Chương 3: Thanh Trừng Kiếm Phái
Tác giả:Vinatel
Edit: LapTran
Ba tháng sau, tại mật thất của Tĩnh Hà, hắn ngồi xếp bằng bên trong, hai mắt dưỡng thần, tâm tập trung vào luyện công.
Nói luyện công thì cũng không hẳn là luyên công, nói chính xác hơn là hắn đang đốn ngộ.
Thế giới này tên là Vọng Thiên, trong Vọng thiên lại chia rất nhiều rất nhiều vùng đất. Về mặt bằng chung các vùng đất ban đầu có hình thù, khí hậu, các sinh vật, địa lý y như nhau. Nó giống như thế giới song song hoặc ví dụ chính xác hơn là giống máy chủ trong các trò chơi điện tử bình thường vậy.
Từ rất lâu về trước, cụ thể không rõ là bao nhiêu vạn năm, ức vạn năm, người chơi đã đặt chân đến thế giới này. Mọi người được đưa ngẫu nhiên đến các vùng đất, người sống ở vùng đất lâu dần vô hình trung biến đổi địa hình, khí hậu và sinh vật ở nơi đó luôn. Chính vì thế dù ban đầu các vùng đất được tạo dựng giống nhau nhưng càng về sau mỗi vùng đất lại có được riêng đặc thù của mình.
Nói về tu luyện ở thế giới này cũng vô cùng đặc biệt, nó vừa giống trò chơi bình thường lại có phần đặc biệt hơn hẳn mà hơi khó có thể hình dung. Ban đầu Tĩnh Hà cũng khá khó hiểu, phải tìm tòi mất khá lâu mới có thể giảng giải được tương đối chuẩn về hệ thống tu luyện của thế giới này.
Đầu tiên cần nói là ở đây không có cấp độ nhưng nó có thứ khá tương tự gọi là “năm tuổi”.
Năm Tuổi có thể dùng để xác định được nhiều thứ như chất lượng của thảo dược, cây cối, kim loại các nguyên vật liệu. Nó cũng xác định khá khá chính xác độ mạnh yếu của người chơi hay yêu ma quỷ quái.
Năm tuổi của người chơi có thể dùng để học nhanh chóng võ công, bí kíp, thông thạo nghề nghiệp. Và người chơi muốn có được Năm Tuổi có thể thông qua dược liệu, đan dược, hay chủ yếu nhất là giết yêu ma quỷ quái.
Nhưng Năm Tuổi cũng có giới hạn chứa, muốn tăng lên Năm Tuổi thì, một là thăng cấp cảnh giới, hai là học công pháp tăng cường chỉ số bản thân nâng cao giới hạn Năm Tuổi.
Có người sẽ hỏi là có thể cứ lấy Năm Tuổi học hết tất cả công pháp rồi đi kiếm rồi lại học, cứ như thế cần gì thăng cấp cảnh giới. Hoặc cứ đợi học hết công pháp rồi mới thăng, lúc đó mình có thể giống như nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết đánh nhau vượt cấp.
Lấy đâu ra có chuyện đó!
Đây là thế giới gần giống trò chơi điện từ, tuy không phải là trò chơi điện tử và nó là một thế giới huyễn huyền. Có điều, nó cũng phải có thứ gọi là logic chứ.
Học các bí kíp công pháp trong thế giới này không chỉ cần mỗi Năm Tuổi thôi đâu, nó còn gia tăng thêm thứ gọi là Đạo Hạnh. Mỗi lần học hay thăng cấp bí kíp, công pháp đều gia tăng chỉ số Đạo Hạnh. Đạo Hạnh càng cao thì tiêu tốn thêm càng nhiều Năm Tuổi. Điều này đánh thẳng vào mặt mấy đứa có mộng tưởng làm nhân vật chính.
Nhưng trong thế giới này cũng có xuất hiện một lỗi BUG dành riêng cho một số người may mắn, lỗi BUG này cũng có thể tặng cho những người có đủ kiên trì.
Thực ra nếu nói nó là lỗi BUG cũng hơi quá, ai cũng biết lỗi BUG này nhưng có làm theo hay không thì cũng rất gọi lại… hờ hờ…
Lỗi BUG này chính là Đốn Ngộ. Một thứ mà cần nhờ vào cả thông minh, nhiều kiến thức, trải đời nhiều và vô cùng kiên trì, tất nhiên không thể thiếu may mắn. Nó có thể học công pháp mà không tốn Năm Tuổi, không tăng Đạo Hạnh nhưng lại phải tốn thời gian ngồi tự kỉ, tại một không gian tĩnh lặng, nghiền ngẫm đến việc tại sao mặt trời lại mọc hướng Đông, hay gió từ đâu đến trôi về phương nào, con người có thể nhịn đánh rắm được bao lâu, vân vân cộng mây mây ra vô vọng (-.-).
Tĩnh Hà chính là đang trong trạng thái Đốn Ngộ.
Cái ngày trong Thiết Kim phòng ba tháng trước, Tĩnh Hà đã hùng hồn nói rằng sẽ tìm đường quay về thế giới cũ. Dù lúc đấy có tí hơi men trong người nhưng hắn nhớ rất kỹ lời nói này.
Có điều, nói một là một chuyện, mà làm lại chẳng dễ như nói.
Hắn đã có nói qua rồi, cái mục tiêu tìm đường về này cũng không phải chỉ mình hắn nghĩ đến. Trải qua cả ngàn cả vạn năm của thế giới này, cũng không ít người muốn tìm được con đường đó nhưng vẫn chưa có một thông tin nào cho thấy là đã có người thành công.
Tĩnh Hà ngày xưa có nghe vài thông tin về phương pháp trở về, như đi đến vùng đất Khởi Nguyên nơi những người chơi đầu tiên đặt chân đến, hay đạt đến cảnh giới Phá Toái nắm trong tay bí pháp không gian cấp độ cao nhất, thậm chí có người nghĩ rằng sau khi chết có thể tự quay về thế giới cũ… Nhưng tất cả vẫn chỉ là phương pháp chưa qua chứng thực.
Chính vì vậy, thời điểm hiện tại thay vì lao đầu tìm kiếm trong vô vọng thì tốt nhất cứ thu thập thông tin từ từ. Và để có được thông tin thì tất nhiên phải mạnh mẽ cái đã, cái này đã nói qua với Tĩnh Năng và cả hai đã đồng ý.
Nhưng cái việc đốn ngộ chẳng phải dễ dàng gì, hắn bế quan đã ba tháng rồi mà ngay cả một tia minh ngộ cũng không ra. Quả thật so với việc nhanh chóng dùng Năm Tuổi cộng vào dễ dàng hơn Đốn Ngộ rất nhiều. Hắn hiện tại chỉ biết câm nín thở ra một hơi dài ngán ngẩm mà tiếp tục úp mặt vào tường. May thay chút kiên trì này cũng đạt được một ít biến hóa. Chỉ là…
Ting tong! Ting tong!
-Hà ca! Hà ca! Huynh dậy chưa! Sắp đến Chiêu Nhân hội rồi! dậy đi không thì không kịp mất!
Tay không ngừng bấm chuông cửa mật thất, miệng không dứt tiếng la hét kêu gào, khiến Tĩnh Hà nổi lên một sợi gân xanh trên chán, răng nghiến kèn kẹt.
Cửa mật thất mở ra, Tiểu Giả đang gào thét bỗng im bặt, cơ thể run run, sắc mặt tái nhợt nhìn vị hung thần đang có khuôn mặt bặm trợn, dùng ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm nó.
-Hà… ca… sắp đến… Chiêu… Nhân… AAAAAA!
Lắp bắp chưa hết lời mắt Tiểu Giả đã trợn trắng, vội vã xoay người vác chân lên cổ co giò chạy. Đuổi theo nó là một thanh niên cầm thanh kiếm ngọc bản rộng hướng tới nó chém tới tấp.
…
Chiêu Nhân Hội, hội chiêu mộ người được tổ chức mỗi năm năm một lần. Nơi các môn phái ở vùng đất Thiên Uyển sẽ tuyển chọn những người chơi mới đến hoặc dân bản địa ưu tú về làm đệ tử. Môn phái của Tĩnh Hà cũng đang ở vùng đất Thiên Uyển nên cũng sẽ đến vùng đất này để tuyển người.
Nhưng nói thật, đối với Chiêu Nhân Hội thì Tĩnh Hà có chút không mấy hứng thú nếu mà không muốn nói là chán ghét. Bởi lẽ, chính là ngay tại nơi này hắn đã bị sẩy chân suýt nữa thì vạn kiếp bất phục.
Nếu không phải Thanh Trừng Kiếm phái hiện tại quá heo hút người, hắn lại rất bận, thường ngày phải đi kiếm nguyên liệu, cày Năm Tuổi, tu luyện mà quên đi việc câu dẫn người gia nhập, thì có lẽ chẳng bao giờ hắn muốn quay trở lại Chiêu Nhân Hội.
Chiêu Nhân Hội năm nay được tổ chức tại Hàn Phong thành, ngay từ lúc sáng sớm đã đông nghìn nghịt người, đến mức đi năm bước lại đụng chạm nhau. Phần đông là người chơi thường, cùng với người của các môn phái hò hét giới thiệu thông cáo chiêu sinh, về phần nhân tuyển thì lại chẳng có bao nhiêu. Thành thử cái chuyện sâu xé, dành giật, thậm chí có cả giao chiến với nhau để tuyển người.
Nhóm Tĩnh Hà lần này đến Hàn Phong thành chỉ có Tĩnh Hà và Tiểu Giả. Trư Hàng hiện tại đang tập trung công việc trong Thiết Kim phòng, còn Tĩnh Năng thì mới nhận công việc từ hội thợ săn, cuối tháng trước đã đi làm hiện tại chưa về.
Tiểu Giả hớn hở đi trước, tay cầm một cái băng rôn cao mét rưỡi dài hai mét có dư. Chọn lấy một góc nhìn khá thuận lợi, diện tích vừa đủ, chiếm lấy làm địa bàn chiêu sinh, bắt đầu chém gió gặt bão.
-Thanh Trừng kiếm Phái! Đỉnh đỉnh đại danh! Ba trăm năm trước, làm khuynh đảo thiên hạ, khắp vùng trời Thiên Uyển nghe tên phải khiếp đảm…
Nếu độc giả nghe những lời này mà nghĩ cái này cũng quá bốc phét, ngạo mạn thì các độc giả nên nghe thêm các quảng cáo nhà hàng xóm. Họ so với Tiểu Giả chém gió không những không kém mà còn nổ vang cả trời, nào là có lão tổ vô địch vũ trụ cần tuyển thân truyền đệ tử, hay như Tề Thiên đại thánh năm xưa để lại Đại Kim Cô Bổng nơi thánh địa; muốn xem thì hay gia nhập phái ta… không có quảng cáo nổ kém hơn mà chỉ có quảng cáo nổ tung trời hơn.
Tĩnh Hà ngày trước cũng bị mấy lời này làm cho ù tai đấy, nhưng không phải vì thế mà hắn gia nhập cái Thanh Trừng kiếm phái rách này đâu. Nhưng dù sao trình độ nổ của Tiểu Giả tuy cao nhưng lời nói cũng không phải đều là nổ.
Quả thực thì Thanh Trừng kiếm phái có một đoạn lịch sử rất huy hoàng với biệt danh là Chấp Pháp giới của vùng đất Thiên Uyển.
Sở dĩ có cái tên Chấp Pháp giới là bởi công pháp của môn phái rất đặc biệt, khi giao tranh có thể dùng chính binh khí của đối phương đánh lại đối phương, hơn nữa khi đối chiêu luôn có cảm giác những bị đệ tử của Thanh Trừng kiếm phái áp chế ba phần.
Thanh Trừng kiếm phái đối chọi với quái thì có điểm thiệt thòi nhưng đối chọi với người lại luôn có ưu thế. Chính vì vậy, khi vùng đất Thiên Uyển tạo ra bộ luật kiểm soát người chơi thì Thanh Trừng Kiếm phái được tuyển chọn đầu tiên trong vị trí Chấp Pháp giả.
Cứ thế trải qua cả ngàn năm, Thanh Trừng kiếm phái càng ngày càng bành trướng thế lực khiến không chỉ vùng đất Thiên Uyển e dè, ngay cả các vùng đất giáp ranh cũng có phần sợ hãi, khiến cho môn phái dần có thể sánh ngang với các Ẩn thế gia tộc hay Cổ Phái.
Có điều, dục tốc bất đạt, vật cực tất phản, Thanh Trừng Phái lớn mạnh quá nhanh, bành trướng quá lớn khiến các môn phái kiêng kị, bên trong lại luôn có ám đấu tranh dành quyền lực. Đỉnh điểm là khi tổ sư kiến lập phái Bất Hoặc chân nhân tọa hóa, thì bất ổn trong Thanh Trừng kiếm phái cũng đã đạt đến cao trào nhất.
Bên ngoài, môn phái bị gán tội vượt quyền, tước bỏ đi quyền lực của Thành Trừng kiếm phái. Bên trong, hai tên truyền nhân đệ tử của Bất Hoặc chân nhân đấu đá nhau, đến mức độ cả hai cùng tọa hóa theo sư phụ, các đệ tử bên dưới tan đàn xẻ nghé, kẻ bị tiêu trừ, người ẩn thế trốn tránh.
May mắn là, tứ đệ tử của Bất Hoặc chân nhân đã dùng tu vi của mình che lấp tổ địa ở một nơi bí mật, nhờ vậy mà Thanh Trừng kiếm phái mới giữ được chút hơi tàn trôi qua 300 năm.
Lúc đầu, Tĩnh Hà nghe câu truyện chân thực từ Tiểu Giả cũng hít lạnh vài lần, biết được tổ địa là nơi lưu trữ các công pháp và phương pháp chế tạo tạp binh lừng danh giang hồ của Thanh Trừng Kiếm Phái, khiến cho hắn có chút kích động.
Nếu hắn có thể chiếm được bảo tàng này thì có thể coi như giống các nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết, đạt được kỳ ngộ to lớn bước lên con đường cường giả, đạp trên kẻ thù, mang theo bằng hữu tung hoành thiên hạ. Quả thực nếu được như thế thì cái việc tìm đường trở về thế giới cũ cũng sẽ có chút hy vọng.
Nhưng đời nào có như mơ, trong tổ địa quả thực còn lưu lại công pháp thượng thừa kia đấy. Có điều, Tĩnh Hà đọc xong mới tá hỏa.
Công pháp: Đạo Lập Bất Kiến tiên công.
Công pháp chia làm ba tầng, tầng đầu cần 100 năm tuổi để học, tầng sau cần 1 vạn năm tuổi để học, tầng cuối cần đến 10 triệu năm tuổi.
OH My God! 10 triệu năm tuổi? Đánh con Tiên Vương Cấm Ngục kia hắn mới chỉ có được 190 năm tuổi đó. Đó còn chưa kể sẽ bị Đạo Hạnh làm gia tăng nữa.
Nghĩ đến đây, Tĩnh Hà ứa máu, chỉ là nào có phải là kết thúc dễ như thế.
Công pháp này mạnh ở hai chỗ.
Ngoài việc học mỗi tầng có thể tăng lên nhãn thuật cùng trí năng siêu việt, tựa có được đôi mắt có thể ngưng đọng thời gian trong tầm 10 giây, tuy cơ thể không thể theo kịp độ nhạy của mắt nhưng trí não lại theo kịp. Trong 10 giây, não bổ tốc độ vô cùng nhanh, có thể phân tích ra được cả điểm yếu, điểm mạnh của chiêu thức đối phương. Đây chính là điểm khiến Thanh Trừng kiếm phái đạt ưu thế khi đối đầu với các môn phái khác.
Điểm mạnh thứ hai là việc sở hữu binh khí. Công pháp còn giúp có thể chuyển hóa dạng binh khí cực kỳ nhanh, hơn nữa binh khí của bản thân sử dụng càng có nhiều dạng biến hóa thì chỉ số tăng lên tạm thời càng nhiều, mà tăng lên theo cấp số nhân chứ không phải chỉ cộng trừ. Điều này vừa là khiếm khuyết khi không thể tăng chỉ số lên vĩnh viễn như các công pháp khác, vừa là ưu điểm khiến công pháp mạnh vô đối khi giao tranh.
Thế nhưng, công pháp thì còn nhưng phương pháp chế tạo binh khí thì lại chẳng còn. Thiết Kim phòng chính là nơi lưu trữ phương pháp chế tạo binh khí đấy. Đọc lại lúc Tĩnh Hà đi đến phòng đó sẽ hiểu mức độ còn sót lại của phương pháp chế tạo binh khí.
Tĩnh Hà đã tốn đến năm năm thời gian mới có thể từ từ chỉnh sửa lại Hồng Huyền Huyền kiếm, thanh kiếm có bảy dạng biến hóa. Mà chỉnh sửa được mới chỉ là bước đầu, còn phải tìm nguyên liệu phù hợp để chế tạo nữa. Vì vậy nên, cả Tĩnh Hà lẫn Tĩnh Năng luôn đi ra ngoài tìm kiếm nguyên vật liệu để ướm thử độ phù hợp.
Công việc khó khăn là vậy, lại chỉ có hai người làm. Nhưng Tĩnh Hà lại buộc phải làm, vì có binh khí tốt mới có thể giúp Thanh Trừng Kiếm phái khởi sắc được.