Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 940

Cửu Đỉnh đại trận vừa vỡ, Cửu Đỉnh Thần Cung hoàn toàn bại lộ ở dưới hỏa lực công kích của hơn năm mươi cường giả Thần Hải.

Một cái Thần Cung lớn như thế, phạm vi mấy trăm dặm, quỳnh lâu ngọc vũ, tiên hạc lâu thai trong đó như tiên cảnh nhân gian, nhưng bây giờ phải thừa nhận một cuộc tai nạn mang tính hủy diệt.

- Chư vị hạ thủ lưu tình, bên trong Cửu Đỉnh Thần Cung này có đại lượng đệ tử, tộc nhân của Cửu Đỉnh Thần quốc ta, bọn họ là vô tội, Dương Vân ở một chỗ hàng ngàn tiểu thế giới độc lập sâu nhất ở Cửu Đỉnh Thần Cung, chúng ta công phá nơi đó là được.

Tuyết Phong tiên tử, Dương Trừng Lâm mắt thấy công kích của mọi người sắp rơi vào Cửu Đỉnh Thần Cung, vội vàng mở miệng kêu ngừng, bọn họ đều là người của Cửu Đỉnh Thần quốc, dĩ nhiên không hy vọng thấy đệ tử của Cửu Đỉnh Thần quốc bị tàn sát.

- Hai vị nói rất đúng!

Lâm Minh giơ tay lên kêu ngừng, ngừng, thần niệm của hắn đảo qua, trong nháy mắt liền khóa vị trí của hàng ngàn tiểu thế giới đó lại, nơi đó có một hồng sắc bảo tháp, huyết quang ngất trời, Dương Vân tất nhiên ở trong đó, không thể nghi ngờ, phương viên Cửu Đỉnh Thần Cung tổng cộng mấy trăm dặm, Dương Vân muốn tránh cũng không có chỗ trốn.

- Ngươi không ra, ta liền đánh cho ngươi đi ra ngoài!

Lâm Minh tay phải vung lên, Đại Hoang Huyết Kích nhảy tới lòng bàn tay, phía trên huyết kích, năng lượng lôi đình cùng ngọn lửa đan vào, phát ra quang mang sáng chói như ánh sáng mặt trời.

Quán Hồng!

Lâm Minh ném ra một kích, như ngân hà rơi xuống chín tầng trời, ngăn cách trời cao, Lôi Hỏa lực mênh mông đan vào ở chung một chỗ, ở ngọn lửa lôi đình,; đúng là loáng thoáng hiện ra Đạo Đồ một đỏ một tím!

Bên trong võ kỹ công kích hiện lên Tiên Thiên Đạo Đồ, đây là năng lực Lâm Minh lấy được sau khi đột phá Mệnh Vẫn tầng năm, đường văn khắc mặt ngoài Toàn Đan, trận đồ dung nhập vào trong đó, là hiện tượng chỉ có sau khi lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc đến cảnh giới cực cao, những thứ Đạo Đồ này cũng là tự nhiên ngưng tụ, đại biểu cho quy tắc vận chuyển của bổn nguyên năng lượng.

- Tiên Thiên Đạo Đồ!

Cường giả Thần Hải tại chỗ không thiếu người có kiến thức uyên bác, liếc mắt một cái liền thấy Đạo Đồ trong công kích của Lâm Minh là cái gì.

- Khó có được a, tiện tay công kích đã ẩn chứa Đạo Đồ, hơn nữa còn là hai đại Đạo Đồ, loại cảnh giới này đã hoàn toàn vượt qua phỏng đoán của chúng ta, tin đồn ban đầu lúc Bát Vẫn Lôi Hoàng sử dụng Thẩm Phán Chi Kiếm, cũng sẽ ngưng tụ Đạo Đồ màu tím, nhưng chỉ là một mà thôi, nhưng Lâm Minh lại có hai, tựa hồ là một lửa một lôi!

- Lâm Minh là Mệnh Vẫn tầng năm, cũng đã vượt qua Bát Vẫn Lôi Hoàng năm đó!

Quán Hồng vừa ra, thiên địa biến sắc, đây là võ kỹ mà Lâm Minh tự nghĩ ra, mặc dù trình độ tinh diệu xa xa không thể so sánh với đại thần thông của Thần Vực, nhưng là lại thích hợp với Lâm Minh nhất, là chế tạo vì lực lượng thân thể của Lâm Minh.

Ầm!

Năng lượng Lôi Hỏa như trời long đất lở trút xuống, một khắc kia, ở chỗ sâu nhất của Cửu Đỉnh Thần Cung vang lên một tiếng huýt sáo, một đạo huyết đồ cự đại bỗng nhiên hiện lên, nghênh tiếp Quán Hồng!

Lôi Hỏa Đạo Đồ dung hợp làm một, đánh vào huyết đồ.

Trong khoảnh khắc, hư không vỡ vụn, hồng sắc bảo tháp ở chỗ sâu nhất của Cửu Đỉnh Thần Cung bị chặt đôi, nửa đoạn bảo tháp, hoàn toàn đổ!

Một nam tử yêu dị mặc hồng y từ bên trong phế tích bảo tháp bể tan tành chậm rãi bay ra, người này có ba con mắt, mi tâm của con mắt thứ ba lại bao gồm hồng tinh, không có hoàn toàn dựng dục đi ra ngoài.

Người này tự nhiên chính là Dương Vân, Dương Vân lúc này mặt không chút thay đổi, chẳng qua là lạnh lùng nhìn Lâm Minh, không biết hỉ nộ.

- Dương Vân!

Ở bên cạnh Lâm Minh, mười mấy cường giả Thần Hải khác thấy Dương Vân xuất hiện, ánh mắt cũng là hơi co lại, cho dù có Lâm Minh trấn giữ cho dù là bọn họ, cho dù là bọn họ nhiều người liên thủ như vậy, lúc chân chính đối mặt với Dương Vân, bọn họ vẫn còn có chút chột dạ trong lòng, đây chính là xây dựng ảnh hưởng gây ra.

Như so sánh với Phàm Nhân ở trước mặt một đầu Mãnh Hổ, cho dù có một dũng sĩ có thể chống lại Mãnh Hổ ở bên người, bọn họ cũng khó mà an tâm, ai cũng không thể bảo đảm dũng sĩ này có thể hoàn toàn ngăn Mãnh Hổ lại, để cho bọn họ bình yên vô sự hay không.

Bên trong mọi người, cũng chỉ có Lâm Minh lúc đối mặt với Dương Vân, vẫn có thể bình chân như vại, trấn định tự nhiên.

- Dương Vân, từ biệt gần bốn năm, thời gian trôi qua thật là nhanh.

- Từ biệt bốn năm? Ha hả . . . Là ngươi né ta bốn năm mà thôi, ta không thể không bội phục ngươi, thực lực tăng lên nhanh như vậy, hơn nữa Chiến Linh của ngươi đã tiến tới gần Hoàng Kim Cấp a, nếu không làm sao có thể một hơi biến mất mười mấy ấn ký truy tung của ta trong mấy hơi thời gian?

Dương Vân nói tới đây, hàn mang trong ánh mắt lóe lên, lúc công pháp của hắn sắp hoàn thành một đại giai đoạn, gặp phải Lâm Minh quấy rầy, làm cho thất bại trong gang tấc, thậm chí linh hồn bị hao tổn, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, ngay cả Thượng Cổ Ma Đầu cắn nuốt sạch lúc trước cũng áp chế không nổi, làm nó thức tỉnh, ảnh hưởng tới nhân cách của mình, suýt nữa mất phương hướng.

Hắn có thể nào không hận!

Lâm Minh nheo mắt lại liếc mắt nhìn Dương Vân một cái thật sâu, tựa hồ muốn nhìn thấu Dương Vân, hắn lắc đầu nói:

- Hoàng Kim chiến linh, ta còn kém rất xa.

Hoàng Kim chiến linh cùng Bạch Ngân chiến linh có bản chất bất đồng.

Bạch Ngân chiến linh, mặc dù sắc bén, có thể tăng cường công kích của võ giả, nhưng đối với chiến lực cuối cùng của võ giả ảnh hưởng còn không phải là tính quyết định, chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm.

Mà Hoàng Kim chiến linh thì bất đồng, đạt tới Hoàng Kim chiến linh, Chiến Linh là có thể cường đại đến mức trực tiếp tạo thành hình chiếu của thế giới ý chí, ảnh hưởng thế giới thực tế.

- Lâm Minh, ngươi thật là một nhân tài, ngươi né ta gần bốn năm thời gian, lại chọn lấy một cái cơ hội tốt nhất để khiêu chiến ta, ngươi thật đúng là số mệnh gia thân, thời gian bốn năm này, ngươi tựa hồ lại có kỳ ngộ.

Lâm Minh chậm rãi nói:

- Số mệnh của ta là bản thân ta tích lũy, lần lượt thắng lợi, lần lượt chạy trốn hiểm cảnh, tâm niệm minh khắc ở trong xương, không dính nhân quả, giải quyết xong trần duyên, tự nhiên có đại khí vận gia thân, mà ngươi, sát nghiệt quá nặng, nhốt cha đẻ của mình, giết chết ông cố của mình, mấy thứ này, bên trong tối tăm cũng sẽ tạo thành gông xiềng số mệnh không cách nào phỏng đoán, giam cầm ở trên người của ngươi. Hơn nữa cái gọi là kỳ ngộ của ta cũng coi như không hơn kỳ ngộ, nó còn tại đó, có người có được, ta có thể nhận được nó, cũng là thực lực tạo ra!

Lâm Minh quét ngang Đại Hoang Huyết Kích, lưỡi kích nhắm thẳng vào mi tâm Dương Vân, Sát Thần Lực Trường, Tu La Lực Trường vô hình tản ra, tất cả mọi người chung quanh cảm nhận được một cỗ sát khí cơ hồ đọng lại hóa thành thực chất, bọn họ không thể không rút lui đi ra ngoài, thối lui đến một cái phạm vi an toàn.

Cấp bậc chiến đấu bực này, đã ra ngoài phạm vi thực lực của bọn họ.

Ở dưới chân Dương Vân, cũng hiện ra một vòng bánh xe huyết đồ, hắn rút ra một thanh trường kiếm màu đỏ như máu từ trong Tu Di Giới, chân mang huyết đồ, tay phải cầm kiếm, tay trái vuốt vuốt mũi kiếm, một chút máu tươi lưu tại trên thân kiếm, đây là một trận đánh tối trọng yếu trong đời hắn, hắn tất nhiên phải toàn lực ứng phó.

- Lâm Minh, ngươi hoàn toàn xứng đáng là thiên tài ưu tú nhất trong mười vạn năm ở Thiên Diễn Đại Lục, nhưng cũng phải thua ở trên tay của ta.

Mũi kiếm của Dương Vân nhắm thẳng vào thiên hạ, trong ngôn ngữ mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thương sinh, một khắc kia, hắn giống như Vương giả trong thiên địa.

Song Lâm Minh nghe Dương Vân nói vậy, lại cười lớn lên.

Sắc mặt Dương Vân run lên:

- Ngươi cười cái gì?

- Đương nhiên là cười ngươi, cũng bị thương, dùng bí pháp áp chế thương thế, còn phải đem máu huyết ở lòng bàn tay vẽ loạn lên mũi kiếm, vận dụng lực lượng máu huyết, thiếu hụt thọ nguyên, mạo xưng là trang hảo hán, bộ dạng lại nói tràn đầy tự tin, ngươi thật đúng là đồ mặt dầy.

Thanh âm của Lâm Minh lướt nhẹ, tựa hồ là tùy ý tán gẫu, nhưng là rơi vào trong tai Dương Vân, lại làm cho trong lòng hắn rung mạnh.

Tiểu tử này, làm sao biết ta bị thương!

Dương Vân lấy Đại Huyết Luyện Thuật tự tổn ba trăm năm thọ nguyên, lúc này mới áp chế thương thế, mặt ngoài căn bản nhìn không ra, lại bị một câu của Lâm Minh nói toạc ra, có thể nào không kinh hãi, điều này làm cho hắn có cảm giác mọi sự đều bị Lâm Minh nắm trong tay, tại sao có thể như vậy?

- Chẳng lẽ lúc trước hắn hủy diệt Chiến Linh ấn ký cũng là đoán chắc thời gian để cho ta bị thương? Hoặc là sau lưng có một cao nhân có thể suy tính vận mệnh tương lai đang giúp hắn, cái này không thể nào?

Lâm Minh đột nhiên nói vậy, lời nói có thể gọi là công tâm, cho dù là một người hỉ nộ không lộ như Dương Vân, lại vẫn bị Lâm Minh hù dọa, có một tia tín niệm dao động đối với sự tất thắng trong trận chiến lần này.

Trong một nháy mắt khi tâm thần Dương Vân xuất hiện một tia khe hở, Lâm Minh đột nhiên lao ra, sau lưng hắn, một đóa Đế Tôn Liên Hoa màu đỏ như máu chợt nở rộ, không gian hồng mông cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống!

Lúc tỷ thí sinh tử này, Lâm Minh tự nhiên sẽ không nói tinh thần quân tử gì, hết thảy lấy giết Dương Vân làm trọng.

- Hừ! Nguyên lai ngươi dùng ngôn ngữ công tâm, đánh lén ta, coi là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ a, như vậy là chứng minh, ngươi căn bản cũng không có nắm chặc thắng ta, Tiên Huyết Trận Đồ, phát!

Dương Vân vung tay lên, ba đạo Tiên Huyết Trận Đồ dưới chân hiện lên hình chữ phẩm (品) bay về phía Lâm Minh, lúc bay đến một nửa trực tiếp nổ tung!

Đại Hoang Huyết Kích của Lâm Minh nặng nề đụng vào ba đạo trận đồ nổ tung, thế công trì hoãn.

Bị Lâm Minh chiếm được tiên cơ, Dương Vân cũng chỉ có thể cho ba đạo trận đồ nổ tung trước, để trì hoãn thế công của Lâm Minh.

- Lâm Minh, ta liền cho ngươi biết một chút về uy năng của Đại Huyết Luyện Thuật! Đại Huyết Luyện Thuật có thể luyện hóa hết thảy huyết mạch trên thế gian, chỉ cần ngươi là tấm thân máu thịt, sẽ bị bộ thần công này khắc chế!

- Lục Đạo Luân Hồi, Bát Bộ Phù Đồ, Huyết Trì Địa Ngục, luyện!

Một khắc kia, toàn thân Dương Vân huyết quang ngất trời, một đầu tóc dài màu đỏ bay chổng ngược lên, ở phía sau Dương Vân, một đạo bức họa màu đỏ như máu từ từ triển khai, ở phía trên bức họa, vẽ vô số sinh linh, mà chút ít sinh linh đều đang thừa nhận thống khổ khổng lồ. Thập đại cực hình của nhân gian: cắt mũi, đào mắt, bào cách, xuống vạc dầu, Lăng Trì . . . trừ những cái đó ra, còn có mười tám Địa Ngục, Hắc Thằng Địa Ngục, Bạt Thiệt Địa Ngục, Lồng Hấp Địa Ngục, Băng Sơn Địa Ngục . . .

Các loại thống khổ trình diễn ở bên trong bức họa, Huyết Trì ngập trời, huyết lãng cuồn cuộn, bức họa này chẳng qua là liếc mắt nhìn, sẽ làm cho trong lòng người ta sinh ra cảm giác bị đè nén không gì sánh được, nếu như nhìn xong bức đồ này, tuyệt đối sẽ điên cuồng.

Hơn năm mươi cường giả Thần Hải, cho dù cách xa nhau vài chục dặm, căn bản không có chính diện đối mặt với khí tức của bức họa, nhưng cũng cảm thấy máu huyết toàn thân bắt đầu nóng lên, dường như mơ hồ bị cuốn tranh vẽ kia gọi về, trái tim càng nhảy càng nhanh, quả thực muốn nhảy ra lồng ngực.

- Thần thông thật quỷ dị! Có thể thu hút kêu gọi lực huyết mạch bên trong thân thể con người, nếu như là bị bức đồ này khóa lại, sợ rằng trong khoảnh khắc sẽ hóa thành nùng huyết!

- Đại Huyết Luyện Thuật quả nhiên danh phù kỳ thực, có thể trực tiếp luyện hóa người đang sống!

. . .

Tất cả cường giả Thần Hải đều là người có kiến thức rộng rãi, chỉ là nhìn uy thế của tranh vẽ, là có thể đoán ra uy năng của nó.

Song Lâm Minh lại đứng chắp tay, hoàn toàn bất vi sở động, Đại Huyết Luyện Thuật đặt ở Thần Vực chỉ có thể coi là một môn thần thông không tệ, căn bản không tính là kinh diễm, hơn nữa quan trọng nhất là, Dương Vân vẫn không có thể tu luyện nó tới viên mãn.
Bình Luận (0)
Comment