Editor: Toujifuu
“Tiểu Du, tôi nghĩ mục đích của chúng ta chỉ là cần thanh chìa khoá kia, mà không phải giết BOSS, đúng không?”
Lăng Thiên như có chút đăm chiêu nói. Ta gật đầu:
“Thế nhưng nếu như không giết nó, chúng ta thế nào lấy được chìa khoá chứ?”
Lăng Thiên mỉm cười, một câu nói khiến trước mắt ta sáng ngời:
“Chúng ta có thể trộm. Dù sao chỉ là cần đồ.”
“Trộm?”
Ta mừng rơn, đó là một biện pháp hay a.
“Bất quá nếu muốn trộm được tên nhóc trong động kia, chí ít cần thuật ăn cắp mãn cấp mới được. Chúng ta đi đâu tìm thích khách như vậy, Sâm có thể chứ?”
“Cậu ta không được, bất quá có chỗ của một người khẳng định có không ít người như thế, chúng ta có thể đi mượn.”
Ta cúi đầu nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ tới:
“Anh là nói... Vô Ảnh?”
“Đúng, tên Vô Ảnh kia chiêu mộ được vô số thủ hạ cao thủ thích khách, Vô Ảnh Thành nhiều thích khách như vậy, khẳng định có thể tìm được loại chúng ta cần. Then chốt là phải như thế nào mới có thể đả động được hắn, để cho mượn người.”
Ta gãi đầu, hao tâm tổn trí a. Giao tình với Vô Ảnh không tính là sâu, còn chưa đến trình độ khiến nhà người ta giúp chúng ta vô điều kiện, vậy cũng chỉ còn trao đổi đồng giá.
“Mặc kệ, tìm hắn trước đã, nghe một chút hắn có điều kiện gì rồi lại nói.”
Sau khi nhận được truyền âm của chúng ta, Vô Ảnh không có nóng lòng trả lời, mà là hỏi trước đối thủ của chúng ta có đặc điểm gì, hành động ở nơi nào, có yêu cầu gì, hỏi rất tỉ mỉ, ta không ngờ tới thủ tịch thích khách lấy sự lạnh lùng yên lặng mà trứ danh cũng có một ngày nói nhiều như vậy, đủ để thấy được tố chất chuyên nghiệp. Sau cùng hắn tổng kết một câu:
“Người các cậu cần nhất định phải có năng lực ẩn thân rất mạnh cùng kỹ năng ăn cắp mãn cấp, còn cần phải có kinh nghiệm phong phú, thực lực tổng hợp cũng nhất định phải xếp được hạng. Người như vậy trong tay tôi cũng không nhiều. Hơn nữa chúng tôi đang làm một nhiệm vụ quan trọng phi thường, nhân thủ rất eo hẹp. Vì vậy chào giá của tôi rất cao.”
“Anh định giá đi, nếu như chúng tôi có thể tiếp nhận thì bàn tiếp.”
“Tôi không cần tiền, tôi cần một loại tảng đá. Nếu như cậu có thể tìm được một viên, tôi sẽ phái cho cậu một người.”
“Tảng đá gì?”
“Gọi là Độc Linh Thạch. Màu sắc bất đồng tổng cộng bảy viên. Hình đinh ốc.”
Ta thế nào cảm thấy càng nghe càng quen?
“Anh nói tổng cộng có bảy viên, vậy các anh thu thập được mấy viên rồi?”
“... Bốn viên.”
Còn thiếu ba viên! Ta hít sâu một hơi. Sẽ không khéo như thế chứ?
“Chờ một chút trước, màu sắc bất đồng đúng không? Vậy ba viên các anh thiếu có phải màu lam, màu lục với màu vàng hay không?”
“Tôi không rõ, bất quá trong tay chúng tôi đích xác không có ba loại màu sắc đó.”
Vậy là phải rồi! Ta gần như có thể khẳng định, cái gọi là Độc Linh Thạch 99% chính là ba cục đá quái lạ không biết tên nằm ở trong thương khố của ta vẫn luôn không hiểu rõ công dụng kia. Cái này gọi là cái gì? Vận khí tới chặn cũng chặn không được a! Ta có phải nên đi mua vé số hay không? Ta ngăn chặn sự mừng như điên, cò kè mặc cả với Vô Ảnh:
“Vô Ảnh, nếu như tôi giúp anh tìm đủ hết ba cục đá còn lại, anh ra giá cả gì?”
Có lẽ Vô Ảnh nghe thấy lời nói của ta vừa rồi phát hiện cái gì. Rất dứt khoát nói:
“Nếu như cậu có thể tìm được ba viên, tôi sẽ phái hết mười thích khách mạnh nhất trong tay qua cho cậu, trong đó có bốn người ăn cắp mãn cấp, còn có sáu người là cao thủ dẫn quái.”
Lời nói của Vô Ảnh chứng minh quyết tâm của hắn, cũng biểu lộ thành ý của hắn. Có sáu đồng bạn thích khách phối hợp thành thạo tương trợ. Lại do bốn người thay phiên xuất thủ, tỷ lệ đồ vật đắc thủ lớn hơn nhiều.
“Một lời đã định. Nói rõ, thứ anh nói trong tay tôi có ba món. Tôi không biết nó gọi là gì, tôi đi tìm giám định sư, nhìn không ra. Tôi nghĩ hẳn là cần thiết thủ đoạn giám định đặc biệt. Hiện tại chúng nó đều gọi là tảng đá không biết tên. Màu lam, màu lục cùng màu vàng mỗi loại một viên. Hai viên trong đó là tôi có được khi đánh quái, hai con đều là loài thú độc tính rất lớn. Còn có một viên là tôi trong lúc vô tình khi thăm dò thông đạo đại lục mua được, ở điểm bổ cấp dã ngoại ngoài Phù Nham Thành. Hình đinh ốc. Mặt ngoài thô ráp có dạng viên hạt nổi lên. Mỗi viên ước chừng bằng non nửa bàn tay tôi.”
Vô Ảnh đối diện trầm mặc một chút, sau đó khẳng định nói:
“Tôi sẽ phái người qua, chậm nhất sáng sớm ngày mai sẽ đến, các cậu chú ý tiếp ứng. Sau khi đồ vật tới tay chúng ta đến Đông Long Thành giao hàng.”
Đối diện không còn thanh âm, ta cùng Lăng Thiên kích một chưởng với nhau, lần này thật đúng là buồn ngủ nhặt được gối mềm, khéo cực kỳ.
Thích khách thủ hạ của Vô Ảnh không hổ là nhân vật tinh anh đi ra từ trong thành của thích khách, động tác cấp tốc. Im hơi lặng tiếng đã đột phá phòng tuyến của người chơi phương tây. Chiêu thức tiềm hành bản lĩnh đột nhập ấy, ta với Lăng Thiên đích thật là học không được.
Lấy ta cùng Lăng Thiên làm tọa độ, sau khi mười người đến đông đủ, ta rốt cục may mắn gặp được mười vị nhân vật phong vân trên Bảng chức nghiệp thích khách phương đông. Tuy rằng toàn bộ bọn họ không phải đều là xếp hạng top mười trên bảng, thế nhưng tuyệt đối cũng là top hai mươi. Hơn nữa nổi bật ở trong đoàn thích khách thủ hạ như mây của Vô Ảnh, bản lĩnh của bản thân không cần phải nói. Lại trải qua thời gian dài mài hợp, phối hợp lại làm ít công to.
Ta giải thích với bọn họ một chút tình hình của Lục Long trong động cùng bộ dáng vật phẩm cần ăn cắp, cũng yêu cầu giảm động tĩnh tới mức nhỏ nhất, tận lực không nên dẫn người khác chú ý, dù sao nơi đây vẫn là khu phòng thủ của kẻ địch.
Mười thích khách tổ đội vào động, ta cùng Lăng Thiên ở bên ngoài ngoan ngoãn chờ. Thuật nghiệp có chuyên công, đối với loại chuyện trộm đồ này, hai chúng ta đi cũng giúp không được việc, còn không bằng ở bên ngoài nhìn chằm chằm, vạn nhất có người tới còn có thể ứng biến.
Không bao lâu sau, chợt nghe thấy trong động truyền ra động tĩnh. Âm hưởng đó vội vàng hơn nữa không ngừng gia tăng, Lục Long tựa hồ đang bị làm tức giận, cùng với tiếng bức đi là tranh đấu truy đuổi kịch liệt. Ta rất là toát mồ hôi cho người bên trong, đáng tiếc ta không quen thuộc chiến đấu như vậy cũng không cách nào tham dự, vẫn là không nên đi giúp thêm phiền thì tốt hơn, huống hồ bên chúng ta cũng xuất hiện một số tình hình.
“Chủ nhân, khoảng chừng trên dưới một nghìn hai trăm mét phía đông nam có một đội người xuất hiện, ở phía sau ngọn núi phía trước.”
“Người chơi phương tây sao?”
“Trông bộ dáng của bọn họ hẳn là phải.”
“Bao nhiêu người?”
“Mười người.”
“Vậy chính là một tiểu đội tiêu chuẩn.”
Lăng Thiên vỗ vỗ vai ta, nói:
“Chúng ta đi xem xem.”
Dưới sự trợ giúp của Tiểu Bạch chúng ta im hơi lặng tiếng tiếp cận đội người chơi kia. Trông bộ dáng của bọn họ có thể là người chơi tự do tự mình tổ đội đi ra luyện cấp xung quanh. Xem phương thức tiến lên của bọn họ tuyệt không được tính là phối hợp phi thường ăn ý, có lẽ là đội ngũ tạm thời cấu thành. Thời điểm chúng ta đến bọn họ vừa vặn đánh xong một con khủng long ấu sinh đầu nhọn giống chim, trong đó thân thủ của pháp sư cùng đạo tặc không tồi, hai kiếm sĩ cùng cung tiễn thủ chỉ có thể nói là bình thường, mục sư là hạng yếu, không có phát huy tác dụng quá lớn.
“Hiện tại làm sao giờ? Muốn đánh lén sao?”
Lăng Thiên đưa lỗ tai qua hỏi. Ta lắc đầu, hiện tại chúng ta tốt nhất vẫn là không nên làm người khác chú ý.
“Xem xem rồi nói. Nếu như bọn họ muốn đi đến chỗ huyệt động chúng ta sẽ xuất thủ dẫn người đi. Nếu như tự bọn họ chuyển hướng, vẫn là đừng kinh động so ra tốt hơn.”
Có người giúp đỡ là Tiểu Bạch, khiến chúng ta có thể xa xa quan sát động tĩnh của những người đó, kết quả phát hiện đội người đó thực sự đi về phía phương hướng long động. Ta bất đắc dĩ cười, hóa ra muốn bớt chút chuyện, nhưng ai biết người ta thật sự muốn tiếp cận qua, có biện pháp nào chứ? Trao đổi một ánh mắt với Lăng Thiên, ta nhẹ nhàng kéo dây cung, hai nhánh Phong Dực Tiễn màu lục dần dần biến mất thân ảnh.