Vọng Thiên Ký

Chương 1 - Giận Cá Chém Thớt

Chương 1: Giận cá chém thớt

Tác giả:vinatel

Edit: LapTran

Hang động sâu thẳm, hai bên vách là những viên đá phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt giúp con đường bớt đi sự tăm tối.

Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc trên người bộ y phục màu xanh tím, người mang giáp nhẹ từng bước tiến sâu vào hang động. Tay hắn cầm một thanh kiếm bảo thạch dài mét rưỡi bản rộng, nhưng để diễn tả chính xác thì nó thực chất giống với một khối bảo thạch thô có hình kiếm hơn, bởi lẽ nó quá xấu xí để được coi là kiếm.

Người thanh niên vững từng bước đi vào tận cuối hang động, tay cầm kiếm càng nắm chặt, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén lạ kỳ. Trước mặt hắn là một cánh cửa đá thật to lớn, cũ kỹ với những hình chạm khắc ma quỷ kỳ quái và đáng sợ.

Két…

Người thanh niên đẩy cánh cửa đi vào, áp suất bên trong hóa thành cơn gió mãnh liệt chạy ra ngoài va đập vào thân thể hắn.

Đằng sau cánh cửa là một khoảng không gian rộng lớn, cùng những viên đá phát sáng tỏa ra thứ ánh sáng mạnh hơn rất nhiều những viên đá ngoài hang kia. Chúng chiếu rọi toàn bộ căn phòng để làm lộ diện một kim tự tháp cao hơn năm chục mét, cùng một ngai vàng tỏa kim quang nằm trên đỉnh, với vô số bảo thạch chạm trổ bên trên lấp lóe ánh hào quang.

Trên chiếc ghế hào nhoáng sang chảnh đấy, một bộ xương người nguyên vẹn khoác lên mình hoàng bào, đầu đội vương miện chim tước lấp lánh vàng bạc ngọc ngà. Dáng ngồi của bộ xương thể hiện sự cao quý, hốc mắt hướng xuống tỏa ra sự uy nghiêm của bậc vương giả. Đôi tay của bộ xương cầm một thanh kiếm đen chạm khắc tinh xảo hình quỷ thần nghi ngút hắc khí đáng sợ.

-Hỗn Mang Cấm Ngục không phải là chỗ cho đám ngoại lai các ngươi xâm phạm. Cút!

Bộ Xương đứng dậy đầy kinh dị, thanh kiếm đen chĩa xuống lực lượng uy áp hùng hồn giáng xuống người thanh niên, giọng nói đầy giận dữ vang vọng cả không gian.

Người thanh niên toàn thân bỗng run lên, tay chân co quắp, ánh mắt trợn trừng nhưng lại chẳng giống ánh mắt của kẻ sợ hãi, một nụ cười quỷ dị ngoác đến mang tai còn khiến người khác nhìn thấy cũng phải rùng mình.

-Kiệt Kiệt Kiệt!!! Ngai vàng kia ta muốn!

-Cái gì?

Bộ Xương đặt một dấu chấm hỏi trong đầu.

-Hoàng bào, vương miệng đều là của ta!

-Hả?

Bộ Xương ngày càng nghi hoặc nhìn vào thanh niên kia. Nó nghĩ lời thoại của mình có khi nào bị sai, hay tên kia bị điên rồi? “Mặc kệ, cho ngươi cơ hội rồi người không nghe, hậu quả tiếp theo ngươi nên tự chịu.” Bộ xương lẩm bẩm.

-Kẻ xâm phạm… Chết!!!

Bộ xương hét một tiếng rồi tung người nhảy lên, bàn tay xương khô nắm chặt chuôi thanh kiếm đen bổ xuống một đường đầy hoàn mĩ. Uy áp, hung lệ, lực lượng cường đại đều tập trung vào đòn thế, đích đến là nghiền nát người thanh niên.

Bành!

Tiếng nổ oanh động cả vùng không gian, mặt đất xuất hiện một vết nứt dài ba mét do thanh kiếm đen tạo ra. Nhưng người thanh niên không nằm chết dưới lưỡi kiếm như dự tính, hắn biến mất vô tung vô ảnh rồi chợt xuất hiện ở khoảng cách chừng 10 bước phía sau.

-Kiết kiết kiết!

Tiếng cười quỷ dị vang vảng khắp không gian khiến bộ xương không khỏi rùng người. Từ lâu lắm rồi, hắn mới cảm giác những đốt xương sống trở nên lạnh buốt một cách kỳ lạ thế này. Người thanh niên này rất kỳ quái, không thể dễ dàng cảm nhận được vị trí chính xác của hắn, mỗi lần tưởng chừng kiếm vung chạm tới thì bằng cách nào đó hắn lại vô tung vô ảnh biến mất.

Keng!

Lại chém trượt rồi. Bộ xương hừ lạnh một tiếng, dần lui về kim tự tháp, leo lên từng bước chậm chạp từ tốn, vừa leo vừa cảnh giác cao độ.

-Kiết kiết kiết! Tiểu Cốt à, cẩn thận một chút. Thanh kiếm ấy có vẻ rất đáng tiền đấy, ta không muốn nó bị sứt mẻ đâu. Bởi vì…

Giọng nói càng ngày càng âm trầm ma mị, cảm giác ớn lạnh bỗng chốc tăng vọt chạm nóc. Một cây ngọc bảo thô kệch từ đâu đó quất tới.

-…TA MUỐN NÓ!

-Á…..

Bộ xương chợt co rúm và để lại tiếng thét kinh hoàng vang vọng đến vô tận.

Ngải thôn nằm sâu thẳm trong thung lũng Khuyết Nguyệt. Tuy ở một nơi khá là bí hiểm nhưng lại không ít người ở đây.

Tiệm rèn Ngải Thôn, bàn tay Tĩnh Hà đập rầm một cái vào chiếc bàn tiếp tân của chủ tiệm, mặt mày dữ dằn, ánh mắt tức giận, miệng quát tháo.

-Ông có biết ta tốn bao nhiêu công tìm được cái Hỗn Mang cấm ngục đó không, biết bao nhiêu lâu để thám hiểm cái nơi tệ hại đó không? Tại sao, Tại sao hả? Ông nói rõ ràng cho ta, tại sao cây kiếm của Hỗn Mang tiên vương, cây kiếm đó lại chỉ có 100 vàng? Chỉ số của nó không phải rất tốt sao? Đã thế nó lại là binh khí độc nhất nữa. Ông giải thích đi! Ông không giải thích được thì đừng trách ta. Ta sẽ… ta sẽ…

Nói đến chừng sắp mất kiềm chế, Tĩnh Hà ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm một cái gì đó để trút hết bực tức. Có điều, hắn nhìn đi nhìn lại thì thấy toàn là đồ của tiệm, đập phá là đền tiền đấy. Đồ trên người hắn cũng toàn đồ bán ra tiền, có điên hắn mới đem đi đập phá.

Thành thử hiện tại hắn… bí!

Chủ tiệm rèn hờ hững nhìn, tay còn móc móc rỉ tai tựa như chẳng đế ý lời đe dọa của Tĩnh Hà. Hiển nhiên ông đã quá quen với hắn rồi, cũng hiểu cái tính khí hám tiền và tiếc tiền của hắn, cũng biết cái sự ngu dốt khi đánh giá vật phẩm của hắn. Vì vậy ông cứ thờ ơ thôi, chắc tầm một lúc sau chẳng hiểu hắn suy nghĩ thế nào mà sẽ bán lại thanh kiếm kia cho ông thôi.

Và quả thật là vậy đấy.

Một thoáng ầm ĩ qua đi, Tĩnh Hà đi ra khỏi của tiệm và đếm đi đếm lại túi vàng của mình với tâm trạng bực bội, tức tối, miệng không ngừng vừa đếm vừa lẩm bẩm ”không lý nào” “không lý nào lại vậy”.

Hắn đếm đi đếm lại vài lần không thấy thiếu tiền, liền ném luôn vào trong không gian đồ và cũng từ không gian đồ lấy ra một cây sáo mini.

-Ra đây đi.

Nói xong một câu tung cây sáo mini giữa không trung, một làn khói xuất hiện nuốt lấy cây sáo. Qua vài giây, bên trong làn khói xuất hiện một con Thất Sắc Khổng Tước mini nhỏ bằng cây sáo mini kia, thêm vài giây nữa hình thể nó bỗng to oành bằng cỡ một chiếc xe ô tô tám chỗ.

-Đi!

Tĩnh Hà nhảy phắt lên con Thất Sắc Khổng Tước cứ thế cưỡi nó bay đi về phía đông.

Tĩnh Hà dần dần tiến gần đến một đỉnh núi chọc trời nhưng không phải vì độ cao mà nó sẽ phủ đầy tuyết. Nó cũng chẳng có nhiều sắc khí gì ngoài mấy cái cây còi cọc ở một vài vách đá lởm chởm.

Tầm thấp hơn đỉnh núi đôi chút, có một vách núi với mảng sân khá rộng tầm ngàn mét vuông. Bên trên có một vài ngôi nhà cái lợp ngói thô sơ, cái đổ nát, cái thì thậm chí hoang tàn chỉ còn thừa lại một khung tường cao tầm một mét. Ngoài ra phía bên trong còn một cửa động rất lớn, trái cửa có một cột đèn bằng đá, phải cửa có một cây đào to hoa phủ kín cành, trên đầu còn có một tấm bảng bằng đá đề bốn chữ Thanh Trừng Kiếm Phái.

Tĩnh Hà đáp xuống mảng sân chú ý thấy hoa đào bằng cách nào đó đã phủ đầy mặt. Mặt hắn cau có, khoe miệng hơi giật giật hét lớn.

-Tĩnh Năng! Tiểu Giả! Trư Hàng! Đám chết tiệt các ngươi đâu rồi. Ra đây ngay cho bổn đại gia!

Từ bên trong hang động một tên mập núc ních và một con tiểu tinh linh lớn tầm bàn tay người trưởng thành giật mình chạy ra. Tên mập thở hổn hển không đáp được lời, còn tiểu tinh linh mặt mày hớn hở bay xung quanh Tĩnh Hà, khiến hắn vô cùng ngứa mắt.

Bộp!

Con tinh linh bị một vả bay thẳng đập mặt xuống đất, nó bỗng chốc huyễn hóa thành một thiếu nữ tuổi mười lăm, mười sáu ngã chổng tĩ lên trời.

Tĩnh Hà quát.

-Bay bay con khỉ. Ta đi ra ngoài có hơn tuần thôi, các ngươi ở nhà làm gì mà để hoa đào phủ đầy sân thế này. Còn Tĩnh Năng đâu rồi? Sao còn chưa ra đây?

Tên mập mạp Trư Hàng sau khi lấy lại hơi liện vội vã trả lời.

-Hà ca nguôi giận, Hà ca nguôi giận. Đệ đang ở bên trong đang tân trang lại chi tiết của Hồng Huyền Kiếm và quá chăm chú làm vài bộ phận phụ cho nó nên không ra bên ngoài. Còn về Tĩnh năng, mấy hôm trước hắn nhận được chỉ thị bên hội Thợ Săn đi nhận một nhiệm vụ cấp B, giờ cũng đã đi được mấy ngày rồi.

Nhìn bộ dạng co rút sợ hãi của Trư Hàng cùng lý do hợp lý của hắn, Tĩnh Hà cũng không có cáu lên nữa. Dù sao cũng chỉ giận cá chém thớt vì chuyện cây kiếm thôi, sau khi trút giận xong cũng nguôi đi cảm giác trong người.

Ấy thế nhưng, cái con ưỡn ẹo đang chổng tĩ lên trời kia vẫn đang giả vờ ngất kìa, hắn còn thấy cả mí mắt ti hí nữa đấy. Máu trong người lại không tự chủ mà bốc lên, hắn lôi thanh Tử Ngọc Bảo Kiếm ra toan bổ nửa trái đào lép kia.

Tiểu Giả nhảy mồ hôi ròng ròng, hiển nhiên nhận ra việc giả ngất của mình bị phát hiện, ngay lập tức quay lại dập đầu vào xuống xin lỗi rồi rít.

-Hà ca tha mạng! Hà ca tha mạng! ta sai rồi! ta sai rồi! Hà ca tha mạng! Hà Ca tha mạng

Tĩnh Hà mặt trở nên tăm tối, răng nghiến đè rít từng câu rùng rợn.

-Nói cho ta, ngươi ở nhà đã làm được cái gì?

-Ta… ta… ta…

Tĩnh Hà nhếch cái miệng lên quái dị, hai tay nắm chặt lấy chuôi Tử Ngọc Bảo Kiểm để quá đầu. Cái bóng kiếm che đi nền đất khiến Tiểu Giả toàn thân run rẩy giữ luôn tư thế dập đầu không giám ngẩng mặt, cổ họng khô khốc cố rặn xuống miếng nước miếng, miệng ấp úng không nói lên lời.

-Chém!!!!!

-Cầu trời lạy Phật! cầu trời lạy Phật!

-A!!!!!

Tĩnh Hà ra sức quát, Tiểu Giả ra sức cầu nguyện. Nhưng còn tiếng hét thất thanh kia lại là của ai?

Tiểu Giả mang một bụng chấm hỏi ngước đầu lên nhìn. Che trước nó là thân hình của Trư Hàng với hai tay chắp phía trước ôm lấy Tử Ngọc Bảo Kiểm cắm xuống đầu của hắn cùng với đôi mắt lòng trắng không thấy bóng con ngươi đâu. Đây là tình trạng muốn làm anh lợn cứu ngu nữ nhưng năng lực có hạn, kiếm không đỡ được lại còn bị phang thẳng vào đầu. Tia máu đào nhỏ xuống, Trư Hàng cứ thế lăn đùng ra đất trước sự bàng hoàng, kinh ngạc đối với Tĩnh hà và kinh hãi đối với Tiểu Giả.

-Hàng Ca! hu hu hu! Huynh đừng chết mà. Hàng! Ca! Đừng để lại muội một mình mà. Hàng! Ca! Muội sẽ chết theo huynh đây. Hàng! Ca!

Tiểu Giả bưng lấy cái đầu lợn của Trư hàng lay lay, miệng gào thét la ó, nước mắt nước mũi dàn dụa trên mặt, hai chữ “Hàng ca” được nhấn mạnh đến cùng cực của nỗi đau.

Và tất nhiên Tĩnh Hà thấy được một đống giả tạo bên trong rồi. Tĩnh Hà gác cây kiếm trên vai, tay còn lại móc móc lỗ mũi, mặt hững hờ nhìn Tiểu Giả diễn trò. Nhưng hắn cũng không nhìn được quá lâu, căn bản con nhóc tì này khóc lóc nhìn xấu đau xấu đớn à.

Thế là trong một phút giây ngứa mắt, thanh kiếm trên vai hắn được chuyển rời kề lên cổ Tiểu Giả.

-Khóc đủ chưa? Còn không mau kéo hắn vào trong. Có muốn ta hoàn thành tâm nguyện cho ngươi đi theo hắn không?

Tiểu Giả nín chặt, nước mắt nước mũi thế quái nào đã khô quắt trong tích tắc, đứng dậy hai tay nắm chặt cổ tay Trư Hàng, cứ thế kéo lê hắn vào trong hang động.

Tĩnh Hà nhìn thấy chép miệng cái, lắc đầu ngán ngẩm. Hắn nhấc thanh Tử Ngọc Bảo Kiếm lên cắm thẳng thật mạnh xuống đất. Một tiếng “đing” thâm thúy vang lên, hoa đào rải trên mặt đất bị chấn lực tung bay lên tạo thành phong quyển xoáy tròn, vo viên thành khối cầu hoa to lớn. Tĩnh Hà búng tay cái tạch, chợt khối cầu hoa tan biến đi mất. Sau đó hắn thở dài đi vào trong hang.

Tĩnh Hà đi xa được một lúc, hai cái đầu của Tiểu Giả và Trư Hàng ngó ra ngoài. Tiểu Giả mặt phụng phịu lên tiếng bất bình.

-Dọn dẹp nhẹ nhàng như vậy thì sao không tự làm luôn cho rồi, bày đặt dọa nạt chúng ta.

Trư Hàng mặt vẫn đang nhỏ máu lên tiếng nhỏ giọng nói.

-Đừng nói nữa. Hà ca mà nghe thấy thì muội xong đời đấy.

Tiểu Giả vênh mặt lên tỏ ý khinh thường.

-Có gì đáng sợ chứ. Cũng chỉ có hơn ta vài cấp bậc ra oai thôi. Đợi năm tuổi ta cao thì ta sẽ báo thù gấp mười.

-Vậy sao?

Tiếng nói ma mị luẩn quẩn gần tai khiến cả hai giật thót, run rẩy quay đầu lại đã thấy Tĩnh Hà nở nụ cười tà dị phía sau lưng rồi.

-Có lẽ ta nên sợ dần đi nhỉ? Biết đâu mai sau ta lại bị ngươi báo nghiệp lại. Phải không Tiểu Giả?

-Hà… Hà ca… ta không… không có… ý đó… ta… ta…

Tiểu Giả tái mặt, miêng ấp úng.

-Đúng đúng, Hà ca chúng ta chỉ nói đùa thôi. Hà ca đừng hiểu… hiểu… lầ…m…

Trư hàng khuyên can nửa chừng đã thấy Tĩnh Hà lại lôi ra Tử Ngọc Bảo Kiếm, miệng ngoắc tới mang tai, đôi mắt tàn ác lấp lóe tinh quang. Trong lòng hắn giờ bất lực, chẳng còn muốn kêu ca gì nữa, hiện tại chỉ còn cách thở dài mặc kệ thôi.

Bình Luận (0)
Comment