Hôm sau trời mới vừa tờ mờ sáng liền đến sân bay, sau khi đăng ký Lâm Nham mang bịt mắt ngủ bù, khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc.
Trần Thần đắp thảm cho cậu, Vương Dĩnh ngồi ở sau hai người dựa lưng vào ghế nhìn lén khuôn mặt ngủ say của Lâm Nham, nhỏ tiếng mắt hoa si, "Làn da của Lâm ca thật sự thật tốt a, mỗi ngày hóa trang quay chụp cũng sẽ không khô ráp, lỗ chân lông đều cơ hồ không nhìn thấy."
"Nhỏ giọng một chút!" Khoang hạng nhất cũng chỉ có ba người bọn họ, Trần Thần nghiêng đầu trừng mắt liếc nhìn Vương Dĩnh một cái.
"Vốn chính là như vậy, ngày đó Trương tỷ còn cùng em nói, Lâm ca là một trong số ít người trong giới có làn da thật tốt." Vương Dĩnh vươn đầu ngón tay muốn sờ một chút, bị Trần Thần một cái tát xóa sạch.
Lâm Nham giật giật thân thể, không thoải mái nhíu mày.
Thân thể hai người nháy mắt cứng đờ, Trần Thần chậm rãi đứng dậy đi đến bên người Vương Dĩnh tóm cô ấy trở về chỗ ngồi của mình, "Đừng phiền Lâm ca nghỉ ngơi, hôm qua ngủ trễ mà sáng nay đã phải dậy sớm rồi, sắc mặt của anh ấy thật không tốt tí nào."
Vương Dĩnh gật gật đầu ngoan ngoãn lùi về chỗ ngồi của mình, nhưng không bao lâu lại đến bên tai Trần Thần nhỏ giọng hỏi, "Anh có biết Lâm ca cùng người nào kết hôn không? Chiếc nhẫn cưới kia của anh ấy thật đắt tiền, thật xinh đẹp."
"Không biết, em chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi, chuyện dư thừa không nên hỏi." Trần Thần rất khó hiểu vì cái gì mà Phạm Hồng Vân lại đồng ý Vương Dĩnh làm trợ lý cho Lâm Nham, cô nhóc này thật sự giống như trong đầu thiếu mất cái sợi dây thần kinh, làm cái gì cũng đều tùy tiện.
Lúc máy bay hạ cánh Lâm Nham nâng tay lấy xuống bịt mắt, kỳ thật cậu cũng không có ngủ say, chính là thân thể quá mức mệt mỏi thả lỏng một chút mà thôi.
"Chúng ta trực tiếp đi hợp báo tuyên truyền." Phạm Hồng Vân lái xe tới đón người, sau khi nhìn thấy Lâm Nham câu nói đầu tiên chính là câu này, sau đó mới quan tâm nói, "Hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt à? Sắc mặt quá khó coi rồi."
"Không có việc gì, đợi chút trưa em ngủ thêm một lát là được rồi." Lâm Nham vừa gửi tin nhắn cho Hoắc Cảnh Lân vừa trả lời.
Phạm Hồng Vân nhìn cậu một lúc lâu sau thở dài, "Tôi biết tâm tình của cậu, nhưng cậu không thể liều mạng, Từ Tiểu Phàm người kia lúc làm việc là không muốn sống cho nên người tổ kịch cũng như vậy, nhưng cậu không thể như vậy, làm một diễn viên nếu không có nghỉ ngơi tốt sẽ thực ảnh hưởng đến tiến độ, cậu hiểu ý của tôi chứ?"
"Em biết, em sẽ không cậy mạnh." Lâm Nham ừ một tiếng, Từ Tiểu Phàm là một đạo diễn thật phụ trách, mọi chuyện đều sẽ hỏi đến, diễn viên diễn không ra được cảm giác hắn ta còn có thể tự mình ra trận làm mẫu, đừng xem tính cách hắn ta có chút tối tăm, nhưng hắn ta chưa bao giờ mắng chửi ai, cho dù là một màn ảnh NG hơn mười lần cũng không thấy hắn ta phát giận, hắn ta chính là dùng cặp mắt âm u kia nhìn chằm chằm ngươi, trừng đến ngươi hoảng hốt mới thôi.
Hợp báo tuyên truyền 《 Cung yến》 thực đồ sộ, trước cửa khách sạn vây quanh rất nhiều phóng viên, lúc Lâm Nham xuống xe cư nhiên còn nghe thấy được có fan đang gọi tên mình, cậu thực bất ngờ.
"Lâm Nham ~~~~~"
Lâm Nham quay đầu nhìn về phía một nhóm người nhỏ đang thét chói tai, phất phất tay.
Tiếng thét chói tai càng vang dội.
"Lúc này đã biết rồi đi, kỳ thật cậu rất nổi tiếng." Phạm Hồng Vân đi ở phía sau cậu nửa mét mở miệng nói.
Lâm Nham gật gật đầu, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười.
Fan đã bắt đầu xoát chuyện Lâm Nham xuất hiện ở hợp báo tuyên truyền 《 Cung yến》 trên weibo.
Chồng của Nham Nham là soái ca: Mới vừa rồi ở hợp báo tuyên truyền thấy được Nham Nham, so với lúc trước còn gầy hơn, sắc mặt cũng không tốt, chồng Nham Nham như nào không có chăm sóc Nham Nham cho tốt, đau lòng.
[Hình ảnh] Trong hình ảnh là lúc Lâm Nham phất tay cùng fan, trong ảnh chụp có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt và ánh mắt ôn nhu mang cười của cậu.
Lầu 1: Sô pha ngồi vững chắc, Nham Nham gầy, so với trước kia đẹp trai hơn.
Lầu 2: Lầu trên chỉ nhìn thấy Nham Nham soái thôi sao? Xem cằm nhọn kia kìa, mặt tiêu chuẩnV line!
Lầu 15: Lầu 2 rất khoa trương, đó là mặt trái xoan, mặt V line chỉ dùng để xới đất, đau lòng Nham Nham, phải ăn cơm thật ngon yêu quý thân thể a.
Phạm Hồng Vân xoát weibo một chút, bình luận bên dưới tăng không mau nhưng trên cơ bản đều là nói đau lòng Nham Nham bảo cậu ăn nhiều một chút linh tinh, còn có chú ý cậu có phải là lại quay bộ phim nào mới không, cầu tên.
"Này, nhìn xem." Đưa điện thoại qua cho Lâm Nham xem, Lâm Nham híp mắt xem một cái lại nhắm mắt lại tùy ý nhân viên hóa trang thoa phấn trên mặt cậu.
"Lâm Nham sắc mặt của cậu thật sự rất kém a, nhưng làn da cậu thật trắng." Nhân viên hóa trang dùng phấn nền che lên đáy mắt xanh nhẹ của cậu.
Vương Dĩnh bưng ly nước ấm lại cho cậu uống một ngụm nhuận họng, sau khi uống xong Lâm Nham nói lời cảm ơn.
"Nếu không vẽ kẽ mắt đi, nhìn có thể tinh thần chút."
Nhân viên hóa trang gật gật đầu, ý nghĩ Vương Dĩnh cùng cô ta giống nhau.
Thay đổi quần áo xong, Lâm Nham đi đến phòng của Quách đạo.
Tôn Uy đã ở, thấy cậu lại đây nâng tay chào hỏi, "Tiểu Lâm!"
Vị này chính là đàn anh cùng công ty cùng người đại diện của cậu, Lâm Nham cười đối hắn ta gật đầu, "Đàn anh, xin chào."
"Ngoan, Phạm ca có đặc biệt nghiêm khắc hay không?" Lúc trước Phạm Hồng Vân nói với hắn ta sẽ mang Lâm Nham hắn ta còn không tin, hiện tại gặp được mới tin tưởng là sự thật.
"Phạm ca thực chiếu cố em." Lâm Nham lắc đầu ngồi xuống, nhóm diễn viên lục tục đều tới đủ, Lâm Nham từng người từng người chào hỏi xong liền không lại mở miệng.
Tôn Uy theo dõi cậu trong chốc lát sau dựa lại đây nhỏ giọng nói, "Phỏng chừng một hồi lúc tuyên truyền phim khẳng định sẽ có phóng viên đề ra việc cậu đã kết hôn, cậu đã nghĩ rõ là trả lời như nào chưa."
Lâm Nham gật gật đầu, "Cám ơn đàn anh."
Tôn Uy cười nói, "Cậu thật giống luôn khách khí như vậy."
"Người khách khí chút tổng sẽ không sai, đàn anh gần đây đang bận cái gì?" Lâm Nham nhìn Phạm Hồng Vân đang xem di động đứng cách đấy không xa, "Phạm ca kỳ thực rất vất vả, so với chúng ta còn bận hơn."
"Gần đây tôi cũng chỉ đang chạy tuyên truyền phim, tháng sau có một bộ phim mới của đạo diễn Lý Quần cần quay." Như là nghĩ tới chuyện gì làm cho hắn ta rất buồn bực, Tôn Uy bĩu môi, "Phim hành động, là loại phim yêu cầu để trần lộ cơ thể, Phạm ca cái Chu lột da kia không ngừng làm cho ta giảm béo còn bắt ta rèn luyện thân thể, mỗi ngày mệt như cẩu."
Phạm Hồng Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Tôn Uy, Tôn Uy đối hắn giơ lên ngón tay giữa.
Lâm Nham không nói gì nhìn hai người, cảm thấy được quan hệ giữa hai người bọn họ nhất định rất tốt.
Lúc này Quách đạo gọi bọn họ một tiếng, đã đến giờ bắt đầu hợp báo tuyên truyền.
Nam chính và nữ chính đi theo phía sau Quách đạo cùng biên kịch lên đài, sau đó là diễn viên phụ chính, cuối cùng là Lâm Nham, Lâm Nham đứng ở biad bên ngoài thấy phóng viên cùng fan đứng ở dưới đài giơ lên bảng, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.
Cậu vẫn là lần đầu tiên tham gia hợp báo tuyên truyền phim chính thức như vậy, cảm xúc thoáng có chút kích động.
Quách đạo nói mấy câu, phóng viên dưới đài bắt đầu đặt câu hỏi, Tôn Uy cùng mấy diễn viên khác đều nhất nhất trả lời, trên cơ bản đều là vây chung quanh tuyên truyền phim.
"Lâm Nham có thể trả lời một vấn đề riêng tư hay không?" Dưới đài có phóng viên giơ lên microphone hỏi Lâm Nham.
Lâm Nham cười lắc đầu, "Đây là hợp báo tuyên truyền phim cũng không phải là họp báo tin tức riêng của tôi, vấn đề riêng tư vẫn là về sau lại hỏi đi."
Quách đạo đối với câu trả lời này của cậu thực vừa lòng, sẽ khôn mượn cơ hội tuyên truyền mình, không mất lễ phép, kỹ năng diễn cũng rất tốt còn nghe lời, là một diễn viên rất không tệ.
Sau khi hợp báo tuyên truyền phim mọi người cùng nhau xem phim, tuy rằng không phải là hợp báo công chiếu lần đầu phim nhưng phóng viên ở đây đều thực kích động, đây chính là hoàn toàn tin trực tiếp, nhưng bọn họ biết tin trực tiếp này không thể phát.
Quách đạo luôn chơi đùa bọn họ như vậy.
"Em tưởng là phim còn chưa có cắt nối biên tập xong." Lâm Nham lười biếng tựa lưng vào ghế dựa đánh ngáp.
Tôn Uy ngồi ở cạnh cậu đưa bình nước cho cậu, "Quách đạo cẫn đều là vừa chụp vừa cắt nối biên tập hậu kỳ, trong giới chỉ có mấy vị đạo diễn làm như vậy.
Công chiếu phim lần đầu là đặt ở tuần sau phỏng chừng cậu không thời gian tham gia."
Lâm Nham ngô một tiếng, ại đánh ngáp.
"Tốt xấu gì đằng sau ngồi rất nhiều phóng viên đâu, cậu có thể kiên nhẫn một chút hay không?" Tôn Uy không nói gì nhìn cậu.
"Dạ."
Lúc này Phạm Hồng Vân xoay người lại đây đưa di động cho Lâm Nham, Lâm Nham nhìn di động hắn ta một cái sau cầm di động đặt ở bên tai, "Alo?"
"Chồng yêu, đang ở đâu nha?" Thanh âm Hoắc Cảnh Lân truyền đến.
Lâm Nham sửng sốt, điện thoại cầm trong tay chính là của Phạm Hồng Vân, tên ghi chú gọi là đại quái thú, cậu mới vừa rồi cư nhiên không nghĩ tới là điện thoại chồng mình gọi tới.
"Đang xem phim, anh ở đâu?" Trực giác nói cho cậu biết, nam nhân này khẳng định chạy tới.
"Hiện tại nếu em từ trong rạp phim đi ra, em sẽ thấy anh." Hoắc Cảnh Lân đắc ý.
Lâm Nham đứng dậy liền đi ra ngoài.
Phạm Hồng Vân chỉ có thể đuổi theo, đôi phu phu không khiến người bớt lo này.
Hoắc Cảnh Lân đứng ở ngoài rạp chiếu phim, cửa phòng chiếu phim vừa mở ra liền thấy Lâm Nham chạy lao ra từ bên trong, hắn mở ra hai tay, "Bảo bối!"
Lâm Nham nhảy dựng lên phác qua, "Chồng!"
Phạm Hồng Vân đau răng, rất buồn nôn!
"Gầy." Ôm cậu lắc lắc, Hoắc Cảnh Lân bất mãn nhíu mày, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vân, "Anh chính là chiếu cố em ấy như vậy? Ít nhất gầy ba cân." (3 cân =1,5kg)
Lâm Nham bất mãn vỗ vai hắn, "Thả em xuống." Đã có không ít người quay sang nhìn về phía hai người bọn họ, phỏng chừng không cần ra khỏi cửa khách sạn sẽ bị phóng viên vây quanh.
Hoắc Cảnh Lân buông cậu xuống nắm tay kéo cậu đi ra ngoài, "Yên tâm, cho dù bị chụp được cũng không có việc gì."
"Dạ." Lâm Nham mân mân miệng gật gật đầu, "Phạm ca, phiền anh nói một tiếng cùng với Quách đạo."
Phạm Hồng Vân chỉ có thể gật đầu, bằng không làm sao bây giờ? Ông chủ lớn đem người lôi đi, hắn không lực ngăn cản.
Lâm Nham đoán rất đúng, ảnh chụp của cậu cùng Hoắc Cảnh Lân bị fan chụp được post trên weibo, nhưng thật may mắn chính là người chú ý đến weibo vị fan này không nhiều lắm.
Chồng của Nham Nham là soái ca: Hư hư thực thực chồng của Nham Nham xuất hiện! Nhìn ra được bộ dáng thật tuấn tú! [Hình ảnh] Dưới comment một đóng tin nhắn lại chảy nước miếng liếm màn hình.
Lâm Nham nằm ở trên giường xoát weibo, vừa xoát vừa cười trộm.
"Chồng ơi, anh nổi tiếng."
Hoắc Cảnh Lân rót cho cậu ly nước ấm, bàn tay to xoa xoa đầu cậu hôn cái trán cậu, "Em cần nghỉ ngơi, ngủ một hồi lại ăn cơm."
"Dạ." Lâm Nham lui vào trong ổ chăn tay gắt gao nắm chặt tay hắn, thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
Hoắc Cảnh Lân nhìn cậu mặc dù đã ngủ nhưng vẫn luôn cong lên, khóe môi cười khẽ.
Tâm trống rỗng một tuần giờ khắc này rốt cuộc được lấp đầy.
Tiểu kịch trường:
Hoắc Cảnh Lân: Chồng ơi, chúng ta đây không phải gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ?
Lâm Nham: Không, cái này gọi là ngàn dặm chạy phu..