Lâm Nham vừa rồi mới ăn mấy khối điểm tâm nhỏ cùng hai khối thịt nướng cũng còn chưa có no, Hoắc Cảnh Lân nhìn bộ dáng khổ ba ba của Uông Thành Thiên cũng cảm thấy có hứng thú, lập tức quyết định đi đến nhà ăn Thái Lan ở đối diện ăn.
Lâm Nham ăn cái gì cũng được không sao cả, dù sao có thể lấp đầy bao tử là được.
Người ở nhà hàng Thái Lan không nhiều lắm, ba người đi vào phòng riêng gọi đồ ăn, Uông Thành Thiên một bộ dạng giống cẩu ghé vào trên bàn không hé răng.
"Buổi sáng tớ đi công ty gặp Nhị ca, anh ấy nói muốn đi công tác, chẳng lẽ anh ấy không đi?"
"..." Uông Thành Thiên vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Cảnh Lân lười phản ứng bộ dạng này của hắn ta, "Thiên ca sợ Nhị ca như vậy?" Vị Hoắc Nhị ca chưa từng gặp mặt chính là có chỗ nào dọa người? Không nên a, từ lời kể của ông chồng mình lúc trước đến xem, Hoắc Nhị ca hẳn là một người thật hiền hòa mới đúng.
"Tớ mới không sợ anh ta, tớ phiền chán anh ấy!" Uông Thành Thiên tạc mao.
Hoắc Cảnh Lân cười nhạo, "Cậu thôi đi, Nhị ca của tớ chỉ cần vừa cười nhìn cậu, cậu đều run run, còn không sợ anh ấy."
"Kia chỉ có thể nói rõ Hoắc lão nhị cười quá khó xem." Uông Thành Thiên mạnh miệng.
Hoắc Cảnh Lân cười nhạo một tiếng, gắp thức ăn cho Lâm Nham.
Uông Thành Thiên vẫn luôn nhìn trộm thần sắc của Hoắc Cảnh Lân, thấy hắn thực không tính toán phản ứng mình lại buồn bực hét lên, "Cậu có còn tình anh em không! Cũng không quản sống chết của tớ!"
"Tớ hỏi cậu cậu lại không nói, cậu trách ai!" Hoắc Cảnh Lân không kiên nhẫn nhíu mày, "Hoặc là nói, hoặc là lăn, hoặc là ngậm miệng lại ăn cơm.
Có còn là đàn ông hay không? Nhăn nhăn nhó nhó nhìn thấy là phiền!"
Uông Thành Thiên gãi gãi đầu, "Được rồi, tớ nói."
Lâm Nham cười khẽ, cậu như nào giống như thấy được cô vợ nhỏ đang ủy khuất.
"Nhị ca của cậu vốn là tính toán đi công tác." Uông Thành Thiên vẻ mặt sinh không thể luyến, "Nhưng lúc tớ gọi điện thoại cho anh trai cậu lại gọi sai sang chỗ anh ta, sau khi anh ta biết tớ muốn tới B thị liền không đi nữa, còn đi sân bay chặn tớ."
"Sau đó cậu bỏ chạy?" Hoắc Cảnh Lân kinh ngạc nhìn hắn ta, "Cậu xác định anh ấy không biết cậu đã chạy tới tìm tớ?"
"...!Tớ không xác định." Mặt đưa đám, Uông Thành Thiên nhét vào miệng đũa thức ăn, cổ quai hàm hấp hấp cái mũi, "Nếu anh ta gọi điện thoại hỏi tớ có cùng một chỗ với cậu không cậu ngàn vạn lần phải nói không ở."
Hoắc Cảnh Lân nhìn hắn ta trong chốc lát sau lấy khăn tay ra lau lau miệng, đem di động giơ lên cho hắn ta xem, "Nếu cậu nói sớm hơn hai phút mà nói thì tốt rồi."
Trên wei xin rõ ràng là đang biểu hiện khung đối thoại của Hoắc nhị ca cùng hắn.
Hoắc Cảnh Hiên: Cẩu Đản ở cùng với em sao?
Hoắc Cảnh Lân: Ở.
Chỉ là một chữ ở, phảng phất mà đem Uông Thành Thiên bán đi, không hề chút áp lực, gõ vẫn là tự nhiên như vậy.
"Phản đồ!" Uông Thành Thiên giơ lên một ngón tay run run chỉ vào hắn, biểu tình vặn vẹo, "Phản đồ, cậu này phản đồ!"
"Tớ cảm thấy hiện tại nếu cậu chạy đi cũng không kịp, không bằng ăn no rồi cùng anh ấy chiến đấu một trận." Hoắc Cảnh Lân gợi lên nụ cười xấu xa nơi khóe miệng, nháy mắt mấy cái, "Phân xem ai trên ai dưới có khó như vậy sao!"
Uông Thành Thiên ngón tay run a run, một câu cũng nói không nên lời, hắn ta sợ mình vừa há miệng liền có thể phun ra máu.
Ăn cơm trong chốc lát, cửa phòng riêng bị người đẩy vô từ bên ngoài, có một người đàn ông mặt áo sơ mi quần tây trên khuôn mặt treo lên cặp kính bạc anh tuấn suất khí, nhìn kỹ cùng Hoắc Cảnh Lân có mấy phần giống nhau, nhưng không có cao như Hoắc Cảnh Lân.
Vị này chỉ sợ chính là Hoắc nhị ca Hoắc Cảnh Hiên.
Trăm nghe không bằng một thấy, một bộ tinh anh cấm dục!
Ánh mắt giống như đèn pha bắn thẳng đến Uông Thành Thiên, nhìn hắn mấy giây đồng hồ sau mới chậm rãi xoay người nhìn về phía Lâm Nham bên cạnh Hoắc Cảnh Lân, khẽ cười nói, "Là Nham Nham đi?"
Lâm Nham không lý do run lên một cái, chạy nhanh đứng dậy chào hỏi, "Nhị ca, xin chào."
Hoắc Cảnh Lân phù một tiếng bật cười, vươn tay đem Lâm Nham kéo lại ngồi trên ghế, "Như nào nghe như học sinh đến lớp vừa kịp lúc thầy giáo điểm danh như vậy."
Lâm Nham nhấc chân đá hắn, trừng mắt, ngậm miệng!
Vừa rồi cậu có một loại cảm giác Hoắc nhị ca bị đồ vật bẩn phụ thân, thật quỷ dị.
Hoắc Cảnh Hiên đi đến bên người Uông Thành Thiên ngồi xuống, nhìn chén nhỏ trước mặt cậu ta nhẹ giọng nói, "Ăn no rồi chưa?"
Uông Thành Thiên đau dạ dày, hắn ta chưa no.
"....!No rồi."
Hoắc Cảnh Hiên tựa như cười mà không cười nhìn hắn ta một cái, gật gật đầu, "No rồi là được rồi."
Uông Thành Thiên nhếch miệng, cười so với khóc còn khó coi hơn.
Lâm Nham trộm lôi kéo tay Hoắc Cảnh Lân quơ quơ, Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn cậu, Lâm Nham bĩu môi đối Uông Thành Thiên.
"Nhị ca, anh như nào không đi công tác?"
"Có chút việc riêng cần giải quyết." Khóe miệng Hoắc Cảnh Hiên vẫn luôn cong lên một chút độ cung, nhưng Lâm Nham lại cảm thấy anh ta cũng không muốn cười.
Uông Thành Thiên mãnh liệt nháy mắt với Hoắc Cảnh Lân, đôi mắt đều sắp chuột rút, đáng tiếc mị nhãn vứt cho cẩu, Hoắc Cảnh Lân không hiểu được ý của hắn ta.
Bầu không khí trong nháy mắt lặng im, Lâm Nham có cảm giác xấu hổ không biết từ đâu tới, cậu há miệng muốn nói lại không biết phải nói cái gì, Hoắc Cảnh Hiên hiện tại rõ ràng không muốn cùng hai bọn họ vô nghĩa, cho nên cậu thật có lỗi mà nhìn Uông Thành Thiên mặt như tro tàn sau đối Hoắc Cảnh Lân nói, "Cảnh Lân chúng ta trở về trước đi? Em có chút mệt mỏi."
Hoắc Cảnh Lân đương nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của cậu, nhìn về phía Hoắc Cảnh Hiên nói, "Nhị ca em cùng Nham Nham đi về trước, hai người chậm rãi tán gẫu."
Uông Thành Thiên hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng mà nhìn theo Hoắc Cảnh Lân lôi kéo Lâm Nham rời đi, sau đó run rẩy mà chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Hiên đang lau kính, nuốt nước bọt.
Hoắc Cảnh Hiên đeo kính lại, nhìn hắn ta, "Ngày hôm đó vì cái gì lại chạy?"
"...!Em....!Em sợ anh đánh em....." Uông Thành Thiên nhắm mắt không dám nhìn anh ta.
Hoắc Cảnh Hiên khẽ cười một tiếng, mang theo chua sót, "Cậu thượng tôi, cậu lại vỗ vỗ mông bước đi còn nói sợ tôi đánh cậu? Từ nhỏ đến lớn, chỉ có lão đại đánh cậu, tôi có từng đánh cậu sao?"
"Em, em, em, em không phải ý đó." Đầu Uông Thành Thiên càng cúi càng thấp.
"Vậy cậu có ý gì?" Hoắc Cảnh Hiên đứng dậy cúi đầu nhìn đỉnh đầu Uông Thành Thiên, "Tôi không cần cậu phụ trách, chuyện ngày đó chính là ngoài ý muốn, cậu không cần để ý.
Là cậu không nhận điện thoại của tôi, sau lại thấy tôi liền bỏ chạy, hôm nay tôi mới không thể không lại đây tìm cậu." Nói xong nhấc chân rời khỏi, đặc biệt tiêu sái.
Uông Thành Thiên haizz một tiếng, nâng tay nắm tóc.
"Tự làm bậy!" Không thể sống, hắn ta nghĩ muốn phụ trách ngược lại được không?
Hai người Lâm Nham cùng Hoắc Cảnh Lân trở lại khách sạn đều tắm rửa sạch sẽ, Lâm Nham ngồi ở trên sô pha cầm kịch bản lật xem.
"Ngày mai mấy giờ bay?" Hoắc Cảnh Lân ngồi ở bên người cậu cầm khăn mặt lau khô tóc cho cậu, "Sau khi đến tổ kịch đừng chỉ lo quay phim, em thật sự gầy không ít."
Lâm Nham lười biếng ân một tiếng, lật một tờ kịch bản, "Lúc nói em nên nhìn xem chính mình, anh cũng gầy không ít."
"Chậc, anh đây là nhớ em nhớ đến gầy, em chính là quay phim mệt, tính chất không giống nhau." Người đàn ông nói lời ngon ngọt quả thực là há miệng liền ra, cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Lâm Nham tà nghễ liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ nhẹ một tiếng thực hưởng thụ, "Mẹ đưa qua cho em thật nhiều đồ ăn vặt, em đều phân cho các nhân viên trong tổ kịch một ít, bọn họ đều đặc biệt hâm mộ em."
Hoắc Cảnh Lân khuôn mặt bất mãn nói, "Này đó đồ ăn vặt vốn là anh mua trở về tính làm cho người đưa đến cho em, lúc mẹ đến nhà chúng ta thấy được lại thêm một chút ít liền thành bà đưa, em nói anh có oan uổng hay không?"
Lâm Nham ngửa đầu hôn cằm hắn, "Hôn nhẹ liền không oan."
Hoắc Cảnh Lân mĩ tư tư mà dựa vào hôn, không bao lâu từ hôn nhẹ liền biến thành ba ba ba, rất không hài hòa.
Ngày hôm sau Hoắc Cảnh Lân xoay người đem Lâm Nham kéo về trong lòng, ôm cọ cọ hôn một cái lại tiếp tục ngủ.
Lâm Nham mơ mơ màng màng mở mắt ra từ trong lòng ngực Hoắc Cảnh Lân trèo ra, lảo đảo đi WC phóng nước.
"Ngô?" Trở lại bên giường cầm lấy di động nhìn thoáng qua, nháy mắt trừng lớn mắt bổ nhào vào trên giường, "Chồng ơi! Mau thức dậy!"
Hoắc Cảnh Lân vươn tay ôm cậu ừ một tiếng, đôi mắt lại không mở.
"Đã sắp chín giờ!" Lâm Nham cầm lấy tay hắn dùng sức lắc, "Nhanh lên!"
"Chín giờ?" Hoắc Cảnh Lân mở mắt ra nhìn về phía ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, "Trời mưa?"
Lâm Nham vỗ hắn, "Em bay lúc mười một giờ."
Hoắc Cảnh Lân lười biếng đánh ngáp ngồi dậy, "Còn sớm, gấp cái gì."
Lâm Nham không nói gì liếc mắt nhìn hắn, cầm lấy quần áo để bên mặc vào, "Đương nhiên gấp rồi, chậm một hồi Phạm ca sẽ không vui, còn có đêm qua là anh nói cái gì với em?"
Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu, "Không a."
Lâm Nham nhíu mày đi vào toilet rửa mặt, không có sao? Cậu nhớ rõ lúc ba ba ba đến cuối cùng Hoắc Cảnh Lân giống như nói với cậu cái gì lúc ấy chính mình vựng hồ hồ thầm nghĩ ngủ cho nên không có nghe rõ.
Hoắc Cảnh Lân sờ sờ mũi cười trộm, lúc động tình dễ dàng nói chút lời loạn thất bát tao, hắn cũng không thể lại phạm sai lầm.
Còn muốn cho bảo bối một kinh hỉ đâu!
Tiểu kịch trường:
Uông Thành Thiên: Hoắc lão tam, cứu tớ.
(Tay Nhĩ Khang)
Hoắc Cảnh Lân: Cậu liền theo anh ấy đi.
Uông Thành Thiên: (Hai mắt đẫm lệ) Nuôi không nổi.
Hoắc Cảnh Lân: Anh ấy có thể nuôi cậu.
Uông Thành Thiên hộc máu..