đều là những người tinh ý, đương nhiên nhận ra Tống thiếu coi cô bé này như bảo bối, ngày hôm nay nhiều bạn bè đều ở đây, rõ ràng đang muốn khoe vợ mình.

Từ Vi nhìn hai người thân mật qua lại, trong lòng cảm giác khó chịu, mà bên dưới váy, bàn tay heo của người nào đó đang làm loạn, cô ta chỉ có thể nhắm mắt.

-

Trong lúc Khương Tri đi vệ sinh, Tống Duẫn Hành nhân lúc vợ mình không ở đây, dáng vẻ lười nhác dựa lưng vào ghế, ánh mắt đen sẫm mang theo hơi lạnh, sau đó anh nhếch môi, thản nhiên nói với một đám người: "Vừa nãy là vợ tôi, từ nay về sau chỉ có một, hôm nay mọi người biết mặt, sau này nhìn thấy nhớ phải gọi chị dâu."

Tống Duẫn Hành vừa dứt lời, đương nhiên có ý công khai thể hiện chủ quyền của Khương Tri với một số cô gái, quả nhiên, mọi người nghe xong thái độ khác thường.

Sắc mặt Từ Vi khó coi, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa không thể tin nổi, khi cô ta nhìn về phía Tống Duẫn Hành đang ngồi đối diện, mặt anh lạnh như sương, tầm mắt mang theo ý tứ đặc biệt quét qua, lạnh như băng.

Cảm giác này giống như bị người ta giội một thùng nước lạnh, xối từ đầu đến chân, cả người Từ Vi cứng đờ.

-

Sau khi một đám người tản ra chơi bời, Tống Duẫn Hành nắm tay Khương Tri kéo sang bên cạnh, dạy cô cách đánh bi-a.

Khương Tri được anh ôm từ phía sau, bàn tay ti lớn của người nào đó bao trọn lấy toàn bộ bàn tay cô. Xung quanh còn ánh mắt của biết bao nhiêu người, Khương Tri không kìm được đỏ mặt, nhỏ giọng thì thầm: "Không được phép giở trò lưu manh."

Tống Duẫn Hành nghe xong khẽ cười, "Chuyện này sao có thể gọi là giở trò lưu manh được."

Cũng chẳng thèm bận tâm người xung quanh có chú ý hay không, Tống Duẫn Hành liền dạy cô tư thế chơi bi-a, nghiêng đầu, đôi môi kề sát bên tai Khương Tri, không nặng không nhẹ cắn lên vành tai cô, giọng nói như nỉ non: "Đây mới là giở trò lưu manh."

Trong nháy mắt gò má Khương Tri đỏ tới mức như nhỏ máu, ngay cả chiếc cổ trắng nõn cũng chuyển sang màu hồng.

Đối diện với ánh mắt như cười như không của người nào đó, Khương Tri tức giận đẩy anh, tên này ở trước mặt cô chưa bao giờ nghiêm túc cả, còn hi vọng anh không giở trò?

Xét thấy xung quanh đông người, Tống Duẫn Hành ngoan ngoãn buông cô ra, để cô tự do phát huy, không vì cái gì khác, chẳng qua là không muốn để cho người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều mềm mại của cô. Chuyện trêu chọc vợ này vẫn nên để về nhà từ từ làm.

Người đàn ông trước mặt dựa vào bàn, ánh mắt nhìn cô sáng quắc, Khương Tri mím môi, quyết tâm mặc kệ, cứng rắn, giả vở bình tĩnh, đợi tới khi bóng rơi vào lỗ cô mới như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Tác giả có lời muốn nói: chương sau lại tiếp tục phát đường nha ~

Sun: Thương nhân buôn đường cực đắt hàng của năm, Quân Tử A Quách =)))))
Bình Luận (0)
Comment