Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 166

Editor: Toujifuu

Vọng Tiên Thành náo nhiệt hơn rất nhiều so với thời điểm chúng ta đi. Chỉ mấy ngày như thế, lại có không ít người chơi tiến vào hàng ngũ người tu chân, vãng lai trên đường không chỉ có NPC nữa, còn có rất nhiều người chơi thập thập thò thò hết nhìn đông tới nhìn tây. Ta buồn cười mà nhìn mấy tiểu tử ngốc lăng ngơ ngẩn đứng ở trên đường phố đầy mặt kinh thán, trong lòng không khỏi có cảm giác ưu việt thân là tiền bối.

Đoàn người chúng ta đi qua trên đường phố, rất nhanh liền nghe thấy tiếng nghị luận nho nhỏ bên cạnh:

“Xem, mấy người kia, là tới trước!”

“Nói thừa, cậu không nhận ra bọn họ? Chi Ảnh, thứ tám bảng Nhân. Lão Đạo, mười sáu bảng Nhân. Nữ nhạc sĩ kia thật xinh đẹp, không biết là Thiên Chi Âm hay là Tâm Khúc.”

“Còn có một cung thủ, giáp xanh cung lam, là Du Nhiên!”

Thanh âm nhận ra ta là một thiếu niên. Ta nghiêng đầu nhìn lướt qua, cái đầu nho nhỏ, trông rất đáng yêu, mặc một bộ quần áo nịt, là một thích khách. Ta cười cười với nhóc ta, nhóc bé con cư nhiên đỏ mặt. Lão Đạo nhỏ giọng trêu ghẹo nói:

“Du Nhiên, fan của cậu không ít a.”

“Lão Đạo danh tiếng của anh cũng rất vang a.”

Lão Đạo cười hì hì, lại lập tức thanh thanh yết hầu ưỡn ngực ngẩng đầu, làm dáng cao nhân, ta thầm mắng một câu, thực sự là đỏm dáng.

Đào xong bảo tàng trở về thành, chúng ta cần tu sửa trang bị, cần bổ sung cấp dưỡng, cần chỉnh lý vòng tay, một đống lớn sự tình. Trong bao Mê Lộ chứa ba món đồ mọi người không cần, cũng còn phải chờ cùng đi treo bán đấu giá. Vì vậy tuy rằng đoàn người đều mệt đến gần chết, nhưng không thể không đem việc này làm trước. Chuyển qua một góc đường, mắt thấy phía trước chính là đường phố thương nghiệp của Vọng Tiên Thành, ta bỗng nhiên thấy một bóng lưng trông quen mắt.

“Vu Mạch!”

Kêu to một tiếng, ta chạy đuổi theo. Chi Ảnh ở phía sau hô ta:

“Du Nhiên, cậu không đi bán đấu giá sao?”

“Các cậu bán xong đem tiền cho tôi là được rồi. Đi nha!”

Ta vẫy vẫy tay, không quay đầu lại đuổi theo bóng lưng thanh nhã kia. Sau khi chạy qua nửa con đường phố. Rốt cục cũng bắt được người:

“Vu Mạch, chờ tôi một chút.”

“Du Nhiên?”

Gương mặt tuấn tú quay đầu lại thấy ta rất là kinh ngạc, sau lại hơi cười lên:

“Đã lâu không gặp. Xem ra việc tu hành của cậu rất thuận lợi, thời gian ngắn trên người đã gắn bó linh khí. Quả nhiên là kỳ tài.”

Xem xem, ta cái gì cũng chưa hề nói, người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra tu vi của ta, công lực của Vu Mạch thâm hậu a, như vậy ta tìm đến hắn cũng sẽ không sai.

“Vu Mạch sư huynh. Tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo.”

“Ha ha, khó có được Du Nhiên sư đệ để mắt, Vu Mạch tự nhiên tri vô bất ngôn.” (tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết sẽ không không nói, nói sẽ không không hết)

Vu Mạch đáp ứng rất sảng khoái, sau đó liền không lời bất động cười nhìn ta. Ta lúc này mới nhớ tới nơi này là đường phố người đến người đi, tự nhiên không phải địa phương tốt đàm chuyện.

“Nếu như sư huynh không cảm thấy phiền phức, thì đến động phủ của tôi ngồi đi.”

“Vinh hạnh tới.”

Đi vào Lâm Thủy Cư... Hiện tại nên gọi Phong Minh Các, bên trong ánh xanh hiên ngang gió mát nhè nhẹ, khiến tâm tình người ta vô cùng sảng khoái. Vu Mạch đứng ở cửa viện ngẩng đầu quan vọng, bóng râm cành lá của cự mộc chiếu trên mặt hắn.

“Thực sự là một địa phương tốt. Du Nhiên động phủ này không giống bình thường nha. Có thần vật này tương trợ, linh khí tràn đầy sinh sôi không thôi, đã có thể coi là phúc địa. Sau ít hôm nữa linh mộc này lớn tới đại thành. Động phủ này của cậu sẽ làm vô số người hâm mộ không thôi. Ở đây tu hành, làm ít công to. Tôi đoán ít ngày nữa công lực cậu sẽ tiến nhanh.”

“Sư huynh quá khen. Mời ngồi.”

Ta mời hắn qua bên cạnh bàn đá dưới cự mộc. Dâng lên một chén nước trà xanh, nói:

“Ngày hôm nay mời sư huynh đến. Là mấy ngày hôm trước ngẫu nhiên được vài món đồ, tôi là người mới, cũng không rõ lắm tác dụng cụ thể của chúng nó, muốn xin sư huynh chỉ điểm một chút.”

Ta lấy từng món từng món lấy được từ trong cấm chế ra bên ngoài, rất nhanh bày đầy một bàn. Vu Mạch nhìn qua từng món, đầu tiên là bất động thanh sắc, về sau liền ẩn mang kinh ngạc, khi thấy một tấm lụa xanh, một khối đá xám cùng một viên cầu mềm càng là “ôi” một tiếng nho nhỏ.

“Du Nhiên là đến di phủ của tiền bối tu chân nào đó sao? Cư nhiên có thể tìm được những bảo vật hi hữu này.”

Cái này tính là bảo vật? Nói như vậy bên trong đó thật đúng là khắp nơi đều có bảo a.

“Còn xin sư huynh chỉ điểm.”

Vu Mạch nhìn kỹ qua từng kiện, lập tức liền tỉ mỉ giải thích:

“Những cơ thú cậu mang về này đều là gân mạch của dị thú tu luyện đã lâu, có thể dùng để chế dây cung, dây cầm, cũng có thể chế thành chuôi kiếm, tương đối hiếm thấy chính là chúng nó có cái trải qua hỏa linh tẩm nhuộm, có cái được thủy linh tinh luyện, mạnh hơn một chút so với cơ của dị thú bình thường, xem như là trân phẩm hiếm thấy, bất quá so với ba kiện này thì hoàn toàn không thể so sánh bằng. Đoạn lụa xanh này là Thiên Tằm Vân Miên Tiêu, trời sinh có khả năng chống đỡ ngoại lực, không sợ nước lửa đao kiếm khó thương, cho dù là pháp bảo bình thường muốn cắt đứt nó cũng không dễ dàng, bởi vậy cực kỳ trân quý. Nghe nói giới tu chân thượng cổ có rất nhiều Vân Miên Tiêu, cơ hồ người người đều dùng nó để chế áo làm giáp, thịnh hành một thời. Đáng tiếc về sau thông đạo... Dù sao hiện tại thứ này đã phi thường hiếm thấy, đáng tiếc chỉ có một bức như thế, nếu có nhiều một chút, có thể mời cao thủ chế giáp trong Vọng Tiên Thành giúp cậu chế thành y giáp hợp thân, đều mạnh hơn rất nhiều so với giáp bào hiện tại. Bất quá có một khối như thế, cũng có thể làm bao tay đai lưng gì đó, nó có năng lực tụ hợp linh khí, sẽ có trợ giúp đối với tu hành của cậu.”

Trong lòng ta vui đến nở hoa, nguyên lai màn sa tiện tay nhặt được cũng có tác dụng như vậy. Ai nói ta chỉ có một chút như thế? Trong bao còn có vài bức lớn như vậy nữa, không cần nói một kiện y phục, ta muốn làm một bộ từ đầu đến chân cũng không có vấn đề gì.

“Không biết trong Vọng Tiên Thành nơi nào có cao thủ chế giáp?”

Vu Mạch hồi tưởng một chút, nói:

“Tôi nhớ hẻm Tiểu Viên có một vị Hồng phu nhân rất có nghiên cứu đối với phương diện này, nếu như cậu muốn làm có thể đi tìm bà, Vân Miên Tiêu hiếm có như thế, bà chắc hẳn sẽ rất thích ý làm làm xem. Đương nhiên, thu phí của bà cũng tương đối cao, cậu phải có chuẩn bị.”

“Vâng, đa tạ sư huynh chỉ điểm.”

Tay Vu Mạch lưu lại một hồi trên lụa xanh, cầm lấy tảng đá xám bên cạnh.

“Thứ này đừng thấy nó không thu hút, tên tuổi của nó cũng không nhỏ, thứ này gọi là Tinh Tinh Thiết, là tài liệu luyện khí tốt. Thế nhưng nó cũng như Vân Miên Tiêu cũng là sự vật lưu hành khi thượng cổ, mấy trăm năm nay rất ít có người thấy qua. Một khối lớn này của cậu, nói thật thật đúng là dọa tôi nhảy dựng.”

Vu Mạch như là nhớ tới chuyện thú vị nào đó, tự mình cười rộ lên, còn nói:

“Minh Viêm trưởng lão của Khí Các vẫn luôn muốn tìm Tinh Tinh Thiết, nếu như ông ấy biết chỗ cậu có, nhất định sẽ tìm tới cửa. Còn món này.”

Hắn đem viên cầu nâng ở lòng bàn tay ước lượng ước lượng, tán thưởng:

“Thứ này so với hai kiện trước lại càng thêm trân quý hơn. Yêu thú tu hành thành công mới có thể ngưng kết nội đan, vốn đã không dễ dàng, viên trên ngàn năm này của cậu lại càng hiếm thấy. Bình thường cậu tốt nhất đừng cho người ta biết trong tay cậu có vật này, bằng không sợ là sẽ chọc đến một số phiền phức không tất yếu.”

Vu Mạch hiếm thấy nghiêm túc sắc mặt, ta vội vàng gật đầu, nguyên lai thứ này thật là bảo bối.

“Vậy nội đan có tác dụng gì?”

“Tác dụng thì nhiều: luyện đan chế dược, cung cấp người đề cao linh lực, hoặc là khi có linh thú tiến cấp cũng sẽ dùng đến. Ngay cả người tu chân chúng ta kết đan, nếu có một viên nội đan như vậy, là có thể càng thêm nhẹ nhõm.”

Ta nghe thấy mà hai mắt phát sáng, nguyên lai thực sự nhặt được bảo bối. Hơn nữa hắn nói dùng khi linh thú tiến cấp, chẳng lẽ là ý ta đoán kia sao? Ta kích động, Tiểu Hắc, nói không chừng nhóc có hi vọng rồi.
Bình Luận (0)
Comment