Sau khi kết thúc liên hoan, đám người rời khỏi hội sở, Từ Vi kéo tay người đàn ông trung niên kia, hành động của hai người thân mật, thỉnh thoảng lại khẽ cười yểu điệu.
Từ lúc rời khỏi phòng riêng, Khương Tri có chút lo lắng nhìn Từ Vi, mặc dù biết bạn cùng phòng quen biết người đàn ông kia, nhưng Khương Tri luôn cảm thấy quan hệ của hai người họ không đơn giản như vậy.
Khi phát hiện ra vợ mình nghiêm túc nhìn về phía lão già bụng phệ Tạ Đỉnh lần thứ n, Tống Duẫn Hành mím môi, đưa tay xoa đầu cô, giọng điệu ai oán nói: "Hắn ta có đẹp hơn chồng em không?"
Khương Tri lắc đầu một cái, gạt tay người nào đó đang làm loạn trên đầu mình ra, nghiêm túc nói: "Lát nữa để Vương Dã đưa Từ Vi về trường học đi."
"Bây giờ đã muộn rồi, cô ấy về một mình không an toàn."
Vừa nãy cô đều thấy hết, ông chú hói đầu kia động tay động chân với Từ Vi.
Tống Duẫn Hành cụp mắt, khóe miệng lười nhác cong lên, bất đắc dĩ ừ một tiếng.
Anh cũng không ngờ vợ mình lại ở cùng phòng ký túc với người tên là Từ Vi kia.
Khương Tri còn chưa hiểu hoàn toàn về Từ Vi, những gì hôm nay cô thấy chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm thôi. Lão Ngô năm nay đã hơn 50 tuổi, kinh doanh một khách sạn, trong nhà có con trai con gái, con gái lão ta cũng gần lớn bằng Từ Vi rồi.
Người này tâm địa rất gian xảo, đừng thấy lớn tuổi, nhưng số lượng phụ nữ không ít.
Bởi vì đối tượng trước của Từ Vi là một người bạn của Tống Duẫn Hành, dẫn theo cô ta đi ăn cơm với đám bạn bè, vì thế nên lần đầu tiên Tống Duẫn Hành gặp cô ta đã cảm thấy quen quen, mà người phụ nữ này sau khi chia tay với bạn anh, không lâu sau đã ôm đùi một người khác.
Tốc độ đổi đàn ông còn nhanh hơn cả thay quần áo.
Trong đáy mắt Tống Duẫn Hành lóe lên ánh nhìn trào phúng. bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục vợ mình chuyển ra khỏi ký túc xá, rời xa cái vũng bùn Từ Vi này.
Dường như Từ Vi chú ý tới ánh mắt của Khương Tri, dưới cái nhìn của cô ta, Khương Tri tỏ ra thân thiết càng giống như một kiểu khoe khoang và khinh thường, đáng tiếc trong mắt cô ta, hai người chẳng có chỗ nào khác nhau, chẳng phải đều là dựa vào đàn ông hay sao?
Trong yên tĩnh ánh mắt hai người đối đầu nhau, Từ Vi ngước mắt, hững hờ quan sát Khương Tri và Tống Duẫn Hành. Khương Tri cau mày, vừa định đi tới nói chuyện với Từ Vi thì Tống Duẫn Hành đã nghiêm mặt, thần sắc bình tĩnh kéo cô lại.
Từ Vi cũng rời đi không thèm ngoảnh đầu lại, nhanh chóng lên xe của người kia, chiếc xe ô tô đen nhanh chóng mất hút.
Khương Tri khẽ nhíu mày, nhìn theo chiếc xe không thể tin được, trong lòng hiện ra suy đoán mà cô không dám nghĩ tới, Tống Duẫn Hành ở bên cạnh đã quen rồi. Anh dịu dàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo vào trong lồng ngực, miễn cưỡng nói: "Nhìn đi, người ta không cần."
Người phụ nữ này và lão Ngô gần đây đang cặp kè, có lẽ còn kiếm được không ít từ trên người ông ta.
Khương Tri từ từ lấy lại tinh thần, có chút mờ mịt nhìn sang Tống đại ca: "Có phải bọn họ không đơn thuần là quan hệ yêu đương không?"
Tống Duẫn Hành ôm vai cô, giữa hai hàng lông mày không một chút nếp nhăn, đôi môi khẽ xì một tiếng, nói cho cô biết sự thật, "Quan hệ tình dục đơn thuần."
Thật ra phụ nữ như Từ Vi, một bàn tay đếm không xuể, bề ngoài càng xinh đẹp hào nhoáng, bên trong càng mục nát bẩn thỉu.
Nghe được sự khinh thường trong lời nói của Tống đại ca, Khương Tri bắt đầu lo lắng, trong lòng đủ loại cảm xúc.
Không nhìn nổi dáng vẻ không vui của vợ, Tống Duẫn Hành cúi đầu, cong ngón tay tỏ, đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mi tâm đang nhíu lại của cô, mỉm cười đề nghị, "Vợ à, nếu không thì dọn ra ở cùng anh đi."
Con sói đuôi to nào đó rốt cục không thể kiềm chế được nữa rồi.
Để cho vợ mình ở cùng với loại con gái như Từ Vi, Tống Duẫn Hành nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không thể chấp nhận được.
Khương Tri nhăn mũi, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh chớp chớp hai cái, quả quyết lắc đầu.
Có cảm giác như dê vào miệng cọp.
- --------
Trên đường trở về, Khương Tri nhìn đường phố xa lạ bên ngoài cửa sổ, lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Đường này không giống đường về nhà họ Tống.
Tống Duẫn Hành khẽ cười một tiếng, nhéo chóp mũi xinh xắn của cô, ý cười trong đáy mắt càng đậm hơn.
"Giờ này ông cụ đã sớm đi nghỉ rồi, về muộn như vậy không hợp."
Tống Duẫn Hành lời ít ý nhiều, nói rất nghiêm túc, "Đêm nay về chỗ anh đi, tiện hơn."
Nghe anh chậm rãi giải thích, Khương Tri nghi ngờ liếc nhìn anh, trầm mặc coi như là đồng ý.
-
Nhà của Tống Duẫn Hành là ở trong khu dân cư cao cấp nổi tiếng của thành phố A, lần đầu tiên Khương Tri tới đây.
Bài trí ở nơi này rất khác ở nhà họ Tống, khắp nơi là mùi hương mát lạnh, phong cách trang tí tối giản mà xa hoa, thiết kế ở mỗi nơi đều lộ ra khí chất trầm ổn của chủ nhân.
Vừa vào cửa, Tống đại ca đã ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi lành lạnh thân mật áp sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp tựa như nỉ non: "Hoan nghênh nữ chủ nhân về nhà."
Mặt Khương Tri đỏ bừng, tâm trạng mù mịt vì Từ Vi ban nãy đã từ từ biến mất, tùy ý để Tống Duẫn Hành dắt cô đến phòng ngủ.
Tống Duẫn Hành đã sớm cân nhắc tới chuyện, Khương Tri lên đại học nhất định sẽ ở cùng anh, nên đã dặn người sớm chuẩn bị phòng ngủ riêng cho vợ.
Khương Tri nhìn phong cách trang trí gần giống với phòng ngủ cũ của mình, đều là màu hồng nhạt, khắp nơi tràn ngập hơi thở thiếu nữ, đặc sắc hơn so với bên ngoài nhiều.
Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, Khương Tri quay đầu, lặng lẽ quan sát anh, nhỏ giọng nói: "Căn phòng này anh chuẩn bị từ khi nào vậy?"
Tống Duẫn Hành cụp mắt nhìn cô, hàng lông mày tinh xảo khẽ nhướng lên, đôi môi mỏng tràn ngập ý cười, chiếc cằm với góc cạnh rõ ràng ma sát trên đỉnh đầu mềm mại của cô, giọng nói ngọt ngào, "Khi em vừa bắt đầu nghỉ hè."
Khương Tri run lên, hóa ra là từ hai tháng trước, anh đã muốn đưa cô tới đây ở, chẳng trách ngày khai giảng đã nghĩ cách thuyết phục cô ở bên ngoài trường.
-
Ban đêm, Tống Duẫn Hành làm việc trong thư phòng, Khương Tri tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc, nhìn thấy đèn trong thư phòng vẫn sáng liền giúp anh rót một cốc sữa đem vào.
Cửa thư phòng khép hờ, Khương Tri nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Tống Duẫn Hành đang nghe điện thoại, thấy cô xuất hiện anh nhíu mày ngoắc ngoắc tay.
Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông không hề có một gợn sóng, Khương Tri ngoan ngoãn đi tới, không lên tiếng, đặt cốc sữa xuống trước mặt anh.
Sợ quấy rầy đến anh, Khương Tri đặt cốc sữa xuống thì chuẩn bị rời đi, bỗng phía sau có một lực mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo. Khương Tri mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lồng ngực anh, ngồi trên đùi anh với một tư thế vô cùng mờ ám.
Trái tim Khương Tri hoảng sợ đập thình thịch, sắc đỏ trên mặt lan tới tận mang tai, cô cau mày, vừa thẹn vừa giận đẩy anh ra, nhưng vì anh đang nghe điện thoại nên không dám hành động quá mạnh.
Người trong lòng chống tay lên ngực anh, nắm đấm vừa nhẹ vừa mềm, tựa như chú mèo con càn quấy. Tống Duẫn Hành cười khẽ, khóe môi lười nhác cong lên, giọng nói trầm thấp không có nửa điểm bất thường, đang cẩn thận tỉ mỉ nghe thư ký báo cáo gì đó, nhưng cánh tay đã từ từ siết chặt, giữ cô vợ nhỏ không an phận trong lồng ngực.
Đợi tới khi anh cúp điện thoại, Khương Tri đỏ mặt không dám nhìn anh, trái tim đập như sấm giấu trong lồng ngực, chỉ mình cô có thể nghe thấy.
Cô vừa thẹn vừa giận, "Bỏ em xuống."
"Vợ à, đừng nhúc nhúc." Ôm lấy cô nhẹ nhàng nói.
Tống Duẫn Hành đặt điện thoại xuống, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong mũi tràn ngập mùi hương sau khi cô tắm, mùi dâu tây thanh thanh dịu nhẹ như viên kẹo hoa quả, "Anh ôm một lát, hạ hỏa."
Nghe vậy, Khương Tri lập tức không dám di chuyển, hơi thở nặng nề của người đàn ông quanh quẩn trên cần cổ trắng nõn mịn màng của cô, khiến tai cô có chút ngứa ngáy.
Hai người yên lặng duy trì tư thế này một lát, Khương Tri ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiếng nhịp tim mạnh mẽ của anh truyền ra từ trong lồng ngực, Khương Tri đỏ mặt, giọng lí nhí, chậm chạp nói: "Không thể làm chuyện xấu."
Dứt lời, người sau lưng rõ ràng có chút ngạc nhiên, trong cổ họng phát ra hai tiếng cười khẽ, "Bên trong cái đầu nhỏ này nghĩ gì thế?"
Tống Duẫn Hành nhẹ nhàng vuốt ve chiếc gáy của cô, đôi mắt đen lóe lên tia sáng dịu dàng, nhíu mày trêu chọc: "Nếu như vợ muốn, ngược lại thật ra anh có thể liều mình vì em."
Anh vừa dứt lờ, tay chân Khương Tri luống cuống không biết để đâu, người này lại một mực bá đạo siết chặt cô trong lòng, không nhúc nhích được.
Cuối cùng, Tống Duẫn Hành vẫn không buông cô ra, ôm Khương Tri đi vào phòng ngủ của cô, an toàn đặt người lên giường. Cô gái nhỏ vừa mới bò lên giường đã như chú thỏ hoảng sợ, nhanh chóng chui vào trong chăn, quấn người thật chặt, chỉ lộ ra cái đầu, đôi mắt trong suốt đảo quanh như bánh xe nhìn anh.
Đối diện với ánh mắt khép nép e sợ của Khương Tri, Tống Duẫn Hành bật cười, con thỏ trắng trước mặt đúng là thông minh nhanh nhẹn hơn trước một chút rồi.
Sau khi hai người đối diện ba giây, cuối cùng Tống Duẫn Hành thua cuộc, lúc rời đi anh tiện tay đóng cửa, Khương Tri chậm chạp bò ra khỏi chăn, nhỏ giọng nói: "Đừng quên uống sữa."
Khuôn mặt Tống Duẫn Hành vui vẻ, sờ mũi theo thói quen, khẽ cười đồng ý với cô.
Cuối cùng cửa cũng đóng lại, Khương Tri chui lại vào trong chăn, xoa xoa gò má nóng bỏng, nhiệt độ còn chưa tan hết.
Ban đêm, Khương Tri lăn lộn qua lại không ngủ được, lúc này mới phát hiện trong phòng ngủ của cô, ngay cả đến tường cũng là màu hồng phấn.
Khương Tri trầm ngâm nhìn ánh đèn tường đến thất thần, cô cũng đã lên đại học rồi, Tống đại ca vẫn đối xử với cô như cô bé mười mấy tuổi vậy.
-
Hai ngày cuối tuần, Khương Tri đều ở lại nhà Tống Duẫn Hành, gõ chữ bằng máy tính của anh. Tống Duẫn Hành dặn thư ký mang tất cả tài liệu đến nhà, hai người đều bận rộn.
Trong thư phòng yên tĩnh, Khương Tri lơ đãng ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện đang được bao phủ bởi ánh mặt trời ấm áp, ánh nắng chiếu lên đường nét rắn rỏi của anh. Sống mũi thẳng tắp, tạo ra một chiếc bóng nhàn nhạt, hàng mi dài mà đậm, đôi mắt hai mí rất sâu, dáng vẻ lúc cúi đầu đọc tài liệu có một loại khí chất yên tĩnh xa cách áp đảo người khác.
Đây là lần đầu tiên Khương Tri nhìn thấy Tống Duẫn Hành lúc đang làm việc, cô vẫn yêu thích dáng vẻ kiêu ngạo tự tin ngoài mặt của người nào đó, chỉ có trước mặt cô, người này mới như biến thành một người khác. Luôn cười vui vẻ trêu chọc cô, mỗi lời nói phát ra từ miệng anh đều mang theo mùi vị mờ ám.
Nghĩ tới đây, Khương Tri nhìn anh, khuôn mặt hạnh phúc mỉm cười, có chút bất đắc dĩ.
Trong lúc cô thất thần, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt chan chứa ý cười dịu dàng của cô.
Khương Tri không kịp né tránh, nụ cười trên khuôn mặt còn chưa tan hết đã chạm phải đôi mắt đen sâu hun hút của người nào đó. Cô giả vờ bình tĩnh mím môi, không né tránh.
Đã sớm phát hiện ra ánh mắt vụng trộm của vợ, Tống Duẫn Hành không kìm được ngẩng đầu lên. Đối với sự đánh giá âm thầm này của Khương Tri, trong lòng anh có chút cảm thán, rốt cục vợ mình cũng thông suốt rồi.
Anh vui vẻ, vừa ngước mắt lên một chút đã thấy hai gò má của cô ửng đỏ, đôi mắt long lanh chớp chớp, tay chân luống cuống.
Liếc nhìn đồng hồ, Tống Duẫn Hành đóng tài liệu lại, đứng dậy đi tới bên cạnh Khương Tri, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào trán cô, "Vợ à, em làm trợ lý giúp anh đi."
Khương Tri nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó bị anh dắt tới nhà bếp.
Tống Duẫn Hành liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cảm thấy lát nữa đều phải dùng đến nên lấy tất cả ra.
Phát hiện Tống đại ca muốn nấu cơm, lúc này Khương Tri mới hiểu ý anh nói muốn cô làm trợ lý.
Thấy người nào đó đeo tạp dề vô cùng thuần thục, tâm trạng Khương Tri vào giờ phút này, tim đập thình thịch vì rung động.
Cô khẽ cười tiến lên, dịu dàng giúp anh buộc dây bên hông.
Tống Duẫn Hành quay đầu liếc nhìn cô một cái, giữa hai hàng lông mày đẹp đẽ tràn đầy sự tự tin: "Ngày hôm nay đại gia anh bộc lộ tài năng cho em xem, người khác không có đãi ngộ này đâu."
Mấy người trước Tống Duẫn Hành trở về nhà họ Tống một chuyến, không ngờ Tống thiếu gia mười ngón tay không dính bụi trần lại vì vợ mình mà chịu xuống bếp. Trong quan niệm của Tống Duẫn Hành, đàn ông xưa nay không phải vào bếp, nhưng nghe người nào đó nói, đây là lạc thú của người đã kết hôn, Tống Duẫn hành lập tức không vui, trở về nhà bắt đầu sưu tầm các phương pháp nấu ăn trên mạng.
Sau khi học lý thuyết xong, Tống Duẫn Hành không thể đợi được muốn thể hiện tài năng với vợ, sớm ngày cảm nhận "lạc thú của người đã kết hôn".
Tống Duẫn Hành đặt tablet sang một bên, nhìn từng bước thao tác, bắt đầu rửa rau.
Khương Tri không có chút không tin rằng anh sẽ làm được thật, khi thấy phương pháp thái rau kinh tâm động phách của người nào đó, trong lòng cô không còn sót lại chút hi vọng nào.
Một nhát dao của chú Tống, cắt một quả ớt làm đôi rồi vứt vào trong nồi, nháy mắt Khương Tri ngây ngốc nhìn dáng vẻ mài dao xoẹt xoẹt của anh, trong lòng không có mấy kỳ vọng đưa khoai tây đã rửa sạch cho anh, sau đó liền nhìn thấy động tác cắt khoai của Tống Duẫn Hành y như đang băm tỏi.
Khương Tri nén cười nhìn phương thức thái rau kỳ lạ ngốc nghếch của anh, thật sự không đành lòng nhìn anh tự làm khó mình, liền đi tới hỗ trợ, giọng điệu ôn hòa nói: "Lúc cắt khoai tây, đầu tiên anh nên cắt đôi trước, sau đó giống như vậy, từ từ cắt thành các miếng nhỏ."
Cô nói rất chậm chỉ cho anh, động tác thành thục lại nhẹ nhàng, đôi môi hồng hào khép vào mở ra, khóe môi cong lên một độ cong dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trước sau luôn mang theo ý cười ấm áp, nhìn hàng mi của cô nhè nhẹ rung động, như lông của chiếc bàn chải nhỏ.
Tống Duẫn Hành dừng tay, đôi mắt đen lặng lẽ theo dõi từng cử chỉ của cô, nghe tiếng nói của cô mềm mại nhẹ nhàng lọt vào tai, cảm giác như đầu vừa bị người ta gõ mạnh một cái, trái tim run lên.
Khương Tri không rõ tình hình, dáng vẻ chuyên tâm cắt từng miếng khoai tây để sang một bên, sau đó tiếp tục khắc phục hậu quả của người nào đó.
Tống Duẫn Hành nhìn Khương Tri không chớp mắt, cổ họng bắt đầu ngứa ngáy, yết hầu không kìm được chuyển động.
Cảm giác này khiến anh hồi hộp, tâm trạng chưa bao giờ giống thế này, muốn hôn cô.
Đè lên cô, hung hăng hôn cô.
Tác giả có lời muốn nói: sau này nữ chính sẽ không thánh mẫu, chương này phản ứng đầu tiên đối với Từ Vi vẫn khá bình thường, sau sẽ giải quyết bằng vũ lực. Sun: Đoán xem, có hôn không? Hôn hay là không hôn đây? =)))))))))