Chương 7: Quỷ Song Tài
Tác giả: Vinatel
Edit: LapTran
Tĩnh Hà dẫn Nhược Hinh từ từ đi xem từng cái hốc, bên trên có cái đựng sách, có cái đựng miếng da dê, da bò, quyển trục, có hốc thì chỉ có mảnh ngọc phù phát quang.
-Đây là những công pháp của bản môn, ngày xưa vốn có rất nhiều nhưng sau khi Thanh Trừng Phái suy tàn thì cũng chỉ còn từng đây, cộng thêm những công pháp ta và Tĩnh Năng đi thu thập chắc cũng được không dưới năm trăm bộ.
Nhược Hinh nhìn nhìn ngắm ngắm gật đầu, thi thoảng lấy một quyển trục xem qua qua. Tĩnh Hà thấy vậy nhắc nhở.
-Muội xem qua để học còn được, nhưng đừng lấy năm tuổi ra để tăng cấp.
Nhược Hinh hơi ngẩn người một chút rồi gật đầu, đáp.
-Được.
Nàng vừa được giảng giải thêm về điều thứ hai cần chú ý, đó là Đốn ngộ và công pháp, và đang bắt đầu được chỉ dạy.
Tĩnh Hà tiếp tục nói.
-Công Pháp là những pháp môn tu luyện gia tăng các chỉ số cùng năm tuổi, tuổi thọ. Bản thân chúng cũng rèn luyện một đặc điểm riêng nổi bật để phụ trợ các công kỹ, bí kỹ hay các chức nghiệp sinh hoạt. Ví dụ Vũ Thủy công có thể tạo trận mưa linh khí để tăng trưởng hoa màu cây cối phụ trợ dược sư, hay như Bất Thiền Bất Định công cường hóa cơ thể và gia trì các kỹ năng phụ trợ khác… Muội có thể học nhiều công pháp một lúc nhưng cẩn thận một số công pháp có tính tương khắc lẫn nhau, học vào không những không tăng thêm mà còn sẽ bị phản phệ. Muội nên sắp xếp đi theo một hướng tu luyện nhất định chủ công hoặc chủ thủ, cùng thuộc tính hệ và bổ trợ của nó.
Nhược Hinh chủ động hỏi.
-Ta nghe Tiểu Giả nói, phái ta còn có công pháp trấn phái nữa phải không?
Tĩnh Hà cau mày nhìn Nhược Hinh nghĩ một chút rồi buột miệng quở trách.
-Con bé này mồm miệng như tép nhảy?
Nhược Hinh nghi hoặc hỏi.
-Sao vậy? Cái này không thể nói à?
Tĩnh Hà chần chờ một lúc mới nói.
-Thực ra cũng không phải không thể nói, chẳng qua bây giờ chưa phải là lúc.
-Chưa phải lúc?
-Bây giờ chưa phải lúc là bởi muội mới bước vào Tôi Thể Cảnh, việc học nó là không cần thiết. Hơn nữa, muội là do Tiểu Giả dùng đến Hồ Ly ấn khống chế tinh thần, cưỡng ép muội ký khế ước gia nhập phái ta.
-Nhưng không phải ta đã đồng ý gia nhập rồi sao?
Tĩnh Hà hơi ngập ngừng lại rồi tiếp tục nói.
-Đúng là hiện tại đã đồng ý gia nhập nhưng vẫn phải thông qua khảo hạch, nếu vượt qua mới chính thức bái tế Linh Đài tổ sư gia để trở thành đệ tử chân chính.
Nhược Hinh cau mày, cảm thấy có chút gì đó thất lạc, nhưng mà cũng phải, việc tuyển chọn thì có thể tùy tiện nhưng việc gia nhập đâu thể bừa bãi được. Ở thế giới thực còn phải trải qua khảo nghiệm thi Đại Học để được vào trường, cái thế giới này cũng tương tự thôi, dù có là môn phái rách nát cũng phải có quy củ.
-Vậy công pháp bản môn rất khó học sao. Các công pháp khác huynh bảo là có thể đốn ngộ đều ở Tôi Thể Cảnh là được mà.
Nhược Hinh tiếp tục thắc mắc. Tĩnh Hà hơi sắp xếp lại đại não rồi giải đáp.
-Nếu muốn đốn ngộ nó thì quả thực rất lâu và tốn thời gian, ta nghĩ tốt nhất nên dùng năm tuổi học luôn cho lành. Tất nhiên nếu rảnh rỗi thì có thể tham ngộ, nhưng nếu có cái rảnh rỗi này thì ta khuyên nên dành để đốn ngộ tầng cao hơn của các công pháp khác hoặc học một công pháp mới đi.
-Công pháp trấn phái có mấy tầng?
-Chỉ ba tầng?
Tĩnh Hà giơ ba ngón tay đáp.
-Vậy công pháp đấy hẳn là lợi hại lắm nhỉ?
Nhược Hinh động tâm cảm thán. Tĩnh Hà hỏi ngược lại.
-Sao muội lại nghĩ vậy?
-Được xếp vào công pháp trấn phái, chỉ có ba tầng mà được coi là khó học. Mà khó học không phải là vì nó lợi hại nên khó học sao?
Nhược Hinh giải đáp, trong lòng có chút ngờ ngợ không rõ suy đoán mình có đúng không. Tĩnh Hà cười cười nói.
-Cũng có thể coi là lợi hại đi, nhưng khó học chưa hẳn sẽ lợi hại. Các công pháp ít tầng đều khó học không phải vì nó lợi hại mà vì nó lý giải không có chuyên sâu như các công pháp khác. Nó cũng như kiểu muội có một tuyển tập mười hai cuốn sách toán học từ lớp 1 đến lớp 12 và một tuyển tập chỉ có ba cuốn sách tóm gọn toán học từ cấp 1 đến cấp 3. Cả hai đều có tác dụng dạy toán học cơ bản dành cho dưới đại học. Vậy muội thấy cái nào dễ học hơn?
Nhược Hinh nghe xong chợt tỉnh ngộ.
-Ý huynh nói là tất cả công pháp đều lợi hại như nhau nhưng chỉ xem loại nào dạy kỹ càng hơn thôi đúng không!
Tĩnh Hà hơi xoa cằm đánh giá.
-Trẻ nhỏ dễ dạy!
-Không phải đâu? Huynh giải thích rất khó hiểu lại dài dòng. Nhiều lúc ta phải tổ chức lại mớ bòng bong kia để tổ hợp thứ cần thiết đấy.
-…
Tĩnh Hà khựng lại một lúc, rồi mới meo mặt sửa lại lời.
-Là muội thông minh.
Nhược Hinh nghe xong có chút đắc ý trong lòng.
-Nhưng vẫn bị Tiểu Giả lừa.
Tĩnh Hà bổ sung.
-…
…
-Không ổn rồi! không ổn rồi! Hà ca, không ổn rồi!
Trư Hàng la toáng loạn xông vào trong Tàng Thư Các chen ngang buổi dạy của Tĩnh Hà.
Tĩnh Hà nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
-Có chuyện gì?
Trư Hàng cố gắng lấy lại hơi, giọng khàn đi nói.
-Nhị sư huynh… Huynh ấy… bị… bị nhóm người của Hằng Sơn Phái bắt đi rồi.
-Sao?
Tĩnh Hà chợt kích động hét lên, khuôn mặt giận dữ, ánh mắt sắc lạnh, gằn giọng nói với Trư Hàng.
-Cho ngươi 10 giây để nói cho rõ.
Cả người Trư Hàng bỗng phát run lên, cơ thể thẳng tắp nuốt xuống một ngụm nước bọt, cưỡng ép lấy lại hơi thở đều đặn.
-Nhị sư huynh đi qua núi Tung Vân mua một ít đồ vật, không biết vì tranh chấp cái gì mà gây loạn với người của Hằng Sơn Phái, cuối cùng bị cao tầng của Hằng Sơn Phái cưỡng chế bắt giữ áp giải về phái ta để chất vấn.
-Chúng dám!
Tĩnh Hà trợn trừng mắt, giọng giận dữ thét lên khiến cả Nhược Hinh phía sau cũng nhược kinh. Thoáng chốc sau lấy lại bình tĩnh, Tĩnh Hà mới nhẹ giọng xuống nói.
-Hiện chúng đang ở đâu?
Trư Hàng run sợ trả lời.
-Hiện tại đang ở bên ngoài phía tây Ảo Cảnh, khu vực đầm sen của Bách Khấu lâm.
Vụt!
Âm thanh xé gió đi tuột xuống phía sâu hơn của hành lang khiến Nhược Hinh không khỏi kinh ngạc, nàng quay sang hỏi Trư Hàng.
-Đại sư huynh không phải đi nhầm hướng rồi sao? Đáng lẽ phải đi lên phía trên ra ngoài, đằng này lại đi xuống dưới là vì cớ gì? Không phải cần đi lấy gì chứ?
-Không phải! Huynh ấy muốn thông qua hướng mật thất của tông môn ra phần rìa Bách Khấu lâm.
-À, vậy ra môn phái còn có mật thất!
Nhược Hinh lẩm bẩm cảm thán, mắt dõi theo dọc ánh sáng mờ ảo dọc hành lang, trầm tư suy nghĩ điều gì đó, sau đó lại chợt chú ý kĩ hơn Trư Hàng, hỏi
-Mặt đệ sao nhiều viếc xước vậy, hình như còn có tia máu kìa?
Trư Hàng hơi sững người, toàn thân lại phát run, tay sờ sờ lên khuôn mặt suy nghĩ cái gì đó có vẻ khung khiếp không kém gì lửa giận của Tĩnh Hà lúc nãy, nhưng sau đó lại chẳng biết thế nào ngửa mặt lên trời, khuôn mặt mê luyến, cười cười rất biến thái.
Nhược Hinh rùng người một cái, không tự chủ được cách xa Trư Hàng một khoảng cách.
…
“Dãy Bạch Khởi Vũ chạy dọc xuyên suốt từ Đông Bách Khấu đến Tây Bách Khấu và bị sông Tản Du cắt làm hai phần, phân biệt là Nam Khởi Vũ và Bắc Khởi Vũ.
Nam Khởi Vũ, đỉnh Vô Nhạn là nơi tọa lạc của Thanh Trừng Kiếm Phái, quanh năm suốt tháng khắp đỉnh núi bị che lấp bởi Vô Pháp Ảo Cảnh, đây là thứ do tứ đệ tử của Bất Hoặc chân nhân năm xưa tạo ra để trốn tránh thế gian, cũng là giúp Thanh Trừng Kiếm phái tự bảo vệ mình.
Còn Bắc Khởi Vũ là dãy núi có phần thoải hơn, có tồn tại một môn phái tên Hằng Sơn Phái. Đây là môn phái mới tạo lập không quá 300 năm, cũng là thời điểm Thanh Trừng Kiếm Phái suy tàn.
Hai bên làm hàng xóm của nhau cũng 300 năm nhưng rất ít va chạm tranh đấu xảy ra. Đơn giản là vì Thanh Trừng Kiếm phái khá khép kín, cũng không có tranh chấp địa bàn hoạt động với Hằng Sơn Phái, thậm chí còn để họ độc chiếm gần như toàn bộ sản vật của Bách Khấu Lâm. Hơn nữa, Vô Pháp Ảo Cảnh của Thanh Trừng Kiếm phái quá mạnh, cho dù Hằng Sơn Phái có ý xâm phạm cũng chẳng thể làm được. Đã không tổn hao lợi ích, lại chẳng có thù oán nhau, yên bình tồn tại chính là lẽ dĩ nhiên.
Cho đến năm năm trước, Thanh Trừng Kiếm Phái xuất hiện một thiên tài kinh thế tuyệt diễm, tài năng ngút trời, anh tú bất phàm, vạn người ngưỡng mộ, kẻ thù nghe tên phải khiếp sợ,…”
-Dừng!
Tiểu Giả thẳng thừng chặn đứng lời tường thuật của Trư Hàng.
-Hà ca không có ở đây, không nhất thiết phải tâng bốc lên mây xanh. Tập trung diễn giải đàng hoàng.
-Được!
Trư Hàng nghiêm túc phục tùng theo.
-…
Nhược Hinh câm nín nghe Trư Hàng tiếp tục diễn thuyết.
-Hà ca năm năm trước được Tiểu Giả mang về môn phái, tính bối phận xếp sau hai đứa bọn ta. Có điều Hà ca rất giỏi, chỉ mất hai năm có thể đốn ngộ rất nhiều công pháp, thêm một năm nữa, bằng vào Cấu Đan cảnh mới tiếp nhập không lâu đã có thể đánh bại được Vô Trí cảnh đỉnh phong.
-Kinh khủng vậy sao!
Nhược Hinh kinh ngạc há hốc mồm. Tiểu Giả bên cạnh hừ lạnh, nói tiếp.
-Cái để ước tính thiên tài trong thế giới này hầu hết là dựa vào chỉ số Thể, Linh, Thần và Đạo Hạnh của bản thân. Trong đó Thể là thể chất, Linh tức Linh trí, Thần là Thần hồn. Ngoài thể chất có thể thông qua luyện tập để tăng cường thêm một chút ít, thì cả ba hầu hết dựa vào học công pháp để tăng lên. Còn Đạo Hạnh thì như tỷ đã biết, nó chính là điểm tăng lên khi dùng năm tuổi để học.
-Vậy tức là thể, linh, thần cao và đạo hạnh thấp thì người đó chính là Thiên Tài.
-Đúng, tổng chỉ số thể, linh, thần của Hà ca vào lúc đó đã đạt hơn 400 điểm, mà đạo hạnh lại chẳng quá 5. Có thể nói là được xếp trong những thiên tài bậc nhất của vùng đất Thiên Uyển.
Tiểu Giả nói ra bằng giọng nể phục, cùng tự hào khiến Nhược Hinh không khỏi cảm thấy vài phần vinh dự khi gia nhập Thanh Trưng kiếm phái. Tuy rằng nàng không hiểu rõ 400 điểm là đáng sợ bao nhiêu, nhưng nàng đã nghe Tĩnh Hà nói qua, hắn đã đốn ngộ được trên ba chục quyển công pháp mà hầu như không dùng đến năm tuổi. Trong khi trước kia nàng tham khảo qua công pháp mà vị Ly Thần cảnh để lại, ngồi nghiền ngẫm ba tháng còn chưa qua nổi tầng một của một quyển. Chỉ nghĩ vậy thôi đã cảm thấy hắn có chút kinh khủng rồi.
Trư Hàng nói tiếp.
-Trong hai năm trở lại đây, Hà ca luôn đi đông đi tây để kiếm tài vật cho tông môn. Mà khi mọi người ra ngoài thì đâu thể luôn yên bình được, thi thoảng cũng sẽ gặp phiền toái và va chạm không thể tránh. Chỉ là, cái “ra ngoài va chạm” của Hà Ca không thể dùng chữ thi thoảng để nói chính xác được.
Trư Hàng nói đến đây có chút thở dài uể oải.
-Huynh ấy ra ngoài, không những va chạm với người ta mà còn tự mò đến phiền toái. Huynh ấy hầu như không tìm cách thông thường tìm tài vật. Tai thính nghe được chút thông tin là đi theo họ hỏi bằng được, họ không tiết lộ thì đập người ta đến khi họ tiết lộ. Đi qua thấy một đám người đang đánh boss, trùng hợp là con boss rơi ra vật phẩm huynh ấy muốn, thế là tiện thể xử boss đồng thời cả người ta luôn, tuy không đến nỗi giết người nhưng lại gây đau thương khó diễn tả. Tệ hại nhất là, tranh chấp đạo lý chỉ vì một đồng bạc lẻ, đánh nhau nếu đập phá quán thì bắt bên kẻ địch phải nôn tiền ra chứ mình không trả một xu, trả giá món hàng không thành liền đánh họ đến khi giao dịch thì thôi... rất nhiều rất nhiều nha…
-…Chính vì thế mà đả động đến anh đại Vô Trí cảnh đỉnh phong nhà họ, cũng thì tiện tay đập luôn hắn ta, cuối cùng trở thành truyền kỳ thiên tài Cấu Đan cảnh đánh thắng Vô Trí Cảnh đỉnh phong, cùng với đó là một cái danh hiệu nứt tiếng “Quỷ song tài”.
-Quỷ song tài?
Nhược Hinh khó hiểu lên tiếng, Tiểu Giả bên cạnh chợt đáp.
-Nghĩa là vừa là con quỷ, vừa là thiên tài, lại còn hám tài đấy.
-…
Nhược Hinh có chút bó tay, nhưng vẫn suy nghĩ sắp xếp lại câu chuyện vẫn thấy hơi thiếu thiếu gì đó.
-À thế nhưng chuyện ấy thì liên quan gì đến Hằng Sơn Phái.
Trư Hàng tiếp tục giải đáp thắc mắc.
-Dù Hà ca thành danh là thế nhưng bên ngoài lại không biết huynh ấy thuộc Thanh Trừng Phái, chỉ duy nhất Hằng Sơn Phái là biết thôi. Với danh tiếng lẫy lừng như thế, nếu truyền ra ngoài thì sẽ có vô số người muốn đến Thanh Trừng phái, điều này ảnh hưởng đến hoạt động của Hằng Sơn Phái trong Bách Khấu lâm. Vì vậy họ dấu nhẹm việc này và thỉnh thoảng còn hay để ý thăm dò Thanh Trừng kiếm phái.
-Ta vẫn không hiểu điều này có ảnh hưởng như nào?
Nhược Hinh nghi hoặc, Tiểu Giả lại thay phiên giải đáp thắc mắc.
-Nhân khẩu Thanh Trừng Kiếm phái luôn ít, lại thích lánh đời sẽ không ra ngoài thu hoạch ở Bách Khấu lâm. Nhưng nếu nhân khẩu gia tăng, đồng nghĩa muốn tái lập môn phái, việc để cho Hằng Sơn Phái độc chiếm Bách Khấu lâm như trước kia là không thể nữa. Hằng sơn phái thành lập được khoảng 300 năm, tuy nhân số nhiều nhưng để so tài với Hà Ca hay thậm chí nhị sư huynh thì không có một ai. Phái ta mà tái lập thì ăn đứt Hằng Sơn Phái. Mà theo tốc độ phát triển của Hà ca thì có khi thêm một năm hoặc ngay hiện tại cũng chưa chắc có ai trong Hằng Sơn Phái đánh lại, nếu có phân tranh thì chúng ta chưa chắc đã thua, thậm chí nếu có yếu thế hơn cũng không đến mức diệt môn. Nhưng vấn đề lớn nhất vẫn là Thượng Tầng Thiên Uyển…
-Thượng Tầng Thiên Uyển?
Nhược Hinh cảm thấy, có lẽ hôm này nàng biết được rất nhiều cái mới, tuy nàng tự coi mình thông minh nhưng cũng không thể dung nạp được nhiều như vậy. May thay câu hỏi vu vơ vừa ra không làm cho Tiểu Giả hay Trư Hàng tiếp tục giải đáp, bởi lẽ họ đang chăm chú vào cái khác.
Suốt từ nãy giờ, cả ba người chẳng phải ngồi một chỗ nói chuyện, họ đang tiến tới Quan Chiếu Đài, nơi để Chiếu Thiên Kính, một cái kính rất to dùng để soi xét trong và ngoài Vô Pháp Ảo Cảnh. Và Bây giờ họ đã đến nơi.
Trước mặt Nhược Hinh là một tấm gương tròn bằng đồng khá to đường kính tầm 2 mét, hai bên trái phải có có hai quai xách bằng đá chạm chổ tà quỷ, bên trên đầu có chóp đỉnh khắc hình con mắt mà con ngươi là một viên xích ngọc to bằng nắm tay, phía trước gương có thêm hai quả lư hương cỡ cái ấm nước nhôm đang bốc khói hương nghi ngút.
Tiểu Giả đứng phía trước gương, hai tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm một đoạn khẩu quyết. Con mắt bằng hồng ngọc trên đỉnh chợt sáng lên, một tầng ánh sáng quét qua toàn thân Tiểu Giả. Quét xác nhận danh tính xong, màn khói nghi ngút từ hai chiếc lư hương bay đến phả vào tấm gương, tấm gương dần xuất hiện hình ảnh bên ngoài Thanh Trừng kiếm phái nhưng có chút nhòe nhoẹt như ti vi mất sóng.
Tiểu Giả thấy vậy, ánh mắt liếc qua Trư Hàng.
Trư Hàng hiểu ý, ban đầu kiểm tra lư hương, thấy không vấn đề thì tiến lại cái quai xách bên trái vặn vặn, giống như cái quai xách có công dụng tựa chiếc ăng-ten vậy.
Nhược Hinh có chút khó tiếp thu cái đồ vật này, nhưng ngẫm lại, cái thế giới này cả vạn năm nay có vô số người chơi từ thế giới khác đến, thiết kế ra được đồ vật này hình như rất hợp lý chứ không hề vô lý.
Tấm Gương được điều chỉnh phù hợp đã có thể chiếu rõ nét như tivi 4K, nhưng lúc này lại chưa chiếu đến cảnh cần thiết. Thế là Tiểu Giả lại kết tay, niệm chú điều chỉnh phương vị máy quay tựa như điều khiển một cái flycam vậy.
Cứ thế tấm gương chiếu đến nơi cần thiết.
…