Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

Chương 23


Lâm Nham ngủ thực say, tay nắm thật chặt tay Hoắc Cảnh Lân không có thả lỏng một chút nào, Hoắc Cảnh Lân ngồi bên giường nhìn trong chốc lát sau cũng không nhịn được xoay người nằm ở bên cạnh cậu, đem cậu ôm vào trong ngực.
Hai chồng chồng ngủ một giấc thật ngon đã lâu không được như vậy.

Nếu không phải di động Lâm Nham vang chỉ sợ bọn họ sẽ ngủ thẳng đến hôm sau luôn cũng không chừng.

"Alo?" Mơ mơ màng màng đụng đến di động tiếp nghe, giọng Lâm Nham khàn khàn khô khốc.

Hoắc Cảnh Lân bất mãn hừ một tiếng, hai tay buộc chặt đem cậu kéo về trong lòng, ôm lấy, "Phiền chết rồi!"
Lâm Nham nghiêng người đem cái trán chống ở cằm hắn vươn tay vỗ vỗ thắt lưng hắn.

"Lâm Nham cậu đang ngủ hả?" Người gọi điện thoại chính là Tôn Uy, phim đã chiếu xong 120 phút cũng không thấy Lâm Nham quay lại, Phạm Hồng Vân còn cùng Quách đạo nói Lâm Nham có việc đi trước, Tôn Uy cũng không biết cậu là như thế nào vừa đi liền không trở lại nữa, cho nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút.

"Dạ, đàn anh có việc sao?" Đem đôi chân lạnh lẽo chen vào chân Hoắc Cảnh Lân, thoải mái nheo lại mắt.

Hoắc Cảnh Lân nhấc chân kẹp lấy chân của cậu, mở nửa con mắt nhìn cậu.

Tôn Uy hướng Quách đạo tiếp đón mình cho cái dấu hiệu chờ, vừa đi vừa nói, "Quách đạo nói một hồi có buổi tiệc liên hoan tôi hỏi cậu một chút có đi hay không."
"A...." Lâm Nham nhất thời không chủ ý, tiệc hơ khô thẻ tre không tham gia cũng liền quên đi, lần này nếu như lại từ chối nữa cũng thật sự là không thể nào nói nổi, nhưng nếu cậu đi liền bỏ lại Hoắc Cảnh Lân một mình ở khách sạn, cậu lại luyến tiếc.

Hai người dựa gần như vậy, Hoắc Cảnh Lân hiển nhiên cũng nghe thấy lời Tôn Uy nói, hắn nhéo nhéo cằm Lâm Nham mở miệng nói, "Anh đi cùng với em."
"Đàn anh, em nếu mang theo chồng em cùng đi mà nói Quách đạo sẽ không có trách cứ gì chứ?"
"Tôi hỏi giúp cậu một chút, chờ." Tôn Uy đi nhanh mấy bước đuổi theo Quách đạo, nhỏ giọng hỏi, "Quách đạo, Lâm Nham hỏi ăn cơm có thể mang theo chồng cậu ấy cùng đến hay không?"
Quách đạo gật đầu, "Có thể a, như nào lại không thể, chính là vì góp thêm chút náo nhiệt mà thôi, phóng viên ở đây cũng đều sẽ đi." Không thể không nói, Quách đạo vì tuyên truyền phim của mình cũng là hạ vốn gốc.

"Quách đạo bảo cậu mang theo, một lát tôi gửi cho cậu địa điểm."
"Cám ơn đàn anh." Lâm Nham cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Lân lập tức dán lại hôn.

Hai người ở trên giường hồ nháo một hồi mới đứng dậy, Lâm Nham nhìn thấy bóng lưng nam nhân đang nói chuyện điện thoại nhất thời xuất thần.


Lúc không gặp được người chỉ biết là chính mình nhớ hắn nhớ không chịu nổi, hiện tại gặp rồi mới phát hiện, thì ra nhớ nhung cũng có thể phân chia theo cấp bậc, nghĩ đến thấy hắn rồi liền bị vây hãm là cấp bậc khác biệt nào?
Nâng tay xoa xoa mặt, Lâm Nham vén chăn xuống giường mặc quần áo.

Địa điểm liên hoan ngay tại lầu bảy khách sạn Hoắc Cảnh Lân đặt, nơi đó là sảnh tiệc đứng rất lớn, Quách đạo bao sân, không chỉ là nhân viên tổ kịch 《 Cung yến》, ông còn mới mấy vị nhà sản xuất nổi tiếng ở B thị, phỏng chừng là làm chuẩn bị trước cho bộ điện ảnh tiếp theo.

Hai chồng chồng mặc tây trang cùng mẫu được định chế sóng vai mà đi, Hoắc Cảnh Lân hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của những người nhìn thấy mình, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Nham để cho cậu chú ý bậc thang dưới chân.

Lâm Nham nghiêng đầu đối hắn cười hỏi, "Chồng ơi anh có nhận thức những người ở bên trong sao?"
"Hẳn là nhận thức nhưng không nhớ được tên."
Thấy cậu không đi đường đàng hoàng Hoắc Cảnh Lân dứt khoác vươn tay ôm eo cậu dẫn cậu đi về phía trước, "Em yên tâm, những phóng viên này cho dù nhận ra anh cũng sẽ không viết bậy."
Lâm Nham căn bản cũng không lo lắng cái này, đối quan hệ của hai người cậu chính là không nghĩ cố ý công khai cũng không nghĩ muốn giấu diếm, bị công khai ra ngoài cũng không có gì, chính là về sau sẽ có chút phiền phức, hai người bọn họ cũng không thích phiền phức.

Hoắc Cảnh Lân tự nhiên hiểu được điểm ấy, cho nên trước khi đến đã để cho Ngô đặc trợ đối tòa soạn báo của phóng viên ở chỗ này gõ một chút, hắn tin tưởng, chuyện hôm nay cho dù viết ba hoa chích chòe cũng sẽ không phát ra công khai cho công chúng, dù sao nơi này cũng là B thị, không ai sẽ không cho người nhà họ Hoắc mặt mũi.

Lúc Tôn Uy nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi ở bên cạnh Lâm Nham tâm thẳng run run, ly rượu trong tay đều lung lay, nếu không phải siết chặt chỉ sợ có thể rớt xuống đất ngay tại chỗ.

"Phạm ca!" Sau khi Tôn Uy sửng sốt trong chốc lát đột nhiên quay đầu nhìn Phạm Hồng Vân đứng phía sau mình trong tay còn bưng cái đĩa đang ăn, tức giận nói, "Lúc trước anh như nào không nói Lâm Nham cùng chủ tịch kết hôn!" Cho dù chủ tịch không thường xuyên đến Thiên Dịch lộ diện nhưng hắn ta tốt xấu gì cũng là nhất ca của công ty, vị chủ tịch trẻ tuổi này vẫn là may mắn được gặp qua mấy lần.

Mỗi lần đều bị vị chủ tịch nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi này dọa đến, ánh mắt lạnh như băng kia đảo qua tới thật có thể đem hắn ta đông lạnh.

Sau khi Phạm Hồng Vân nuốt xuống đồ ăn trong miệng mới chậm rì rì nói, "Cậu cũng không có hỏi qua tôi a."
"....." Tôn Uy khóe miệng trừu trừu, đúng vậy, hắn ta không có hỏi qua, không có hỏi qua liền không thể nói nha!
"Cậu cũng không cần phải khẩn trương, xem hắn như người xa lạ là được rồi, dù sao xem ý tứ kia của bọn họ là không tính toán hiện tại liền công khai thân phận." Phạm Hồng Vân xiên khối thịt bò nướng nhuyễn nộn nhét vào miệng, "Cậu nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng câu thúc."
Tôn Uy không nói gì nhìn chằm chằm hắn ta một hồi sau chỉ có thể thở dài, "May mắn lúc trước thời điểm đóng phim chưa từng chèn ép qua Lâm Nham, bằng không bị chủ tịch biết được tôi còn có trái ngon ăn?"
"Cậu hẳn là cảm ơn tôi giáo dục thật tốt." Phạm Hồng Vân da mặt dày, lúc nói lời này mặt cũng không đỏ.

Tôn Uy cho hắn ta cái liếc trắng mắt xoay người rời đi, lười phản ứng hắn ta.


Hoắc Cảnh Lân cũng không quản những người ở nơi này rục rịch nghĩ muốn dán lại đây tạo mới quan hệ, thấy Lâm Nham cùng Quách đạo chào hỏi xong đi đến hướng của mình cầm lấy đĩa hỏi, "Em muốn ăn cái gì?"
Lâm Nham quét mắt nhìn các món ăn được đặt trên bàn dài, "Gì cũng được." Gặp được Hoắc Cảnh Lân tâm tình thay đổi thật tốt, tâm tình tốt tự nhiên liền có khẩu vị.

Hoắc Cảnh Lân lấy một ít điểm tâm nhỏ tinh xảo đặt ở trong đĩa đưa cho cậu, lại cầm một cái đĩa trống đi lấy chút thịt nướng, "Một lát mang em đi ăn cái khác, loại tiệc đứng này không có gì ngon để ăn."
Lâm Nham cười gật đầu, cầm một khối bánh ga tô mềm màu vàng nhạt nhét vào miệng Hoắc Cảnh Lân, "Là vị gì nha?"
Hoắc Cảnh Lân chậc chậc lưỡi, lắc đầu, "Chua ngọt, không thích."
Lâm Nham nhét một cái vào miệng mình nhai nhai, "Vị này cũng không tệ lắm, vậy anh ăn thịt nướng đi, em ăn cái này." Hai người đi đến bên cạnh tìm sô pha hai người trống ở nơi hẻo lánh ngồi xuống, Lâm Nham vươn tay lấy một khối thịt nướng trong đĩa của Hoắc Cảnh Lân cho vào miệng, "Em nhớ rõ anh nói nhị ca của anh ở B thị?" (Vốn là tính để anh hai, nhưng mình vẫn thích để nhị ca, lão tam, lão tứ hơn.

Dù sao cũng là truyện Trung.

Mọi người thiên về thuần việt bao dung bao dung mình tùy hứng nha =3=)
"Em muốn gặp?"
"Không phải cái ý tứ kia, em chính là cảm thấy được anh đã tới B thị mà không đến thăm bọn họ không tốt đi?" Lâm Nham nghiêng đầu, lần trước lúc đến nhà cũ ăn cơm cua cũng là Hoắc nhị ca đưa đến, hai bọn họ hiện tại đều ở B thị, nếu không đến nhà thăm hỏi mà nói có thể hay không có chút thất lễ?
Hoắc Cảnh Lân thấy bộ dạng này của cậu liền biết người này lại suy nghĩ nhiều rồi, nâng tay xoa xoa đầu cậu, "Em yêu em có thể không cần luôn để ý cẩn thận như vậy hay không? Cho dù lần này em không đến thăm hỏi bọn họ cũng không quan trọng, bọn hị hiểu được chức nghiệp của em."
Lâm Nham nháy mắt mấy cái, hiểu được.

Phỏng chừng Hoắc Cảnh Lân đã đi qua bên bác cả còn đem chuyện mình quay phim nói cho ông, tính toàn thời gian một chút, chờ hai bộ kịch đều hơ khô thẻ tre xong về sau cậu có thể nghỉ ngơi mấy ngày, đến lúc đó lại đến nhà thăm hỏi đi.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, liền thấy có người đi đến, Lâm Nham ngẩng đầu vừa nhìn, là người phụ nữ không quen biết.

"Cư nhiên có thể ở chỗ này gặp được Hoắc tổng thật sự là ngoài ý muốn, Hoắc tổng còn nhớ rõ tôi không?" Người phụ nữ kia bưng ly champagne tươi cười khéo léo hào phóng, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn cô ta suy tư một chút gật đầu, "Chân nữ sĩ."
Lâm Nham ho khan một tiếng.


Chân nữ sĩ?
Vẫn thật là nữ sĩ.

Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn cậu ánh mắt ôn nhu, "Ăn từ từ thôi."
Lâm Nham dạ một tiếng cúi đầu không nhìn tới vị Chân nữ sĩ kia, nhưng lỗ tai cũng không bỏ qua hai người nói chuyện với nhau.

Chân nữ sĩ quét mắt nhìn Lâm Nham, cảm thấy được tiểu minh tinh này không thức thời, cư nhiên không biết tị hiềm rời đi, nhưng cô ta tự nhận là rộng lượng không so đo ngồi ở đối diện khẽ nhấp một ngụm rượu nhìn thẳng Hoắc Cảnh Lân hỏi, "Hoắc tổng đến đây cũng là Quách đạo mời đến đầu tư điện ảnh?"
"Không có hứng thú, tôi chỉ là cùng người yêu đến ăn cơm mà thôi." Hoắc Cảnh Lân thản nhiên nhìn cô ta, đối với thần sắc ái mộ trong đôi mắt kia không thèm để ý chút nào.

Chân nữ sĩ giật mình liếc mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của hắn, bỗng nhiên trong đâu nổ vang thốt ra, "Anh lúc nào thì kết hôn rồi!"
Hoắc Cảnh Lân nhíu mày, bất mãn thái độ của cô ta, "Tôi kết hôn cùng với cô có quan hệ gì? Còn cần phải thông báo cho cô?"
Chân nữ sĩ cũng biết mới vừa rồi mình nói lỡ lời, lại bởi vì tiếng kêu sợ hãi kia đưa tới không ít người chú ý.

Lâm Nham nhíu mày nâng tay kéo ống tay áo của Hoắc Cảnh Lân, Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn cậu, "Hửm?"
Lâm Nham không nói gì mắt trợn trắng, Hoắc Cảnh Lân giây hiểu.

"Chân nữ sĩ, mới vừa rồi cô thất lễ tôi không so đo, nhưng tôi không hy vọng có lần sau." Hoắc Cảnh Lân chưa bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, thái độ đối với nam hay nữ đều là một, hắn ghét nhất bị dây dưa.

Mặt Chân nữ sĩ trắng bệch, cho dù trên mặt tô má hồng cũng không có biện pháp che giấu, "Cùng cậu ta?"
"Bằng không cùng ai?" Hoắc Cảnh Lân nhướng mày, này không phải là vô nghĩa sao, nhẫn trên tay hắn và Lâm Nham chính là nhẫn đôi! Biết vì sao kêu là nhẫn đôi không? Chính là một đôi nhẫn!
"Nhưng, nhưng Hoắc lão tiên sinh nói...."
"Hoắc lão tiên sinh nói cái gì? Nói cô có thể tiến vào Hoắc gia? Vậy cô bảo ông ta cưới cô a, tôi là không để bụng có một bà nội so với tôi lớn hơn ba tuổi đâu, dù sao ông nội tôi cả đời này cưới nhiều nữ nhân như vậy, không kém một mình cô." Hoắc Cảnh Lân ngữ khí không kiên nhẫn, nếu không đề cập tới Hoắc lão gia tử còn đỡ, nhắc đến cơn tức của hắn càng lớn hơn nữa, một chút cũng không cho Chân nữ sĩ mặt mũi.

"Khụ." Tiếng cười này không phải là Lâm Nham phát ra, tuy rằng cậu cũng sắp nhịn không được.

Hoắc Cảnh Lân quay đầu nhìn về phía người đàn ông phía sau, "Cậu như nào lại ở chỗ này?"
Lâm Nham cũng thấy rõ người tới, là người lúc trước cùng nhau ăn cơm Uông Thành Thiên.

"Cố ý tới tìm cậu." Uông Thành Thiên cuộn trong ghế sô pha ngồi ở bên cạnh Hoắc Cảnh Lân thò người chào hỏi cùng Lâm Nham, "Tiểu Nham Nham lại gặp mặt."
Hoắc Cảnh Lân hung ác hắn ta, "Tiểu Nham Nham là cậu có thể gọi sao!"
"Được được được, tớ không gọi tớ không gọi, cậu gọi." Uông Thành Thiên than thở, "Lòng dạ hẹp hòi."
Chân nữ sĩ đối với sự xuất hiện của Uông Thành Thiên hiển nhiên cũng thực bất ngờ, nhất là mới vừa rồi còn bị hắn ta cười nhạo, nhưng cô ta vẫn cứ bứt lên khóe miệng đối hắn ta cười gật đầu, "Uông tổng."
Uông Thành Thiên không để ý đến cô ta, chỉ nói với Hoắc Cảnh Lân, "Cậu lúc nào thì về C thị? Tớ cọ xe." Nói xong chớp chớp ánh mắt, bộ dáng thực nghịch ngợm.


"Ngày mai, đưa Nham Nham đi liền quay lại." Hoắc Cảnh Lân cũng không hỏi hắn ta tìm mình làm gì, thấy đồ ăn trong đĩa của Lâm Nham đã bị cậu ăn hết vươn tay lấy đĩa không lại đây đặt ở một bên, "Đi chưa?"
"Dạ." Lâm Nham gật đầu, không đi chẳng lẽ muốn ở lại chỗ này cùng vị Chân nữ sĩ này tiếp tục dây dưa? Nhìn thấy liền phiền.

"Chân nữ sĩ tin tưởng cô đã hiểu ý tôi vừa mới nói rồi đi, nếu như cô muốn gả tiến vào Hoắc gia thỉnh cô cố gắng, nhưng phương hướng đừng sai lầm." Hoắc Cảnh Lân đứng dậy lôi kéo tay Lâm Nham, "Xin lỗi đi trước."
Uông Thành Thiên cười tủm tỉm đối Chân nữ sĩ gật gật đầu đi theo Hoắc Cảnh Lân rời đi.

Sau khi Lâm Nham cùng Quách đạo chào hỏi một tiếng sau đỉnh tầm mắt của mọi người xoay người bước đi, cậu cũng không muốn một hồi bị những phóng viên rục rịch này vây quanh.

Phóng viên ở đây thật sự rất muốn tiến lên, nhưng lãnh đạo của bọn họ đã gọi điện thoại đến cảnh cáo bọn họ, không cần quấy rầy đến Lâm Nham cùng vị tiên sinh kia, tuyệt đối không cần quấy rầy.

"Cậu còn đi theo tớ để làm chi?" Hoắc Cảnh Lân thấy Uông Thành Thiên cũng đi theo vào thang máy, thực ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn ta.

"Không phải nói tìm cậu có việc sao." Uông Thành Thiên mặt dày mày dạn chính là không đi.

Lâm Nham nhìn hắn ta trong chốc lắt, xem đến Uông Thành Thiên cũng không không biết xấu hổ mới nói, "Thiên ca có phải là đang trốn tránh ai không?"
Hoắc Cảnh Lân ánh mắt sáng lên, nháy mắt dấy lên nhiệt tình bát quái rào rạt, "Có phải hay không là Nhị ca nhà tớ đến đây?"
Uông Thành Thiên mặt nháy mắt suy sụp.

"Cút đi, cả nhà đều nhà nhân tinh!"
Tiểu kịch trường:
Tôn Uy: Lão Phạm!
Phạm Hồng Vân: Làm gì?
Tôn Uy: Thật muốn đánh shit anh!
Phạm Hồng Vân: Nói tiếng người.

Tôn Uy: Lăn Bóng.

(Chạy lấy người) (滚球: không hiểu là gì, mình dịch sát luôn, ai biết góp ý mình với nha, tks mn)
Phạm Hồng Vân: (Mặt nghi hoặc)......!
Lâm Nham: Đàn anh lại ngạo kiều rồi..

Bình Luận (0)
Comment