Vọng Môn Nam Quả

Chương 117


Vưu Minh có dự cảm ba bên quỷ vương sẽ sớm xuất hiện.

Có lẽ không chỉ mình cậu có dự cảm này, mà ai biết đến việc này cũng có, hôm nay mưa dầm liên tục nhiệt độ càng lúc càng giảm, đến hôm nay nhiệt độ đã hạ xuống 0 độ, ở thành phố, mùa đông lạnh nhất cũng chỉ rơi xuống 6 độ, lần 0 độ trước cũng đã cách đây năm mươi năm.

Nhiệt độ khác thường, cư dân liên tục kêu khổ, bên này không có lò sưởi hay máy sươi, mở điều hòa thì lại không chịu nổi tiền điện.

Mấy ngày trước Vưu Minh đã dụ dỗ ba mẹ Giang ba mẹ Vưu đến Hải Nam nghỉ dưỡng, để bản thân chuẩn bị ứng đối với chuyện sắp phát sinh.

Mấy hôm nay cậu đều mặc Sát y, Sát y cần máu người cung dưỡng, mỗi ngày Vưu Minh đều cho nó một ít, không nhiều, không làm ảnh hưởng đến sức khỏe.

Về phần Khổng Đăng, Chu Viễn không dùng được, Dương Vinh Bảo lại có thể dùng.

Chu lão đại không quay về nữa, ông giống Chu lão, cảm thấy tứ phương quỷ vương đánh nhau là kỳ cảnh khó gặp, không muốn bỏ qua, lần sau nói không chừng ông đã đi đầu thai, phải nhân cơ hội lúc còn sống nhìn cho cẩn thận, vậy mới không thiệt thòi.

Chu Viễn không khuyên nổi, ông lại là trưởng bối nên cũng không còn cách nào.

Vưu Minh muốn liên lạc với Giang Dư An, nhưng Vân Đồng đến cõi âm một chuyến trở về nói không tìm thấy Giang Dư An ở đó.

“Có lẽ là ở dương gian.

” Vân Đồng đi theo Vưu Minh, nó đang ở trong vóc dáng người lớn, lúc này bày ra vẻ mặt nghiêm túc, mím môi nói: “Ba bên quỷ cương không thể đến cõi âm, vì đến đó chính là sân nhà của lão đại.


Cõi âm không phải cùng một nơi, tứ phương cõi âm là độc lập.

Ngay cả muốn đến địa phủ cũng có con đường khác nhau, cõi âm tựa như cỗ quan tại cực lớn, quỷ hồn sinh sống ở đó chờ ngày hồn phi phách tán đến thì chỉ có thể đi cầu quỷ vương, xem có thể đi qua quỷ môn quan, uống canh Mạnh bà hay không.

Vưu Minh lấy Thi Sách ra tính thử, sau khi tính ra phương hướng cụ thể liền cầm la bàn đi ra ngoài.

Cậu không phải người mù đường, nhưng nếu phải đi vào núi sâu, không thể nhìn thấy mặt trời thì có la bàn vẫn tốt hơn.

Trong điện thoại di động cũng có la bàn, nhưng Vưu Minh lo lỡ lúc đó di động xảy ra vấn đề thì phiền toái, vẫn nên chuẩn bị cho tốt.

Vưu Minh cầm Sát y và la bàn ra cửa, trước tiên là lái xe đến đón Dương Vinh Bảo, vừa tới nơi đã thấy chú Trịnh vốn là bệnh nhân đang đứng ven đường vẫy tay, cười như một đóa hoa đón gió.


Vưu Minh dừng xe, hạ cửa sổ xuống, trời đã bắt đầu nổi gió.

Người qua đường ở bên cạnh hô to : “Yêu ma lại thổi gió đến!”
Hô xong liền chạy về hướng trường học, cửa hàng nhỏ ven đường cũng vội đóng cửa tiệm.

Bất kể là cửa cuốn hay cửa kính, chỉ cần có thể đóng là được.

Gần đây đêm nào cũng nổi gió, thổi ngã không biết bao nhiêu cây xanh ven đường, có cây to đến một người vòng tay mới ôm hết được, trong khu chung cư cửa kính chất lượng không tốt đều bị thổi nứt.

Xe moto hay xe đạp điện cũng bị thổi bay.

Uy lực không khác gì bão quét, trong thành phố rất ít khi thấy loại thời tiết như thế này.

Lần trước là lúc Vưu Minh đang học sơ trung, dân gian nói là Long Vương nhảy mũi.

Lần này Vưu Minh không thế lái xe nữa, đành đến Dương gia tránh gió trước.

May là dưới nhà Dương Vinh Bảo có chỗ đậu xe, chứ nếu để xe ở ngoài Vưu Minh lại sợ bị gió thổi bay.

“Mấy ngày nay đều nổi gió, phỏng chừng phải một tiếng nữa mới ngừng.

” Chú Trịnh phi thường nhiệt tình đứng bên cạnh Vưu Minh, Vưu Minh vừa bước vào cửa, ông đã lon ton chạy đi rót cho cậu ly nước trái cây, nước trái cây ép sẵn nhưng mùi vị khá ngon.

Dương Vinh Bảo còn đang xây dựng lại tâm lý, mấy ngày nay kinh hồn bạt vía, hắn trưng ra hai vành mắt đen thui hỏi Vưu Minh: “Vưu ca, việc quỷ vương… Thực ra người phàm chúng ta có xen vào cũng không được.


Trong suy nghĩ của Dương Vinh Bảo, quỷ thần làm ác không giống con người, nếu là người làm ác, hắn là thiên sư, dù phải bỏ mạng hắn cũng phải ngăn cản, đó là đạo đức nghề nghiệp.

Ác quỷ ác sát cũng nên quản.

Nhưng bây giờ là việc của tứ phương quỷ vương, quỷ vương không phải là quỷ hồn, mà đã được xem là thần.

Chỉ cần dính chút xíu đến chữ ‘thần’, liền không phải thứ mà cái nghề thiên sư này có thể quản.

Dương Vinh Bảo cẩn thận nói: “Tôi cảm thấy chúng ta giống như con trâu bị bịt mắt, dẩu mông chạy về phía trước.



Ngụm nước trái cây vừa uống xém chút bị Vưu Minh phun ra ngoài, nhìn Dương Vinh Bảo nói: “Cậu so sánh thần kỳ thật.


Dương Vinh Bảo thở dài: “Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, nói không chừng tôi phải tích phúc mấy đời, đời này mới có thể đầu thai làm người đó.


Vưu Minh cảm thấy Dương Vinh Bảo nói có lý.

Chú Trịnh bĩu môi: “Ta muốn chết, không muốn đi đầu thai, chả có nghĩa lý gì, mệt.


“Sinh sống ở cõi âm cũng không tệ, chỉ cần có người ở dương gian nhớ tới, đốt cho chút đồ, là có thể trải qua cuộc sống giàu có rồi.


Chú Trịnh là người có mộng tưởng.

Vưu Minh đứng bên cửa sổ, phòng có mở máy điều hòa, ấm áp hơn bên ngoài nhiều, chỉ là hơi hanh khô, mở máy tạo độ ẩm cũng không khá hơn là bao.

Bên ngoài gió thổi đến lợi hại, thân cây đối diện bị thổi ngã, đổ lên chiếc SUV cạnh đó, cảnh tượng này mà để chủ xe thấy được, phỏng chừng muốn khóc cũng không không ra tiếng, nếu bảo hiểm xe chi trả thì còn đỡ, không chi liền phiền toái.

Gió thổi hơn mười phút, bên ngoài bắt đầu đổ mưa lớn, giọt mưa độp độp rơi trên đất, trên đường không có bóng dáng ai đi qua, ai nấy đều tìm chỗ trú, mưa lớn như thế này có bung dù cũng vô dụng, sẽ là bên ngoài mưa lớn, dưới tán dù mưa vừa.

Chờ gió ngừng thổi, Vưu Minh và Dương Vinh Bảo xuống gara.

Tuy Dương Vinh Bảo phàn nàn nhưng không từ chối, chú Trịnh lại đánh chết cũng không ở nhà, nhất định muốn đi theo.

Dương Vinh Bảo ngồi trong xe, nói với chú Trịnh: “Sư phụ, tay chân người lọm khọm rồi, người đi theo chính là kéo chân sau bọn con, vốn là năm phần mạo hiểm, người đi theo thì lên tới chín phần.


Chú Trịnh tát Dương Vinh Bảo một cái, phùng mang trọn má nói: “Ta còn chưa già, sức khỏe tốt hơn con, pháp thuật càng tốt hơn con.



Dương Vinh Bảo: “Thế nhưng con có Khổng Đăng, người có sao?”
Chú Trịnh: “… Nếu không phải đang ở trong xe, sợ xảy ra tai nạn xe cộ, thì hôm nay ta sẽ cho con biết vì sao hoa lại có màu hồng.


Lần này Vưu Minh chỉ gọi điện nói cho đám người Chu lão một tiếng, còn tới hay không là chuyện của họ.

Xe chạy trên đường quốc lộ, rẽ vào đường núi, bên này đất phong không sai, nhưng đường hẹp, lại còn nguy hiểm, năm nào cũng xảy ra tai nạn, không ít người bị rơi xuống sườn núi, sau đó có đường cao tốc con đường này liền ít người đi qua.

Dưới làn đường có khe nứt, cây cỏ chui ra từ đó, dây leo bò trên mặt đất, lại không có ai đến tu sửa.

Rất nhanh, đoạn đường xi măng đã hết, phía sau chính là đường đất, vì vừa có mưa nên đường toàn bùn đất.

Vưu Minh nhảy xuống xe, chân đạp trên đất bùn, cậu mang giày bốt Martin, rất dày, độ bền tốt, khuyết điểm duy nhất là hơn bức bí, mang lâu chân sẽ nóng.

Khác với Vưu Minh, Dương Vinh Bảo lại mang giày thể thao, đi chưa được mấy bước đã bị nước vào, giày dính đầy bùn.

Dương Vinh Bảo nhìn chân Vưu Minh, lại nhìn chân mình, vô cùng bi thương, tại sao lúc ra cửa hắn lại quên đổi giày chứ?
Tạnh mưa rồi nhưng mây đen vẫn chưa tản đi, tụ lại như những con sóng lớn màu đen, dường như một giây sau liền có thể đổ ập xuống.

Vưu Minh dọc theo đường núi mà đi.

Dương Vinh Bảo và chú Trịnh đi theo phía sau.

Lần này Vưu Minh đã đoán chắc phương hướng cụ thể, chỉ cần cầm theo la bàn là được, không cần dựa vào trực giác như lần trước.

Cậu mặc Sát y, tay nắm chặt huyết châu, trong đầu bắt ép mình nhớ kỹ toàn bộ thần chú và thủ quyết đã học.

Vưu Minh làm xong tất cả chuẩn bị có thể làm chính vì ngày hôm nay, vì hiện tại, vì vào giờ phút này có thể phát huy tác dụng lớn nhất của cậu bên cạnh Giang Dư An, mà không phải kéo chân sau của anh.

Vưu Minh nghiêm mặt, chau mày, môi mân thành đường thẳng.

Dương Vinh Bảo đi phía sau chỉ có thể nhìn thấy gáy Vưu Minh, còn trộm nói với chú Trịnh: “Con thấy Vưu ca rất có lòng tin.


Chú Trịnh cũng nói: “Nếu con có một nửa bản lĩnh và trấn định của Vưu Minh, nói không chừng sư môn của chúng ta cũng có thể phát triển huy hoàng thịnh vượng.


Dương Vinh Bảo bĩu môi: “Sao người lại đặt hy vọng vào con, tại sao người không tự làm được?”
Chú Trịnh ho nhẹ một tiếng: “Ai nói ta không làm được? Chỉ là lúc ta còn trẻ xã hội không giống bây giờ, giao thông không thuận tiên, truyền tin không nhanh chóng, thập niên sáu mươi ta liên tục bị đói không biết con đang ở chỗ nào ấy.



Đấu võ mồm với chú Trịnh một hồi, Dương Vinh Bảo cũng không còn khẩn trương như lúc đầu.

Trèo lên đến đinh núi, Vưu Minh ngẩng đầu nhìn, mây đen quay cuồng thành hình lốc xoáy tụ trên đỉnh núi.

Lần này lên núi không gặp phải yêu quái gì, có lẽ là bởi vì âm khí quá nặng, đám yêu quái đang đợi thời cơ, không chọn tới vào lúc này, dù sao lần trước chúng cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Trên đỉnh núi gió âm thổi vù vù, Vưu Minh bấm quyết khai nhãn, đập vào mắt đều là quỷ khắp ngọn núi, vô cùng vô tận, hai mắt đỏ ngầu như máu, khiến người nổi da gà.

Thế nhưng quỷ hồn không chú ý đến Vưu Minh.

Chúng nó chia ra hai phe đối lập, lão đại chưa ra tay, chúng cũng không dám manh động.

Vưu Minh tìm kiếm thân ảnh Giang Dư An.

Gần như là trong nháy mắt cậu đã tìm được Giang Dư An, lần này Giang Dư An không đứng trên không trung, mà chân đạp đất, đứng phía trước thống soái bầy quỷ.

Lệ quỷ, ác sát có thân hình to lớn hơn Giang Dư An không biết bao nhiêu lần, ngay cả ba quỷ vương cũng là cầm vũ khí to lớn.

Giang Dư An đứng trước chúng thoạt nhìn nhỏ bé hơn rất nhiều.

Nhưng không hiện ra yếu thế, anh chỉ cần đứng đó, quỷ hồn dưới trướng anh sẽ không lùi bước.

Không biết tại sao, tim Vưu Minh đột nhiên đập nhanh hô hấp dồn dập, cậu đưa tay nắm lấy ngực áo, lớn tiếng thở dốc.

Phía sau, Dương Vinh Bảo cùng chú Trịnh vội vã đi tới bên cạnh cậu.

“Anh không sao chứ?” Dương Vinh Bảo kinh hồn bạt vía.

Vưu Minh phất phất tay, câu lên nụ cười miễn cưỡng: “Không sao.


Chỉ có Vưu Minh biết cảm giác lúc này.

Thật giống máu trong lồng ngực sôi sục, gào thét muốn trào ra ngoài.

Có lẽ đây mới là cảm giác sống sót chân thực.



Bình Luận (0)
Comment