Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 167

Editor: Toujifuu

“Vu Mạch sư huynh, đa tạ sự chỉ điểm của anh.”

Vu Mạch khoát khoát tay, cười nói:

“Du Nhiên sư đệ có thể có được những bảo vật này cũng là hữu duyên với chúng, những điều Vu Mạch nói kỳ thực đều là ghi chép trên điển tịch, tôi bất quá chỉ giúp cậu bớt được chút thời gian mà thôi, không cần để trong lòng. Thân phận Du Nhiên sư đệ đặc thù, lại được động tiên này, ngày sau tất có đại thành, Vu Mạch ngóng trông có một ngày có thể thấy sư đệ đại triển tài năng.”

“Sư huynh nói đùa.”

Được một NPC thổi phồng như thế, ta chung quy cảm thấy quái quái.

“Vu Mạch còn có việc khác, nếu Du Nhiên không có việc khác, tại hạ trước hết cáo từ.”

“A, đa tạ sư huynh, tôi đưa anh ra ngoài.”

Cung kính tiễn hắn tới cửa, vị này đắc tội không được, không chừng ngày sau ta còn có chỗ cầu đến hắn. Không đợi chúng ta nói hẹn gặp lại với nhau, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trong viện.

“Ma khí?”

Biểu tình Vu Mạch khẽ biến, nhìn chằm chằm bóng người kia. Ta xoay mặt nhìn theo, kinh hỉ một chút:

“Lăng Thiên!”

Hiển nhiên Lăng Thiên không nghĩ tới ta cũng có mặt, cười rộ lên:

“Tiểu Du.”

Không chút suy nghĩ đi tới ôm lấy ta:

“Cậu cũng ở nhà, thật tốt quá.”

“Lăng, Lăng Thiên, buông tôi ra. Có khách.”

Ta chỉ cảm thấy trên mặt hơi hơi nóng lên, cái tên này, cũng quá không biết nhìn trường hợp, nào có người ở trước mặt người khác động tay động chân, tuy rằng là một NPC, thế nhưng đó cũng là “người” biết động biết nói đó. Cái tên Lăng Thiên lúc này mới hậu tri hậu giác nga một tiếng, lại vẫn kéo tay ta, nghiêng thân qua đánh giá Vu Mạch. Vu Mạch ngược lại tính tình tốt, đối mặt đường nhìn lãnh đạm của một ma tộc cũng không chút động, vẫn mỉm cười nói:

“Cậu là bằng hữu của Du Nhiên sao? Tôi rất ít nhìn thấy ma tộc. Xem ra ma tộc trong truyền thuyết xác thực chú trọng tu luyện thân thể, lực lượng cơ thể của cậu đích xác mạnh hơn so với đại đa số người tu chân.”

Ta lúc này mới nhớ tới, hình như trong bối cảnh đặt ra của trò chơi. Ma tộc với nhân tộc, yêu tộc là đối lập nha, như vậy ta trắng trợn lui tới cùng một ma tộc như thế, mà ma tộc này còn cùng ta ở trong một nhà, có thể không tốt lắm hay không? Hình như Vu Mạch được xem như là nhân vật cao tầng của giới tu chân, hắn sẽ không xem ta như phản đồ mà định tội đấy chứ?

“Cái kia, Vu Mạch sư huynh, anh ta...”

“Du Nhiên không cần sốt ruột. Tôi tuyệt không có ý gì khác. Cậu ta tuy là ma tộc, thế nhưng chỉ cần không xuất thủ với con dân của nhân tộc chúng ta, tôi cũng không có ý muốn xuất thủ với cậu ta. Kỳ thực thượng thần sớm đã có ý chỉ, hiện trạng hòa bình của tam giới hiện tại có được không dễ, chúng ta đều không nguyện phát động tranh chấp. Vị ma huynh này là bạn bè của Du Nhiên, đương nhiên cũng sẽ không phá hư loại hòa bình này đúng không?”

Vu Mạch công tử tiên phong đạo cốt thanh nhã phi thường mang theo ý cười đầy mặt nhẹ nhàng mà đi, ta thở phào nhẹ nhõm. May mắn hắn không có nhìn thấy ma tộc thì liền trảm quyết, bằng không ta cùng Lăng Thiên cộng lại cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.

“Tiểu Du, hắn là ai? Sư huynh cậu?”

“Ừ. Anh ta là người mang tôi tiến vào giới tu chân. Tôi đoán rất có thể anh ta là cao tầng của giới tu chân, thực lực sâu không thể lường. Đúng rồi, anh thế nào đã trở về rồi?”

Lăng Thiên kéo tay ta đi đến một góc viện. Vừa đi vừa nói chuyện:

“Tôi nhớ rượu lần trước cậu ủ không phải đã được rồi sao, đặc biệt trở về lấy. Vừa vặn cậu cũng ở đây. Cậu chôn cậu tới đào tốt hơn.”

“Anh còn nhớ thực rõ a. Thế nào. Ma giới không có rượu ngon thức ăn ngon cho anh ăn? Còn phải trông ngóng chạy về.”

“Cũng không phải không có, bất quá tôi không có tâm tư đi tìm. Không phải luôn bận luyện công sao.”

Lăng Thiên vội vã nhổ lên cành cây cắm trên mặt đất làm dấu khẩn thiết nhìn ta. Ta buồn cười ngồi xổm xuống đào vò rượu phía dưới. Lăng Thiên đứng ở một bên tựa như giám sát, thập thập thò thò. Ta ba hai cái đã đào ra hai bình gốm lớn, dùng mấy kỹ năng đặc biệt của ủ rượu sư tiến hành một lần gia công sau cùng với rượu bên trong, mở ra nắp đậy, hương rượu nồng đậm nhẹ nhàng bay ra. Ngửi ngửi, cũng không tệ lắm, là tác phẩm ủ thành công tốt nhất từ trước đến nay của ta. Gợi ý hệ thống vang lên, ta mới phát hiện bởi vì rượu này ủ thành công, ta đề thăng thành ủ rượu sư cao cấp, đích thực là thu hoạch ngoài ý muốn.

“Cầm, đều là của anh.”

Lăng Thiên vui rạo rực ôm vò rượu qua nếm một ngụm, dựng ngón tay cái với ta, lại cẩn cẩn dực dực chứa phần rượu vào hồ lô rượu.

“Gần đây anh ở Ma giới thế nào?”

Ta ngồi nhìn nam nhân cao lớn kia chuyên tâm rót rượu, phát hiện hình như anh ta đã nhiều thêm một loại khí chất so với trước đây, có chút khí phách lại có chút tà khí, cả người như một thanh đao nguy hiểm, sắc bén đến mức khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sẽ bị đâm bị thương. Lăng Thiên ngắm ta một cái, tà tà cười:

“Thế nào, đã nhìn ra? Hiện tại thực lực tôi đã tiến rất lớn, Tiểu Du, ước hẹn một tháng đã qua được phân nửa, cậu cẩn thận đừng bại bởi tôi.”

Hừ, cái tên tự đại này.

“Anh khẳng định như thế? Tôi cũng không nhàn rỗi đâu, đến lúc đó ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”

“Vậy sao, vậy chúng ta thêm chút tiền đặt cược đi.”

Lăng Thiên đổ xong rượu, tiện tay đặt vò rượu, mấy cái hồ lô được thu vào trong bao, xoay người ngồi xuống bên cạnh ta, thoáng đưa tay, khoác lên trên vai ta.

Ta liếc nghiêng anh ta một cái, cái tên thích giả cool lại da mặt dày kia cười ngu đầy mặt tiếp cận qua, ánh mắt sáng sáng, cũng không biết đang có chủ ý xấu xa gì.

“Anh muốn đánh cuộc gì?”

“Nếu như tôi thắng, thì cậu tới nhà tôi làm cơm cho tôi ăn. Nếu như cậu thắng, thì tôi đến nhà cậu mời cậu ăn cơm. Thế nào?”

Lật cái bạch nhãn, ta nói:

“Thế nào tôi cảm thấy vô luận là tôi thắng hay là anh thắng kết quả đều không khác biệt bao nhiêu?”

“Ha ha, ai nói không khác biệt bao nhiêu? Nếu là tôi thắng, cậu phải ngồi xe hai giờ đến nhà tôi, nếu như cậu thắng, thì không cần vất vả như vậy, đổi thành tôi lái xe đến nhà cậu. Phải lái hai giờ a, rất mệt đó.”

Biết vất vả anh còn luôn muốn chạy qua bên này?

“Được, anh rửa sạch cái cổ chờ đi.”

Ta nghĩ tới bộ 《 Vô Ảnh Tiễn 》mới lấy được kia, lòng tin mười phần.

“Được rồi, tôi phải luyện công, anh cũng nhanh quay về ma giới đi, không nên đến lúc đó thua lại không phục.”

Lăng Thiên ngẩng đầu, cười nói:

“Tôi mới sẽ không thua.”

Đi tới cửa, anh ta bỗng nhiên quay đầu nói:

“Đúng rồi, lần trước tôi ở Ma giới thấy bà xã của Diệu Dương.”

“Mộng Điệp? Nữ nhân đó đi ma giới làm gì.”

“Không biết, cô ta ở cùng với mấy tên tôi không quen biết, tôi không nói chuyện với cô ta. Về sau tôi mới nghe nói về chuyện cô ta khi dễ Trân Châu. Sớm biết vậy, tôi đã giết cô ta một hồi cho cậu xả giận, dù sao Ma giới rất hỗn loạn, giết cũng là giết không.” (Ở ma giới giết ng` ko bị rớt danh vọng bị tên đỏ chăng?)

“Không cần, tôi đã cho cô ta giáo huấn, có lẽ mấy ngày nay cô ta cũng chẳng lấy được chỗ tốt nào ở chỗ Diệu Dương. Loại nữ nhân đó, không cần để ý đến cô ta, không cần phải đi đấu mưu trí gì với cô ta. Chuyện của chúng ta còn có rất nhiều.”

“Cũng đúng. Bất quá lần sau cô ta lại đến trêu chọc cậu, tôi sẽ không khách khí với cô ta. Đi đây.”

Lăng Thiên chọn Hồi Thành Quyển, biến mất bóng dáng. Ta nghĩ nghĩ, vẫn rất nghi hoặc đối với chuyện Mộng Điệp chạy đến ma giới, Diệu Dương là yêu tộc, cô ta hẳn sẽ không phải đi chuyển ma tộc đấy chứ? Hoặc là đơn thuần muốn đi ma giới tham quan? Thôi đi, chuyện đó hình như không liên quan đến ta. Ta tự giễu cười cười, vứt nó ra sau đầu. Vô Ảnh Tiễn, ta tới đây!
Bình Luận (0)
Comment