Vọng Môn Nam Quả

Chương 116


Thăm Chu lão xong Vưu Minh lại đến thăm chú Trịnh, so với Chu lão khỏe mạnh, hiện tại chú Trịnh còn chưa xuống được giường, tuy nhiên đã có thể ngồi trên giường xem TV bấm điện thoại, chỉ tay năm ngón sai Dương Vinh Bảo quanh mòng mòng.

Dương Vinh Bảo cũng biết lần này sư phụ chịu tội lớn, ngoan ngoãn làm hiếu tử từ tôn, không một câu oán giận.

Chú Trịnh nói muốn uống nước ấm, Dương Vinh Bảo sẽ lấy nhiệt kế thử nhiệt độ, hơi nóng nhưng không làm bỏng miệng, vừa vặn nhiệt độ chú Trịnh thích nhất.

Ăn cơm cũng thế, chú Trịnh không thích ăn thức ăn ngoài, Dương Vinh Bảo liền tự học làm cơm, mới có mấy ngày Dương Vinh Bảo đã làm ra dáng, ít nhất không đến mức không thể cho vào miệng.

Vưu Minh đến đúng lúc hai người họ đang ăn trưa, nếm thử tay nghề của Dương Vinh Bảo.

Tuy không sánh được với dì Trịnh, nhưng lại có thiên phú hơn Vưu Minh nhiều, hiện tại Vưu Minh có thể làm chính là không để trứng gà chiên cháy khét.

Trước đây nấu mì, Vưu Minh không biết lúc nào là mì đã chín, thường nấu mì thành cháo, cũng không thêm gia vị, có cái gì thả cái đó, chính cậu còn nuốt không trôi.

“Ai nha! Vưu huynh đệ tới, ngồi ngồi ngồi.

” Chú Trịnh tươi cười tiếp đón.

Dương Vinh Bảo vừa đi rót nước trở lại nghe vậy mở to mắt: “Sư phụ, anh ấy thành huynh đệ với người, vậy còn thành gì?”
Đột nhiên thấp đi một bậc! Vậy sau này hắn phải gọi Vưu Minh là gì? Chú Vưu?
Vưu Minh rất có khí chất trưởng bối: “Tùy tiện đi.


Dương Vinh Bảo đưa nước cho chú Trịnh, chú Trịnh ghét bỏ nói: “Con không thêm lá trà à?”
Dương Vinh Bảo: “Uống đi, không nóng bỏng được miệng người.


Vưu Minh nhìn chú Trịnh, lại sờ mấy huyệt đạo, nghiêm túc nói: “Không có việc gì, hai ngày nữa là ổn rồi.


Chú Trịnh: “Ta cũng thấy không có vấn đề gì, chỉ là cần tĩnh dưỡng hai ngày, không thể nóng giận, ài, nhưng tiếc là đồ đệ của ta cứ chọc tức ta.


Vưu Minh nhìn Dương Vinh Bảo.

Dương Vinh Bảo tức đến cười: “Người không hành con là đã cám ơn trời đất, con chọc tức người?”
“Vưu ca, anh đừng nghe sư phụ tôi nói mò, mấy ngày nay là thời điểm tôi hiếu thuận nhất từ trước giờ.

Tôi còn không hiếu thuận ba mẹ ruột được như vậy đâu.



Chú Trịnh: “Còn không phải vì ba mẹ ruột con không cần con à?”
Nói xong, chú Trịnh lộ ra vẻ mặt không ổn rồi.

Dương Vinh Bảo là sinh ra ngoài ý muốn, chỉ là vì tránh thai không tốt, thời đó chính phủ đang bắt buộc mỗi nhà chỉ sinh một con.

Ba mẹ hắn là nhân viên chính phủ, vốn muốn phá đi nhưng mẹ hắn đã lớn tuổi, phá thai ảnh hưởng lớn đến cơ thể, cho nên không dám phá đành phải sinh ra, quần áo càng ngày càng mặc rộng hơn, đến lúc không giấu được nữa thì xin nghỉ, nói nhà ở quê xảy ra chuyện.

Sau đó Dương Vinh Bảo ra đời.

Trên Dương Vinh Bảo có một anh trai, lớn hơn hắn mười tuổi, vốn đang là con một, đột nhiên sinh ra thêm đứa em tranh tranh sủng, nên đặc biệt chán ghét Dương Vinh Bảo.

Ngày đầy tháng của Dương Vinh Bảo xém chút hắn bị anh trai làm ngã chết.

Vì muốn giữ được công việc, ba mẹ Dương Vinh bảo liền giao hắn cho tên lừa đảo nay đây mai đó là chú Trịnh.

Chú Trịnh cũng không gạt Dương Vinh Bảo, từ nhỏ Dương Vinh Bảo đã biết mình có ba mẹ, có đôi lúc còn chạy tới nhìn trộm, nhìn ba mẹ mang theo anh trai, một nhà ba người vui vẻ.

Khi còn bé Dương Vinh Bảo còn mong đợi ba mẹ phát thiện tâm đón mình về.

Thời gian dài cũng biết là không thể, nếu như để tâm đến hắn cũng không nhiều năm dài không quan tâm như thế.

Sau đó sư phụ hắn có danh tiếng, hắn đi theo được thơm lây.

Ba mẹ hắn về hưu, thu xếp mua nhà cho ‘con trai độc nhất’, nghe nói Dương Vinh Bảo có tiền liền tìm tới.

Khi đó Dương Vinh Bảo cũng có chút tiền, nhưng đều bị chú Trịnh giữ, hắn nói mình không có lại bị chỉ trích không có lương tâm.

Vì hắn chui từ bụng họ ra, nên cả đời này phải nợ họ.

Từ đó về sau Dương Vinh Bảo hiểu được, họ không còn là thân nhân, ngay cả giả vờ giả vịt ngoài mặt họ cũng không thèm làm, sau lần đó Dương Vinh Bảo không gặp lại họ nữa.

Nhưng tổn thương nằm ở đó, dù chú Trịnh tốt cỡ nào cũng không phải cha mẹ hắn.

Vì thế mỗi lần nhắc đến ba mẹ Dưong Vinh Bảo luôn dùng giọng điệu tự giễu, nhưng mình có thể, lại không chịu được người khác nói.

Chú Trịnh vội yếu thế: “Là ta nhanh miệng, ta xin lỗi.


Dương Vinh Bảo rầm rì xem như chấp nhận.


Vưu Minh chờ hai người nói xong mới nói: “Sắp tới hai người cẩn thận chút, chú Trịnh còn đang bị thương, hay là hai người về Quảng Đông trước đi.


Chú Trịnh không đồng ý: “Không được, ba bên quỷ vương, phỏng chừng cả đời này ta cũng chủ có cơ hội này có thể nhìn thấy, trở về làm gì ta cũng đến tuổi này rồi, có chết cũng đáng.


Giá trị quan của người này không như Vưu Minh nghĩ, lời nói chém đinh chặt sắt, có khuyên cũng không được, thế nên Vưu Minh cũng không khuyên.

Chỉ là cần Dương Vinh Bảo chăm sóc chú Trịnh cẩn thận hơn.

Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Vưu ca, chớ thấy sư phụ ngoài miệng nói đại nghĩa, thật đến lúc đó, sư phụ lại rất tiếc mệnh đó!”
“Trước đây trên người chỉ cần có một vết thương nhỏ cũng phải gào lên như sắp chết.


Vưu Minh không nhịn được cười: “Vậy tôi đi trước, nếu đột nhiên phát sinh tình huống gì thì gọi cho tôi.


Con lớn của Chu lão phỏng chừng mấy ngày nữa mới tới nơi, mấy ngày này Vưu Minh về Vưu gia đọc sách.

Tuy nước tới chân mới nhảy thì không có tác dụng gì lớn, nhưng so với ngồi chờ thì vẫn tốt hơn.

Ba mẹ Vưu thấy con trai cố gắng, dù không biết là cậu đọc sách gì nhưng cũng không quấy rầy.

Chỉ cần Vưu Minh không xảy ra chuyện hoặc không gọi thì Vân Đồng và Tiểu Phượng sẽ không xuất hiện.

Dì Trịnh thấy ngày nào Vưu Minh cũng đọc sách, thì nghĩ mọi cách bổ não cho cậu, thường mua hạnh đào đập nát pha với sữa, còn nói là nhìn thấy quảng cáo trên TV, bổ não.

Buổi tối còn nấu não heo, không thêm bất kỳ nguyên liệu gì, Vưu Minh thật sự nuốt không trôi mới coi như thôi.

“Tôi thấy lần này Vưu Minh còn cố gắng hơn thời điểm trung khảo.


Ba Vưu cau mày nói: “Năm đó nói nó đi học đại học nó không đi, chẳng lẽ giờ hối hận muốn đi học lại?”
Không bậc cha mẹ nào ngăn cản con cái dụng tâm đọc sách.

Mẹ Vưu bắt đầu cùng dì Trịnh giúp Vưu Minh bổ não.

Bổ đến Vưu Minh mặt mày hồng hào, lúc bước lên bàn cân mới phát hiện tăng năm cân, cơ bụng vất vả luyện ra xém chút bay mất.


Điện thoại của Chu lão gọi đến trễ hơn Vưu Minh nghĩ, trên đường đi Chu lão đại gặp phải biến cố phát sinh sinh, bất quá không liên quan đến Khổng Đăng và Sát y, hữu kinh vô hiểm.

“Lúc tới cậu đem theo dao mổ heo đến đi.

” Từ miệng Chu Viễn, Chu lão biết được trong tay Vưu Minh có một con dao mổ heo đã luyện chế: “Có thể sẽ có tác dụng.


Thế là Vưu Minh cầm dao mổ heo ra ngoài.

Từ khi luyện chế con dao này, nó chưa có công dụng gì quá lớn.

Lúc đi mua nó cậu còn tìm đến không ít thợ giết heo, rất nhiều người đã đổi dao mới, vì dùng lâu rồi có mài cũng không sắc bén được, hơn nữa dao mổ heo cũng không đắt, lại không khó mua, muốn đổi lúc nào chả được.

Chỉ có cái này, đã theo thợ mổ heo kia hơn mười năm, người thợ còn có tình cảm với dao, vẫn là Vưu Minh ra giá cao mới mua được.

Một con dao mổ heo giá một trăm ngàn.

Lúc đó thợ mổ heo nhìn cậu như nhìn kẻ điên.

Đã nghe nói qua có người sưu tầm ngọc thạch, sưu tầm đồ cổ, chứ chưa nghe ai đi sưu tầm dao mổ heo.

Thợ mổ heo xem như được mở rộng tầm mắt, còn nghĩ khi về nhà phải kể lại cho vợ nghe, sở thích của kẻ có tiền quá khó hiểu, chắc là do nhiều tiền quá không biết làm gì.

Vưu Minh đến, vẫn là Chu Viễn ra mở cửa, đồ vật để trên bàn trong phòng khách.

Chu lão đứng ở giữa, một nam nhân trung niên đứng ở bên cạnh, người trung niên kia mặc quần áo thể thao, vóc người cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to, nói là thiên sư lại càng giống võ sư, ông còn xắn tay áo lên đến khủy tay, cái đầu bóng loáng có thể làm gương soi, nhìn thấy Vưu Minh gương mặt hung ác nở nụ cười.

“Là Vưu tiên sinh đi, nghe ba tôi nói, lần này nếu không có cậu thì không xong rồi.

” Chu lão đại nhiệt tình bắt tay Vưu Minh: “Nhờ có cậu.


Vưu Minh: “Tôi không có làm gì, Chu lão không sao là nhờ có Chu Viễn che chở.


Chu lão đại là nhìn Chu Viễn lớn lên, không khác gì con trai ruột, cười nói: “Đó là ông nội nó, nó che chở là phải, nếu không ông nội nó sẽ không cần nó.


Chu lão thở dài, bắt chuyện với Vưu Minh: “Đồ vật đều ở đây, cậu tới xem thử đi.


Vưu Minh cười với Chu lão đại, đi tới trước bàn, Khổng Đăng và Sát y chưa được mở phong ấn, bên ngoài dán đầy bùa chú, bên trên còn treo ngọc bài phẩm chất cực tốt.

Phong ấn rất tốt, không có lấy một tia âm sát khí lọt ra.

Vưu Minh để dao mổ heo lên bàn, dao mổ heo lập tức chấn động không ngừng.


Chu lão đại đứng bên cạnh nhỏ giọng nói với cháu trai: “Thoạt nhìn rất văn nhã, sao pháp khí lại là dao mổ heo?”
Chu Viễn: “… Mặc kệ là pháp khí gì, có thể sử dụng thì chính là pháp khí tốt.


Chu lão đại nghĩ đến pháp khí chính mình luyện chế, thổn thức nói: “Có lý.


Ông luyện nhiều như vậy, chỉ có Hồng Lăng là thành công, nhưng một đại lão gia cao lớn thô kệch vung Hồng Lăng trừ tà có thể không? Tuy luyện thành nhưng từ trước đến nay ông không dùng đến, cũng không biết đời này ông có thể luyện ra pháp khí thứ hai hay không, hay Hồng Lăng đã là cực hạn.

Vưu Minh nhìn Chu lão, không hiểu vì sao dao mổ heo lại chấn động.

Chu lão bình chân như vại nói:” Đừng gấp, chờ chút xem sao.


Qua hơn nửa tiếng, dao mổ heo mới ngừng chấn động.

Chu lão nhìn Vưu Minh: “Cậu thử sờ Sát y và Khổng Đăng đi, nếu chúng nó bất động chứng minh cậu có thể dùng, nếu động thì cậu không dùng được.


Vưu Minh hiếm khi cảm thấy khẩn trương.

Cảm giác này tựa như kết thân, cậu coi trọng đối phương, lại không biết đôi phương có coi trọng cậu hay không.

Nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, lòng bàn tay đầy là mồ hôi.

Nhưng Vưu Minh đặt tay lên Sát y.

Sát y có màu đỏ sẫm, không có chế thức, thoạt nhìn không quá đẹp, tạo hình tục tằng, tay Vưu Minh vừa đặt lên đã cảm thấy như bị thiêu đốt.

Cảm giác thiêu đốt nhẹ nhàng, không quá nghiêm trọng.

Chu lão tính thời gian, qua một phút mới kêu Vưu Minh sờ Khổng Đăng.

Vưu Minh mới vừa để tay lên, Khổng Đăng liền điên cuồng chấn động, thậm chí Vu Minh còn sinh ra ảo giác là có động đất.

Cậu vội vàng rút tay lại.

Gương mặt già nua của Chu lão không có vẻ gì là lo lắng, trái lại cười nói: “Có thể sử dụng Sát y là tốt rồi.


“Về phần Khổng Đăng…”
“Tiểu Viễn, con đến thử xem.



Bình Luận (0)
Comment