Vọng Thiên Ký

Chương 4 - Câu Dẫn Con Nhà Lành

Chương 4: Câu dẫn con nhà lành

Tác giả:Vinatel

Edit: LapTran

Quay lại việc chiêu sinh.

Lúc này trên phố chiêu sinh lại nhộn nhịp hơn hẳn, tiếng ồn ào đánh thức Tĩnh Hà từ trong thẫn thờ suy nghĩ mà tỉnh lại.

Tỉnh táo hơn thì đã không thấy Tiểu Giả đã đi đâu rồi, mà cái đám đông đằng kia lại quá nhộn nhịp, kích thích hắn tiến đến xem qua.

-Đẹp quá!

-Người này thật xinh đẹp!

Một cô gái tuổi đã đến 20 mươi có vẻ đẹp chim sa cá lặn, nước da trắng trẻo tựa bạch ngọc, tóc đen nhánh, mặc trên người bộ dạ y cùng với khuôn mặt băng lãnh, có chút hờ hững khiến cô toát lên vẻ lãnh đạm quý phái, khiến người ta dù rất ghét điệu bộ đó nhưng lại chẳng thể ghét cô được.

Mọi người như sói đói vây quanh, phần thì ham mê sắc đẹp, phần thì coi đó là miếng mồi cần mang về tổ.

-Cô Nương, có hứng thú gia nhập phái ta không? Phái ta đã có ngàn năm lịch sử, vang danh khắp vạn giới, binh khí nhiều vô biên, đãi ngộ cho đệ tử cũng lớn. Gia nhập phái ta tuyệt đối không thiệt đâu.

-Cô nương đừng nghe hắn nói bậy, Đông Hoành phái toàn đám gõ sắt, rèn kiếm, quanh năm lửa chiếu đầu. Một cô nương như cô không nên vào cái phái đó. Vào Thiên Thành Phái của ta này, có phân chia khu vực nam nữ riêng biệt, thắng cảnh lại đẹp, động bích yên tĩnh có thể đốn ngộ, công pháp nhiều mà lại tăng ít Đạo Hạnh.

-Vớ vẩn, cái môn phái ất ơ đó ngoài mấy công pháp vụn vặt ra có được cái gì. Gia nhập Bắc Hà môn công pháp tuyệt diệu, có phương pháp điều hướng tốt, giúp cô trở thành cường giả nhanh chóng.

-Cô nương nên gia nhập Bách Dược cốc của ta thì hơn, phái ta có binh khí, có công pháp, có nơi thắng cảnh. Ngoài ra còn có thứ mà các phái khác không có, đó là đan dược. Có đan dược trong tay hữu ích hơn so với binh khí tốt, công pháp huyền diệu nhiều.

-Cô nương…

-Cô nương…

-Gia Nhập phái của ta…

-Gia Nhập…

Tiếng mời gọi hỗn tạp đến nhức cả óc, Tĩnh Hà chịu không được lùi lại, về phía cô gái vẫn lãnh đạm vượt qua đám đông túm tụm. Như một điều thần kỳ nào đó, cô gái đi đến đâu thì dòng người rẽ lối nhường đường đến đấy, Tĩnh Hà không cẩn thận còn bị đám đông xô ra suýt ngã xuống đường.

Tĩnh Hà tất nhiên cũng cảm thán nhan sắc của cô gái kia, nhưng bản thân hắn chỉ dừng ờ cảm thán thôi, chứ chẳng có mấy ý nghĩ xa vời. Có lẽ vì ngày xưa bị thất tình nhiều quá nên bây giờ bản thân bị miễn nhiễm với sắc rồi. Đáng ra chỉ liếc nhìn tò mò rồi quay về địa bàn của mình, nhưng bất chợt một sự việc khiến Tĩnh Hà phải dừng lại.

Tiểu Giả không biết chui từ cái lỗ nào mà chắn ngang đường cô gái phá vỡ cái tự động nhường đường đầy thần kỳ kia. Rồi sau đó lại tự động đụng vào người cô gái rồi ngã vật ra đất theo mô típ kinh kịch.

Nó ngước đôi mắt rưng rưng long lanh, ống ánh, cùng đôi môi chu lên , đôi má hơi phúng phính hơi run rẩy tỏ vẻ ủy khuất trông cực kỳ dễ cưng hướng về phía cô gái.

Cô gái giật mình, chợt mất đi vẻ cao lãnh, thậm chí còn thấy được ánh mắt hơi bối rối của cô nữa. Cô cúi xuống đỡ lấy Tiểu Giả hỏi han.

-Cô bé, không sao chứ?

Tiểu Giả đứng lên, lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng lại cúi đầu che đi ánh mắt rưng rưng cùng bộ mặt ủy khuất, tựa như gặp phải chuyện không vui.

Tĩnh Hà khóe miệng khẽ giật, mắt lộ ra vài tia máu. Cái cảnh này hắn thấy quen lắm đây này.

Tĩnh Hà còn nhớ năm năm trước cũng gặp cái bộ mặt như vậy. Lúc đó, hắn với Tĩnh Năng còn là hai thanh niên khù khờ ngây thơ, đang trong tâm trạng khám phá thế giới mới đầy thú vị này.

Hai huynh đệ nghe tin thành Võng Xuyên tổ chức Chiêu Nhân hội nên nhanh chóng đến để báo danh, ý muốn lựa ra một môn phái tốt để gia nhập. Qua hai ngày, cả hai đã được Toàn Ý môn thu nhận nhưng còn cần phải về tông môn để làm lễ trần xác lập môn hạ dưới trướng. Thế nhưng lại có biến cố xảy ra, Tĩnh Hà nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, thầm cảm nhận biến cố sắp được lặp lại trên người nàng ta rồi.

Quả nhiên…

Cô gái hơi trầm mặc một chút, dường như vừa cảm thấy có lỗi vừa cảm thấy không thể bỏ mặc cô bé, lại tò mò muốn biết Tiểu Giả có chuyện gì.

-Cô bé, nhìn muội có chuyện gì không tốt sao?

Tiểu Giả hơi giật mình ngước nhìn cô gái, đôi mày hơi cau lại đôi mắt vẫn rưng rưng nhưng giờ lại tăng thêm vài phần ám chỉ có điều khó nói, đôi môi hơi cắn chặt lắp bắp trả lời.

-Không… không có… gì ạ!

Tĩnh Hà khâm phục tài diễn suất của Tiểu Giả, cái biểu hiện kia dư sức đánh bật tính phòng vệ, tăng tính tò mò của những thanh thiếu niên ngây thơ đa cảm. Hiển nhiên năm năm trước con bé này chọn mục tiêu đã chuẩn, năm năm sau vẫn không trượt phát nào.

Cô gái có chút bồn chồn gặng hỏi một lúc Tiểu Giả mới vừa rơi rớt nước mắt vừa giải bày.

-Ta… Ta… hu hu… ca ca ta hắn bị Lạc Thủy Thú tấn công, hắn… hắn bị thương rất nặng, trên người lại bị Thanh Thủy độc… ta đi y quán, y sĩ bảo muốn chữa cần phải có Tố Thủy lộ mới có thể giải được. Đồng thời… đồng thời cần một nhờ một đại tiên đẳng cấp Vô Trí điều hòa dược lộ. Nhưng… nhưng…

Nhưng người xung quanh nghe vậy trầm mặc, những kẻ mời chào lúc bây giờ chỉ im lặng rời đi. Nhìn biểu hiện của cô gái thì nhiều phần sẽ nhúng tay vào dù bản thân chẳng có chút năng lực. Mà nếu đã không có chút năng lực thì mặc nhiên sẽ có thể loại lấy thân báo đáp, lấy thân báo đáp ở đây chính là ta đồng ý gia nhập ngươi giúp con bé này. Mơ đi.

Tố Thủy lộ là gì, nó không chỉ có chữa thương thế và giải độc thanh thủy thôi đâu. Nó còn là bảo dược lúc nào cũng trên đà phá giá trên thị trường đấy. Lấy ra để đổi một nữ đệ tử xinh đẹp ư? Nó chẳng phải là sẽ bị anh đại trong môn phái đập cho nhừ tử vì tội ngu si sao.

Hơn thế lại còn nhờ đại tiên Vô Trí cảnh tới điều hòa dược lộ nữa. Tuy trong vùng đất Thiên Uyển hay tất cả thế giới Vọng Thiên, Vô Trí cảnh không tính là hiếm thậm chí so mặt bằng chung có thể coi là nhiều, nhưng không có nghĩa là củ cải trắng ở đâu cũng nhặt được. Còn việc điều hòa dược lộ kia phải hao tổn năm tuổi đó, khả năng gặp được đại tiên tốt làm hết mọi chuyện như thế cũng chẳng nhiều đâu.

Tiểu Giả vẫn nức nở khóc.

-Ta… biết… việc này rất khó… nhưng… nhưng đó là ca của ta… người thân của ta… hu hu hu…

Cô gái có chút rối bời, lại có vẻ không giỏi dỗ dành, nhìn mọi người tản đi xung quanh không muốn dính vào, cô hơi cắn chặt môi, tay nắm chắc đưa ra quyết định gì đó. Cô nghĩ:”con bé này dường như không nói dối, tuy bản thân mình dường như chẳng có khả năng giúp được gì nhưng cứ đi xem ca ca của con bé xem sao, nếu được… nếu được... biết đâu được…” Chợt nghĩ ra cái gì đó, cô gái nói.

-Dẫn ta đi xem ca ca của muội được không?

Tiểu Giả thẫn thờ, Tĩnh Hà cũng thẫn thờ, mọi người đều thẫn thờ.

Tiểu giả thẫn thờ vì mục đích của bản thân đạt được quá dễ.

Tĩnh Hà thẫn thờ vì không rõ trong đầu cô gái nghĩ cái gì mà yêu cầu như thế.

Mọi người thẫn thờ thậm chí còn cau mày suy nghĩ, cô gái này rảnh quá nhỉ, lo chuyện bao đồng, mà dường như cô ta đâu có giải quyết nổi đâu.

Cô gái ngó nghiêng xung quanh thấy tất cả đều đờ người nhìn mình, ngay cả cô bé cũng thế, khiến cô có hơi đắn đo xem mình có nói sai điều gì không. Cô chợt hỏi lại.

-Sao? Không được à?

-Được… Được… tất nhiên… à à, e hèm…

Tiểu Giả có chút vui mừng quá quên mất mình đang diễn, chợt cảm thấy mình biểu hiện hơi quá nên nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc, tiếp tục diễn.

-… nhưng muội thấy tỉ… dường như…

Tiểu Giả hơi khó hiểu định hỏi nhưng bị cô gái ngắt lời.

-Đừng hỏi nhiều, cứ dẫn ta đi đi.

-Ừm… ừm… để muội dẫn

Dù không hiểu gì nhưng Tiểu Giả vẫn vui lòng thực hiện yêu cầu của cô gái, dù sao đó cũng là mục đích của nó.

Đợi cô gái và Tiểu Giả khuất đi trong làn người, Tĩnh Hà chưng cái mặt khó chịu thu dọn đồ đạc Tiểu Giả bày bừa rồi đi theo sau họ. Vừa đi vừa thầm nghĩ.

-Gái xinh đều óc bã đậu. Gái vừa xinh còn tỏ ra lãnh đạm, cao quý thì lại càng bã đậu.

Nếu có ai thắc mắc việc tại sao con bé này trước có hô hào quảng cáo mà lúc này lại chẳng ai nhận ra nó đang diễn. Xin thưa là chẳng ai rảnh mà chú ý đến một con bé trình quảng cáo còn kém cả bọn họ đâu, lại còn quảng cáo một phái họ chẳng biết nữa chứ, với lại câu chuyện của cô bé cũng chẳng giống chiêu trò chiêu mộ người gì cả. Vì vậy quan tâm làm gì, cùng lắm là sau khi giải quyết xong sự việc, Cô gái xinh đẹp kia quay lại còn kèm theo một con bé xinh xắn nữa.

Tỉnh dậy trên một chiếc giượng lạ lẫm, Vũ Nhược Hinh nhìn lên trần nhà tối đen như mực, bốn bức tường xung quanh bằng đá thô chưa hề được tạo tác, bên trên còn có quang thạch dùng để giúp căn phòng sáng sủa.

-Đây là đâu? Sao ta lại ở đây? Ayda.

Chưa lẩm hết câu thì một cơn đau đầu vụt qua não hải của nàng, từng luồng từng luông ký ức từ đứt đoạn dần ghép đến hoàn chỉnh. Sau vài phút qua đi cuối cùng Nhược Hinh cũng biết được mình gặp phải chuyện gì.

-Là bọn chúng! Ta nhớ ra rồi!Chính do bọn chúng đưa ta đến đây.

AAAAAAAAA.

Tiếng hét thất thanh trong mật thất, lọt qua cửa đá to bự, vang vọng suốt dọc hành lang, đánh động được đến tai của Tĩnh Hà đang đốn ngộ trong mật thất của mình.

Hắn chẹp miệng ba tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt đốn ngộ tiếp.

Bình Luận (0)
Comment