Chương 6: Chỉ Dạy
Tác giả:Vinatel
Edit: LapTran
Lật từng trang trong Bách Thảo Điển, Tĩnh Hà cố gắng có thể ghi nhớ thật nhiều loại tiên quả dược thảo. Tuy rằng hệ thống trong thế giới này cho phép ngươi có thể nhìn thông tin các vật mình muốn, nhưng chỉ khi nào ngươi để vào không gian trữ vật mới có thể hiện thông tin.
Các kỳ trân dị bảo trong thế giới này không hề giống như trong các tiểu thuyết, chúng không tỏa tiên quang, vân trạch hay các thứ dị tượng cho ngươi nhận biết, thậm chí có những loại hình dạng na ná nhau nhưng công dụng lại khác biệt nhau một trời một vực, cũng có những loại mà thứ quý báu của nó lại chẳng phải bản thân nó, hái nhầm thì đừng hỏi hai chữ hối tiếc viết thế nào.
Đơn cử như Tiêu Hoạt Đàm cùng Tư Trầm Thảo là hai cây linh dược đều khá giống như cây nha đam, nhưng cái đầu thì dùng cho một ít phối phương cấp 1 có thể dùng trực tiếp để thanh nhiệt giải độc nóng trong người, cái sau là loại linh dược đặc biệt để trung hòa dược vị các phối phương cấp cao, giá trị thì khỏi bàn, khi dùng trực tiếp có thể tiêu trừ một số dị bệnh.
Khi một cái có công dụng đặc biệt hơn thì bị hái đến tuyệt chủng là điều quá đỗi bình thường, vì vậy Tư Trầm Thảo hiếm hơn Tiêu Hoạt Đàm rất nhiều, Tư Trầm Thảo lại hay lạc trong đám Tiêu Hoạt Đàm, mà Tiêu Hoạt Đàm thì lại nham nhảm khắp trăm núi ngàn sông.
Để nhận dạng Tư Trầm Thảo lẫn trong đám Tiêu Hoạt Đàm, ngươi phải chọn lúc thời tiết nóng khoảng 40 độ trở lên, Tư Trầm Thảo khi bị nhiệt kích thích sẽ xuất hiện đốm trên thân, càng nóng càng nhiều đốm, nhưng nóng quá sẽ héo úa. Vì vậy ngươi có thể sử dụng hỏa công để tìm nhưng phải cẩn thận, không thì lúc tìm ra chỉ còn là cỏ úa thôi.
Cái đáng nói ở đây là, Tư Trầm Thảo chỉ là có thể may mắn thôi. Có khi ngươi tìm cả ngàn vạn mét vuông diện tích Tiêu Hoạt Đàm cũng chưa chắc tìm ra Tư Trầm Thảo đâu, nếu không quá cần thì người bình thường chẳng ai thắp lửa đi lần mò trong đám Tiêu Hoạt Đàm làm gì cả. Nhưng nếu ngươi may mắn đi qua một bụi Tiêu Hoạt Đàm trong thời tiết oi nóng, thấy một cây có ít đốm trên thân khác với cây còn lại, thì lúc đó ngươi sẽ cảm thấy đọc Bách Thảo Điển quả là hữu ích.
Còn nói vì sao Tĩnh Hà lại chăm chỉ đọc đến vậy, thậm chí từ khi Nhược Hinh gia nhập đến hiện tại đã là 2 tháng rồi, hắn vẫn ở trong mật thất chăm chỉ đọc các quyển sách ghi chép về dược lý do nàng ta quyên góp cho môn phái.
Đơn giản mà lý giải thì Thanh Trừng Kiếm phái thiếu khuyết các thứ liên quan đến đan dược, ngay cả trong thời đại thịnh vượng thì Thanh Trừng Kiếm phái cũng chỉ tập trung chủ tu chế binh khí hay cùng lắm một ít khải giáp, họ không hề quan tâm nhiều đến các thứ khác như bùa chú, pháp bảo hay đan dược,… Nếu họ cần có thể đi bán binh khí mình luyện rồi đi mua các thứ kia.
Tĩnh Hà cảm thấy như thế quá thụ động và rất bế tắc, vì khi môn phái suy sụp, phương pháp chế tạo thất truyền gần hết thì môn phái sẽ cơ hàn như hiện nay. Nghĩ đến, Tĩnh Hà lại cảm khái thở dài.
Đó là lý do tại sao khi được Nhược Hinh quyên góp dược lý cả đám Tĩnh Hà lại kích động đến vậy, đây chẳng khác nào đang nắng hạn lại gặp mưa rào. Phải biết rằng, ngành đan dược luôn có chỗ đứng trong mọi thời kỳ của thế giới này, cho dù hiện tại đám luyện dược sư đông đúc tựa củ cải rau hẹ nhưng lại chẳng thể bão hòa được cái ngành nghề này.
Nếu thực sự có thể tham khảo được cái ngành đan dược này, dù chỉ là một luyện dược sư tam phẩm thì Thanh Trừng Kiếm Phái cũng sẽ bớt đi được 30 năm cố gắng.
Ting Tong! Ting Tong!
Đang lúc Tĩnh Hà nghiền ngẫm dược lý thì chuông mật thất kêu lên, hắn cau mày giọng hắng lại nói đúng một chữ.
-Ai?
-Là ta!
Thanh âm trong trẻo của Nhược Hinh phát ra sau cánh cửa.
Tĩnh Hà nhíu mày, không rõ tại sao nàng ta lại đến tìm mình, liền hỏi.
-Vũ Sư Muội đến tìm ta có việc gì?
Nhược Hinh đáp lời.
-Ta đến tìm Đại Sư Huynh để muốn nhờ huynh giảng giải về Công Pháp. Không phải lần trước huynh bảo, muốn hỏi về tu luyện đến tìm huynh sao?
Tĩnh Hà bất chợt tỉnh ngộ, đúng là lúc đó hắn có nói vậy thật, hai tháng qua đi hắn quá chăm chú đến việc nghiên cứu dược lý mà quên mất chuyện này. Lúc nãy hắn còn thoáng có chút động tâm nghĩ bậy bạ kia, có lẽ hắn lên suy nghĩ lại về cái tâm vô sắc của mình rồi. Hắng giọng, tiếp tục lãnh đạm lên tiếng.
-Được rồi, đợi ở Tàng Kinh Các đi, ta sẽ qua đó ngay.
-Được.
Không nói quá nhiều lời, Nhược Hinh đã rời xa khỏi căn mật thất của hắn.
…
Tàng Kinh Các thực tế lại chẳng phải cái lầu các hay đài các gì, Thanh Kiếm Phái sống trong hang trong hốc thì Tàng Kinh Các cũng là một cái hốc to mà thôi. Trong cái hốc to có rất nhiều cái hốc nhỏ trên tường, bên trong cũng không có dùng thạch quang bình thường chiếu sáng mà dùng một khói thạch quang cực to, cái này là để đọc sách mà không lo bị cận, cũng là cách để làm mù mắt các đệ tử có ý ngủ gật.
Tĩnh Hà đến nơi thì đã thấy Vũ Nhược Hinh đứng trên một hốc, tay cầm một quyển bí kíp, chăm chú đọc rồi. Nhìn dáng vẻ của nàng ta khi chăm chú thật là lung linh, huyễn hoặc, nhan sắc được đề thăng theo cấp số nhân khiến tim hắn bị trật một nhịp, người hơi lơ đãng vấp phải mô đá tí thì ngã.
Thấy tiếng động, Vũ Nhược Hinh giật mình vội trả quyển bí kíp về chỗ cũ. Tĩnh Hà thấy vẻ bối rối của nàng chợt hơi chút xấu hổ, có điều, hắn là người có đảm lược, nên bình tĩnh, không được mất phong phạm của bậc trưởng giả. Ho nhẹ, lại hắng giọng.
-E hèm, không cần phại kiêng dè như vậy. Cứ thoải mái đi.
Nhược Hinh gật đầu một cái rồi thở dài lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc đáp một tiếng.
-Được.
-…
“Được??? Chị hai nghiêm túc thế thì em biết tiếp thế nào đây???” Tĩnh Hà nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Nhược Hinh cảm thán, thở dài. Hai tháng trước nàng ta còn có chút hoạt ngôn, bây giờ lại quay trở lại cái trạng thái giữ mình như ngọc, nhìn quả thật rất ngu ngốc.
Nhược Hinh không biết suy nghĩ của Tĩnh Hà, thấy hắn thở dài, có vẻ rất ngán ngẩm lại càng khó hiểu, mặt mày không tự chủ lại điểm thêm vài phần nghiêm túc, nhưng người khác nhìn vào lại tưởng nàng khó chịu điều gì đó, và Tĩnh Hà chính là người khác đó.
Tĩnh Hà cũng chẳng cố chắp vá cuộc đối thoại nữa mà đi thẳng vào việc giảng dạy cho nàng ta luôn. Dù sao hắn cần tranh thủ nhiều việc, không thể tốn thời gian mãi được, tốt nhất là chỉ dạy Nhược Hinh kỹ càng để sau này ít bị làm phiền đi, đó cũng là cách hắn thường dùng để chỉ dạy cho đám Tĩnh Năng.
Điều đầu tiên cần chỉ bảo cho Nhược Hinh chính là Cảnh giới trong thế giới này
Vọng Thiên giới chia cảnh giới làm mười, nhưng ở hiện tại chỉ cần nói năm cảnh giới đầu cho Nhược Hinh biết, bao gồm:
Tôi Thể, cảnh giới đầu tiên lấy việc rèn giũa thân thể phàm nhân, tạo lập cơ sở ban đầu cho việc nạp khí, mà khí ở đây dùng để sử dụng bí kỹ, công kỹ, công pháp thông qua việc học pháp môn để tăng cường chỉ số sẽ đề thăng khí. Để phàm nhân lên Tôi Thể chỉ cần tốn 100 Năm Tuổi, cũng là giới hạn cơ bản của phàm nhân, được gia tăng thêm 10 năm tuổi thọ nữa, giới hạn cơ bản tăng lên 500 Năm tuổi.
Chuyển Khí cảnh, cảnh giới bắt đầu tạo lập hình thái đầu tiên của kho chứa khí. Không như ở Tôi Thể phía dưới chỉ là hình thành khí, để sử dụng bí kỹ cần có thời gian tụ khí phát công, ở Chuyển Khí cảnh có thể lấy luôn từ kho chứa khí của mình phát công luôn không cần tụ khí. Thăng lên Chuyển Khí Cảnh cần 500 năm tuổi, gia tăng giới hạn cơ bản lên 1000 năm tuổi, tuổi thọ tăng thêm 50 năm.
Cấu Đan cảnh, để thăng lên cảnh giới này cũng như giới này cũng không quá khó, khi kho chứa thành hình thì chỉ cần dùng 1000 năm tuổi là đủ, giới hạn cơ bản tăng lên 5000 năm tuổi, tuổi thọ cộng thêm 100 năm.
Cái khó ở cảnh giới này là muốn thăng lên Cảnh giới Vô Trí thì cần phải hoàn thành Cấu Đan Đồ, mà muốn hoàn thành Cấu Đan Đồ cần phải cảm ngộ thiên địa pháp tắc, đạo tắc. Nói nôm na ra là ngươi phải quan sát trời đất, quan sát bản thân, thấu triệt đạo tâm của bản thân, vẽ lên Cấu Đan Đồ của mình, cái này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và nhận thức của bản thân về thế giới. Phải đến khi Cấu Đan Đồ hoàn chỉnh thì mới có thể dùng 5000 năm tuổi thăng cấp, giới hạn năm tuổi tăng lên 2 vạn năm tuổi, tuổi thọ thăng lên 500 năm.
Cuối cùng trong năm cảnh giới đầu, một cái lạch trời mà không thể dễ dàng vượt qua được, cảnh giới Ly Thần. Cảnh giới này không chỉ yêu cầu ngươi vẫn phải tiếp tục đi tìm nhân sinh bản ngã của mình, mà khi Cấu Đan Đồ hoàn chỉnh của ngươi khi gặp sự việc gì đó hay luận đạo giảng pháp cùng người khác, sẽ không tránh khỏi đạo tâm bị lung lay, Cấu Đan Đồ sẽ bị vấy bẩn, người ta gọi đó là Ma Đồ.
Ma Đồ này sẽ không xuất hiện lúc bình thường, chỉ khi ngươi đột phá Cảnh giới lên Ly Thần mới xuất hiện, vượt qua nó ngươi thăng cấp, thất bại ngươi tổn thất 2 vạn năm tuổi cùng Cấu Đan Đồ bị nứt vỡ, muốn đột phá tiếp phải đợi Cấu Đan Đồ lành và thêm 2 vạn năm tuổi nữa. Trong thời gian Cấu Đan Đồ nứt vỡ, Đạo Hạnh sẽ tạm thời tăng cao lên, gây ảnh hưởng đến việc dùng Năm Tuổi học công pháp. Thăng cấp thành công, giới hạn năm tuổi tăng lên trăm vạn, tuổi thọ gia trì 2000 năm.
Nhược Hinh nghe xong, mày nhíu lại, tay ve vãn cằm, đầu gật gù tựa như đang nghiền ngẫm lại nhưng gì Tĩnh Hà vừa giảng giải. Một lúc sau, tựa như đã tiếp thu đầy đủ toàn bộ, nàng bắt đầu đưa ra nghi vấn.
-Ta muốn hỏi chút, tuổi thọ với năm tuổi có gì khác nhau vậy? Ta từng nghe
Tĩnh Hà hơi suy ngẫm đôi chút rồi trả lời.
-Nói thế này nhé, tuổi thọ là giới hạn tuổi muội có thể sống, còn Năm Tuổi chỉ là thứ như điểm kinh nghiệm muội kiếm được mà thôi. Nhưng nếu tuổi thọ của muội hết thì sẽ dùng Năm Tuổi chống đỡ, mà tiêu hao không phải là một đổi một, hơn nữa cũng có vài loại thương thế, độc dược ảnh hưởng đến tuổi thọ.
Nhược Hi tiếp tục hỏi.
-Vậy ngoài thăng cảnh giới thì còn cách nào khác để tăng tuổi thọ không?
Tĩnh Hà mỉm cười đáp.
-Ta biết ngay muội hỏi câu này mà.
-Vậy là có?
-Có!
-Những cách nào?
-Ừm, có thể ăn đan dược, thảo dược đặc biệt gia tăng thọ nguyên nhưng có tính kháng thuốc, ăn càng nhiều tính kháng càng cao. Ngoài ra cũng có rất nhiều loại công pháp nếu ngươi học được cũng có thể tăng thọ nguyên, có điều so với đề cao cảnh giới thì không đáng tính đến. À, thọ nguyên đề tăng chỉ đảm bảo ngươi sống lâu thôi, còn về nhan sắc thì vẫn cứ già theo thời gian.
-Hả!
Nhược Hi nghe xong kinh ngạc, tay không tự chủ được mà sờ lên mặt mình, một chút dáng vẻ nghiêm nghị, lãnh đạm lại lần nữa thôi bay, thay vào là hiện lên chút âu lo.
Tĩnh Hà bật cười, đúng là nữ nhân là động vật coi trọng giá trị nhan sắc mà, phản ứng cũng quá chân thật đi. Tuy nam nhân cũng có chút ít chú ý đến nhan sắc nhưng khi bọn hắn biết được chuyện này thì cũng không có vẻ mặt như Nhược Hinh bây giờ. Tĩnh Hà nhanh chóng lấp thêm lời để trấn an.
-Muội đừng lo lắng, trong thế giới này không thiếu đan dược dưỡng nhan, thậm chí có đan dược giúp thân hình cân đối, muội không thấy trên đường mỹ nhân còn nhiều hơn cả xú nữ sao. Hơn nữa, bản thân mình có thể tiêu hao năm tuổi để duy trì nhan sắc.
-Có thể sao?
Nhược Hinh ngạc nhiên nói.
-Tất nhiên có thể, hơn nữa còn quy đổi 1:1 không tăng giá trong bất kể trường hợp nào.
-Vậy được rồi.
Nhược Hinh đầu gật gù như con lật đật, miêng luôn lẩm như tự trấn an bản thân, thậm chí còn chút hơi thở nhẹ nhõm an tâm. Nhưng sau một lúc lại cảm giác có gì đó không đúng, thấy đối diện Tĩnh Hà đang cười cười rất khoái chí, lúc này nàng mới cảm giác có gì đó không đúng. Nàng trong một phút thất thần đánh mất đi cái dáng vẻ nghiêm nghị, cao lãnh của mình, thậm chí hiện tại hai má có chút nóng ran, hình như là đang đỏ mặt xấu hổ kìa.
Tĩnh Hà thấy được ánh mắt dòm ngó, hai má có điểm phấn hồng, hiển nhiên là đoán được nàng ta đang xấu hổ nhận ra cái mặt nạ nghiêm nghị của mình đã bị lột ra. Hắn không nhịn được mà cười phá lên: ”Nhưng mức độ này đâu đến nỗi khiến bản thân cười như vậy? Không đúng rồi, thu liễm lại, ta phải giữ phong phạm bậc trưởng giả.”
Tĩnh Hà tự suy nghĩ, tự làm theo, sau một hồi không khí hai bên dần bình ổn trở lại.
…
Từ đằng xa, Tiểu Giả ngó vào, mặt hậm hực, miệng chu lên, ánh mắt tràn đầy khó chịu tự như oán phụ bị giật chồng vậy. Có điều, xin mọi người chứng dám, đây là ghen nhưng không phải ghen tị theo kiểu tình cảm trai gái, cái ghen tị này là ghen ghét do bị đối xử bất công.
Ở với nhau năm năm trời, có bao giờ thấy Tĩnh Hà hiền hòa với ai như vậy đâu, ngay cả với Tĩnh Năng cũng không có cho vẻ mặt sảng khoái, hòa ái quái lạ kia. Trư Hàng thì được đối xử khá bình thường, thỉnh thoảng có hơi bị dạy dỗ một chút. Chỉ riêng đối với Tiểu Giả thì hắn luôn đay nghiến, giày xéo như thấy một con gián vậy.
-Nghĩ đến tất cả khoảng thời gian trước kia, không bị bắt giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát thì sẽ bắt ra ngoài quét dọn, luyện kiếm. Kinh khủng nhất là khi dạy công pháp, lúc nào cũng cầm sẵn Tử Ngọc Bảo Kiếm chỉ đợi mình bất cẩn là cho một bổ thôi. Cuộc đời ta từ bao giờ mà bị khổ ải như vậy chứ. À, chắc là từ khi tên ác nhân kia tới đây, chính là vì hắn tới đây cuộc đời ta mới bị hắn đầy ải như vậy. Sao khi xưa ta lại thu hắn về môn phái kia chứ? Thật quá dại dột mà! Hu hu hu! Hà hà hà! Hu hu hu!
Trư Hàng đứng bên cạnh thấy Tiểu Giả vừa khóc vừa cười vừa lầm bẩm cái gì đó, tay cào cào vào tường tựa như sắp bật cả móng đến nơi rồi. Cảm thấy có chút gai người, thân béo núc không tự chủ được mà lùi bước.
Cạnh!
Thế nào mà khi hắn vừa lùi lại vấp phải viên đá kia chứ.
Tiếng động vừa phát ra, Tiểu Giả quay đầu lại, ánh mắt như chứa tất cả bóng đêm bên trong, hàm răng nghiến lấy nghiến để tựa như hoang thú muốn nhai nát cả không khí, khuôn mặt chứa chan một sắc màu u tối hướng về phía Trư Hàng gầm gừ.
Trư Hàng mặt tái nhợt, mồ hôi chảy dòng dòng, một miếng nước bọt trôi xuống thật khó khăn, cơ thể cứ theo bản năng trôi về phía sau… AAAAAA
Tiếng lợn chọc tiết vang vọng khắp ngó hẻm, khiến Nhược Hinh cứ ngỡ Tiểu Giả đang làm thịt con heo nào đó chuẩn bị cho bữa cơm.
…