Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 225

Editor: Toujifuu

Ninja là chức nghiệp đặc sắc của đảo Bình An, đối với chúng ta mà nói chỗ tốt lớn nhất chính là trang phục của chức nghiệp này bao từ đầu đến chân, ngay cả mặt cũng bao hơn phân nửa, người ngoài căn bản nhìn không ra ai là ai. Thương đội nhà Yamaga nghĩ phi thường chu đáo, ta cùng Lăng Thiên thay trang phục Ninja đối phương cố ý chuẩn bị, trên cơ bản ngay cả chính mình cũng nhận không ra bản thân. Trà trộn vào trong một đàn lớn Ninja đen thui thui, căn bản không làm người khác chú ý.

Quy mô nhánh thương đội này không nhỏ, võ sĩ Ninja đi theo bảo hộ cũng không ít. Đầu lĩnh của bọn họ tựa hồ rất quen thuộc với người chơi trông coi thông đạo của người phương tây, không phí bao nhiêu khí lực đã mang chúng ta qua tuyến phong tỏa. Sau khi rời khỏi vòng cảnh giới của đại doanh phương tây, bọn họ còn đưa chúng ta đến trong đất rừng an toàn mới chia tay. Ta nghĩ, lúc này khoảng chừng đã thiếu một ân tình không nhỏ rồi.

Qua doanh địa phương tây, đuôi “la bàn” cuối cùng cũng lệch phương hướng, không chỉ vào chính tây nữa. Chúng ta đi về phía núi rừng tây bắc một buổi tối, đến bình minh ngày thứ hai cuối cùng cũng tìm được địa phương “la bàn” chỉ thị.

Đó là một mảng lớn nham động cao lớn liên miên, sắp xếp thập phần quy tắc —— trung gian lớn nhất, hai đầu nhỏ nhất, lần lượt sắp xếp ra, như khung xương của động vật to lớn nào đó sau khi tử vong.

Trong nham động có loài chim sống, khi chúng ta đến vừa vặn thấy đàn chim dậy sớm rời tổ kiếm ăn, phần phật một mảng lớn, tiếng đập cánh vang tận mây xanh.

Đợi đến khi đàn chim kêu to đi xa, chúng ta cẩn thận đến gần nham động cao lớn nhất cũng là nơi duy nhất không có loài chim ra vào. Bên trong rất khô ráo, không ngừng có gió âm lãnh thổi ra từ sâu bên trong, mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

Đi tiếp vào trong, trên vách bắt đầu ướt át hơn, mang theo khí tức lạnh lẽo. Lăng Thiên bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nắm bùn đất trên mặt đất tỉ mỉ xem xét, lại ngẩng đầu quan sát xung quanh một chút, trầm giọng nói:

“Bên trong hơn phân nửa là sào huyệt của một động vật loại lớn, có mùi tanh, có lẽ là cự thú ăn thịt. Có thể không dễ đối phó lắm.”

“Không sao, chúng ta cẩn thận một chút trước tiên lẻn vào xem.”

Ta điều động linh lực gió, để cho bản thân càng thêm mềm mại, tiến thêm một bước hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân. Lăng Thiên lại càng phát động năng lực ẩn thân của anh ta, triệt để biến mất không còn thấy.

Động này rất sâu, thế nhưng chỗ ngã rẽ rõ ràng lại không nhiều, ngay cả người được chứng thực là “mù đường” ta đây cũng có thể phi thường rõ ràng nhớ kỹ chúng ta rẽ hai ngã ngoặt. Sau cùng đi theo hướng tương đồng với phương hướng như khi bắt đầu tới. Sau khi xâm nhập huyệt động hơn hai trăm mét, chúng ta rốt cục nhìn thấy chủ nhân của huyệt động này.

Nuốt ngụm nước bọt, ta xin giúp đỡ với đại sư trinh sát của chúng ta:

“Tiểu Bạch, con rắn mối bự mọc cánh đối diện kia có bao nhiêu cấp?”

Sắc mặt Tiểu Bạch có chút xanh, sau khi ngắm lại ngắm. Vẫy tay tỏ ý ta thối lui xa một chút. Ta kéo Lăng Thiên lui về phía sau năm mươi mét, Tiểu Bạch áp đến bên tai ta nhẹ giọng nói:

“Đó là con Lục Long, không phải rắn mối!”

“Anh biết, bản thăng cấp của rắn mối. Kém quá xa so với Thanh Long của chúng ta. Cấp bao nhiêu?”

“... Em nhìn không ra.”

Tiểu Bạch ỉu xìu trả lời. Ta cả kinh:

“Nhìn không ra?”

Tiểu Bạch vội vàng dựng móng vuốt lên làm động tác im tiếng. Nó nghiêng tai nghe động tĩnh một chút, thở phào nhẹ nhõm. Đạp chân hạ giọng kêu lên:

“Tên đó đúng là so không bằng thần thú Thanh Long, thế nhưng đẳng cấp cao hơn nhiều so với chúng ta, ít nhất cũng là nửa thần thú. Nếu như để cho nó phát hiện. Chúng ta ngay cả một người cũng chạy không thoát!”

Không thể nào? Chẳng lẽ muốn cho chúng ta tìm chìa khoá trên người loại sinh vật nguy hiểm đó? Lão đầu đáng chết kia sẽ không phải là để cho chúng ta đi tìm cái chết đấy chứ?

“Nếu như anh cùng Lăng Thiên chống lại với nó, có khả năng thắng không?”

Tiểu Bạch mạnh lắc đầu:

“Đừng nghĩ, không có khả năng. Trừ phi là năm mươi người đẳng cấp như các anh đến bao vây tiễu trừ, còn có khả năng.”

BOSS mà cần năm mươi cao thủ trên Kết Đan Kỳ đến bao vây tiễu trừ, tên nhóc bự a! Nếu đặt ở bình thường, ta khẳng định hưng phấn đến mức hai mắt bốc lên ánh xanh, đây là núi vàng cùng bảo khố lớn! Thế nhưng hiện tại, ta lại chỉ có thể cùng Lăng Thiên nhìn nhau cười khổ. Chúng ta đây đang ở sau địch đó. Thế đơn lực cô lại không có nửa điểm bảo đảm hậu cần, nếu thực bị người khác phát hiện, muốn chạy cũng không nhất định chạy được. Càng đừng nói bao vây tiễu trừ BOSS, động tĩnh đó căn bản là chán sống thông báo người khác tới giúp chúng ta trở về thành miễn phí.

“Làm sao giờ?”

Ta cùng Lăng Thiên đồng thời ở trong mắt hỏi ra ba chữ này, sau đó mọi người vùi đầu khổ nghĩ.

Qua không bao lâu sau. Lăng Thiên vỗ vỗ vai ta, kéo ta ra huyệt động này. Tới ngoài động. Chúng ta tiến vào trong rừng tương đối an toàn, Lăng Thiên nói:

“Tôi đang suy nghĩ món đồ kia chắc là giấu trong góc nào đó. Có lẽ chúng ta có thể thừa dịp khi nó ngủ trộm ra.”

“Tiểu Bạch, nhóc ban nãy có phát hiện bên trong đó có thứ gì kim loại hay không?”

Ta quay đầu hỏi. Tiểu Bạch cau mày lắc đầu:

“Không chú ý. Ban nãy em chỉ chiếu cố nhìn con rồng kia.”

“Nếu không nhóc trở lại xem kỹ xem?”

Lòng ta nghĩ dù sao Tiểu Bạch biết độn địa, nếu dùng thần giác có thể tìm ra được đồ vật có lẽ chúng ta còn có thể nghĩ biện pháp. Tiểu Bạch khẽ cắn môi đồng ý, cắm đầu đâm vào trong đất, lẻn vào trong động.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, ta nhìn cửa động càng ngày càng khẩn trương. Theo lý thuyết nơi đây cách nơi đó cũng không xa, thế nào mà nhóc con đi vào liền không có động tĩnh? Ta động động thân mình, Lăng Thiên nắm kéo:

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi vào xem.”

“Đừng xung động. Hiện tại không động tĩnh thì là chuyện tốt, nói rõ chí ít Tiểu Bạch không bị phát hiện. Nó có thể độn địa nhưng cậu lại không làm được, đừng đi để rồi trái lại hỏng chuyện.”

“Thế nhưng lâu như vậy...”

Ta còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng rống kêu trong động, thanh âm khiến chim thú trong núi rừng phụ cận đều cả kinh chạy trốn xung quanh. Rất nhanh, thanh âm thùng thùng vang lên từ trong động, một cái đầu cực đại màu xanh lá của cự long phương tây dò xét ra từ cửa động. Ta cùng Lăng Thiên tựa sau lùm cây trong rừng, một cử động cũng không dám. Lục Long quan sát trái phải một lần, bốn phía do chim thú đều sợ chạy mất, chậm rãi an tĩnh lại, chỉ có tiếng hồng hộc thở dốc của chính Lục Long. Sau khi nhiều lần xác định Lục Long mới rốt cục yên tâm, chậm rãi rụt đầu trở lại. Chúng ta lẳng lặng nằm sấp, vẫn không động. Ước chừng nửa phút sau Lục Long lại mạnh đưa đầu ra nhìn một lần nữa, mới rốt cục quay đầu lại.

Chúng ta dán lỗ tai trên mặt đất nghe thấy tiếng bước chân thùng thùng đi xa, mặt đất run rẩy một trận khôi phục yên bình.

Cẩn thận thở phào nhẹ nhõm, Lăng Thiên nâng ta dậy, vỗ vỗ đất trên mặt với trên người ta, nói:

“Tên nhóc đó đủ giảo hoạt, không hổ là BOSS cao cấp.”

“Nó thì cao cấp, vậy chìa khoá của chúng ta làm sao giờ? Còn có Tiểu Bạch.”

Đang nói, Tiểu Bạch chui ra từ trong đất, nhảy vào trong lòng ta há mồm thở dốc, nói:

“Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng lần này chết chắc rồi.”

“Chuyện gì xảy ra, nhóc thế nào lại đánh thức nó?”

“Em chỉ là muốn chạy gần một chút xem xem phía sau nó có cái gì, ai biết tên đó quá nhanh nhạy, thoáng cái đã phát hiện em. May mắn em phản ứng nhanh, lập tức lẻn xuống dưới đất, bằng không khẳng định bị nó bắt được. Động tác tên nhóc đó quá nhanh, còn có thể nôn dịch chua, đất đều bị nó thiêu ra từng cái hố.”

“Vậy có thấy rõ không, bên trong đó có chìa khoá hay không?”

“Không, cái gì cũng không có. Em nghĩ nó khẳng định mang trên người.”

Tiểu Bạch lắc đầu, không lưu tình chút nào đập chết một chút hy vọng sau cùng của chúng ta. Trời ạ, chẳng lẽ thực muốn chúng ta mang theo một đám người đến đánh BOSS? Trước tiên không nói đánh thắng được không, cho dù chỉ là qua cửa ải tuyến phong tỏa của người phương Tây cũng không phải chuyện dễ a!
Bình Luận (0)
Comment