Vũ Đấu Tinh Không

Chương 62

Sự mệt mỏi đó hình như kéo dài khá lâu, rồi cuối cùng đôi mắt ấy cũng gắng gượng mở ra được một khe hở nhỏ.

Khi tỉnh lại, thì Dịch Phong không khỏi nhíu mày, hắn có thể cảm nhận được từng cơn đau nhức trong cơ thể, tứ chi như mất hết sức lực. Thậm chí việc vận chuyển đấu khí cũng gặp trở ngại, rõ ràng lần này hắn bị thương rất nặng.

Trấn tĩnh lại một chút, hắn phát hiện mình đang ngồi khoanh chân một cái ao nước nhỏ, toàn thân xích lõa. Không gian xung quanh giống như đang ở trong một sơn động ẩm ướt, vách đá sần sùi thô ráp khảm những viên dạ minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, trên trần động đầy những thạch nhũ rủ xuống, hình thù kỳ dị. Thi thoảng lại có những giọt nước trong suốt từ thạch nhũ rơi tí tách xuống cái ao nhỏ, nơi Dịch Phong đang ngồi.

Nước trong ao không nhiều lắm, chỉ ngập đến ngang eo hắn. Nhưng rất lạnh, lạnh như băng vậy. Trong ao nước xuất hiện rất nhiều hàn khí lan tràn, tạo thành từng đợt sương mang theo mùi hương say lòng.

Hàn khí ở nơi này vô cùng mênh mông, lao thẳng về phía Dịch Phong, không ngừng tràn vào toàn thân của hắn, thậm chí không cần Dịch Phong hấp thu, bản thân chúng cũng tự đến, như khát vọng trở thành một bộ phận của Dịch Phong vậy.

Hàn khí này khi đi vào trong cơ thể Dịch Phong, thì cảm giác đau nhức trong cơ thể hắn dịu đi phần nào, thương thế của hắn cũng được hàn khí dần dần trị liệu.

Trước mắt Dịch Phong là Bạch Linh, hắn nhìn nàng, ánh mắt thoáng chút thất thần. Nàng đang khoanh chân ngồi đối diện với hắn, một đôi mỹ mâu khép hờ, dung nhan xinh đẹp tuyệt thế trong màn sương mờ ảo, hình thành một loại cảm giác lung linh như tiên cảnh. Toàn thân nàng cũng hoàn toàn xích lõa, lộ ra thân hình vưu vật tuyệt mỹ, có lồi có lõm. Quanh cơ thể mềm mại hoàn mỹ của nàng, rõ ràng tản mát ra từng trận yêu khí vô biên. Những yêu khí này ngưng tụ vào với nhau, tạo thành vô số quang điểm như đom đóm, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể Dịch Phong. Chính những quang điểm này giúp cho cơ thể của Dịch Phong có thể tự động hấp thu hàn khí để chữa thương, ngoài ra còn ngăn không cho kinh mạch của hắn bị hàn khí làm cho đông cứng.

- Cuối cùng chàng cũng tỉnh lại rồi!

Bạch Linh từ từ mở hai mắt, giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo mang theo sự vui mừng.

Dịch Phong trong lòng cảm thấy thật ấm áp. Hắn gật đầu, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve mái tóc nàng rồi nói:

- Ta hôn mê bao lâu rồi?

- Chàng hôn mê bảy ngày rồi!

Bạch Linh mỉm cười đáp.

Dịch Phong hơi khựng lại. Tuy hắn cũng đã dự tính trước mình sẽ hôn mê khá lâu, nhưng hắn không ngờ lần này hắn lại hôn mê lâu đến vậy.

- Phải rồi, chúng ta đang ở đâu?

Dịch Phong tò mò hỏi.

- Động phủ này tên là Yêu Linh Động, nằm ở dưới đáy hồ trong sơn cốc nơi chúng ta ở. Còn ao nước này tên là Yêu Linh Trì. Huynh hấp thu Yêu Linh Trì này có tác dụng trị thương rất tốt. Ngoài ra, hàn khí này dung nhập trong máu thịt, có thể sánh với thiên tài địa bảo, cho nên chàng có thể ở trong này tôi thể, hiệu quả tu luyện cũng tăng không ít.

Bạch Linh cẩn thận giải thích.

- À, ra là như vậy.

Gương mặt Dịch Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hiển nhiên là hắn không ngờ tới, ở dưới đáy hồ lại có một nơi kỳ lạ thế này.

- Thương thế của chàng còn chưa bình phục, chàng mau hấp thu hàn khí đi.

Bạch Linh nhẹ giọng nói.

Dịch Phong gật đầu, hắn hít sâu một hơi, lập tức hai tay kết ấn, không ngừng vận chuyển tu vi hấp thu hàn khí.

Theo Dịch Phong chủ động hấp thu, hiệu quả càng nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Hàn khí từ trong đầm nước không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn, lập tức dung hợp với khí huyết của hắn, vận chuyển toàn thân.

Hàn khí như bị Dịch Phong dẫn dắt ngày càng chuyển động nhanh, dần dần trên mặt ao bốc lên sương mù ngày càng đậm đặc, hóa thành nhiều luồng nhỏ, không ngừng tiến vào lỗ chân lông và mũi mồm hắn, như đang nuốt mây nhả sương.

Cơ thể Dịch Phong phát ra ánh sáng trắng và vàng, rực rỡ sáng bóng, bảo tướng trang nghiêm. Mỗi một tấc da tỏa sáng, thân thể Dịch Phong như biến thành đoàn sáng.

Hàn khí dâng trào trong người Dịch Phong, tiếng xương kêu răng rắc vang lên. Trong cơ thể hắn, những khúc xương gãy bị lực lượng vô hình bẻ trở về đúng vị trí. Những xương vụn tan vào cơ bắp, khe nứt trên xương ngày càng nhỏ, cuối cùng dính liền nhau. Có vài vị trí sẫm màu như máu bầm, mấy trăm khối lớn nhỏ trải rộng khắp cơ bắp. Đó là vết thương ngầm do Vu Thiên gây ra, lực lượng hàn khí gột rửa làm cho máu bầm chậm rãi biến mất.

Trong quá trình trị thương, thân thể hắn cũng từ từ mạnh lên, đúng như Bạch Linh nói Yêu Linh Trì này có tác dụng tôi thể. Mỗi một tia khí lạnh này, đều hòa vào trong máu thịt của Dịch Phong, kích phát thân thể hắn, dường như là rèn luyện từ bên trong.

Thân thể hắn vốn đã mạnh mẽ, trải qua rèn luyện ở sơn động thần bí tại núi Thanh Sơn, lại thêm nắm giữ với Viêm Lôi Quyết, mỗi lần hấp thu lôi điện lại có thu hoạch, chỉ là gần đây mãi không thể tiến thêm. Nhưng bây giờ Yêu Linh Trì này xuất hiện, vừa vặn thích hợp tăng cường thân thể của Dịch Phong. Giờ phút này, sương mù, nước ao, đều hữu hiệu đối với thân thể, thu hoạch ở trong này là không ít.

Nhưng cũng không phải không có tổn thương. Hàn khí này, nếu không có sự trợ giúp của Bạch Linh thì hoàn toàn có thể đông cứng toàn thân Dịch Phong. Dù Dịch Phong cố gắng chịu đựng cảm giác lạnh cắt da nhưng thân thể hắn vẫn hơi run rẩy, từng đợt sương mù màu trắng bay ra trên người hắn, thậm chí trên một vài chỗ da hắn giờ phút này, phát ra những tiếng răng rắc, xuất hiện tầng băng mỏng bao phủ.

Hàn khí ngày càng đáng sợ, nhưng đồng dạng, hiệu quả nuôi dưỡng và phát triển thân thể cũng vô cùng kinh người. Thân thể Dịch Phong không ngừng cường đại lên, càng lúc càng mạnh với một tốc độ đáng sợ.

Thời gian dần trôi, không biết sau bao lâu, Dịch Phong từ từ mở mắt ra.

Ầm một tiếng, những lớp băng trên người bị chấn nát vụn. Hắn chậm rãi đứng dậy, hai mắt lóe lên tinh mang. Thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục, cả cơ thể hắn toát lên một cảm giác vô cùng kiên cường, mạnh mẽ không gì phá nổi, giống như thoát thai hoán cốt.

Hắn có thể cảm nhận được lực lượng tràn ngập thân thể, ẩn chứa lực bộc phát đáng sợ, thậm chí dựa vào thân thể, một quyền có thể đánh tan vàng nát đá.

- Vết thương của chàng đã khỏi hẳn chưa... a!

Bạch Linh ngồi một bên tươi cười hỏi. Chợt nàng đỏ mặt cúi đầu, thì ra Dịch Phong vừa đứng lên thì cây nhất trụ kình thiên của hắn hùng dũng chĩa thẳng trước mặt nàng. Dù đã là nữ nhân của hắn nhưng ở tình cảnh này, nàng vẫn không khỏi thẹn thùng.

- Ta sắp khỏi hết rồi, chỉ là nàng xem, chỗ này vẫn còn đang sưng to đây này.

Dịch Phong ánh mắt sáng lên, cười gian, cực kỳ vô sỉ nói. Một tay chỉ chỉ về phía cây đại trụ của mình.

- Hì hì, chàng cứ chêu ghẹo thiếp!

Bạch Linh bặm môi, vừa thẹn nhưng lại không nhịn được phì cười, thoạt trông đáng yêu vô cùng.

Dịch Phong càng là cười vô sỉ, trong tiếng kinh hô yêu kiều của Bạch Linh hắn đã bế ngang nàng lên đi ra khỏi ao nước, tiến vào một chỗ mọc đầy rêu xanh mềm mại gần góc động.

Dịch Phong cười dâm, ôm Bạch Linh vào trong ngực. Nàng động tình nhìn hắn, môi hồng động đậy chu lên một chút, ánh mắt động lòng người, vừa ngượng ngùng vừa chờ mong. Thấy thế, Dịch Phong không kìm được cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi nhất thời xâm nhập bên trong miệng nàng, tận tình đuổi bắt cái lưỡi đinh hương của nàng, khiến nàng chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ từ mũi.

Một tay Dịch Phong dùng sức xoa nắn khối nhũ phong bạo mãn và đầy tính đàn hồi của nàng biến thành muôn hình vạn trạng. Đôi lúc, ngón tay còn kẹp hai hạt anh đào màu hồng phấn mà day day, khiến cho nó nhanh chóng săn cứng.

Bạch Linh run lên nhè nhè, toàn thân như nhũn cả ra, bờ môi rên khẽ, khuôn mặt càng đỏ hồng lên. Theo sự khêu gợi của Dịch Phong, làn da Bạch Linh bắt đầu biến hóa, một màu phớt hồng dần dần xuất hiện trên thân thể nàng. Trong thoáng chốc, làn da trắng ngần giống như được phủ lên một màu phấn hồng, giống như một trái đào chín, tươi đẹp căng mọng như muốn ứa ra nước.

Dịch Phong không ngừng hôn lên hai hạt anh đào hồng phấn, khiến nó phủ đầy một lớp dịch. Sau một lát, Dịch Phong đã tách cặp đùi Bạch Linh ra. Giữa cặp đùi lộ ra một con tiểu bạch hổ đầy đặn trắng mịn với một đường đỏ hồng mê người, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng.

Yết hầu Dịch Phong khẽ chuyển động một cái, hắn liền nhào tới, há to miệng, ngậm lấy cả tiểu bạch hổ, mút nút như điên cuồng.

"Ư..." Bạch Linh nhất thời ngâm khẽ một tiếng, nàng thở hổn hển, đôi môi đỏ mọng liên tục đóng mở gấp gáp phả ra hương khí như lan, toàn thân không ngừng run rẩy. Thời gian không lâu, cơ thể nàng dưới Dịch Phong trêu ghẹo, xuân thủy không thể kìm nén được tiết ra ào ào.

- Lão bà, ta lại ăn nàng đây!

- Phu quân, nhanh, nhanh lại ăn thiếp đi!

Bạch Linh toàn thân nóng bỏng, ôm cánh tay Dịch Phong nhịn không được rên rỉ một câu dâm đãng, toàn thân xụi lơ phát ra xuân tình nhộn nhạo. Dịch Phong vội vàng bật dậy đè Bạch Linh xuống, đã đem hai chân nàng tách rộng ra, lập tức giữ lấy eo nàng, nhất thời cây nhục bổng cứng như thép luyện tách mở hai cánh hoa của nàng ra, "ọt" một cái tiến vào tới tận hoa tâm.

Bạch Linh rên rỉ to một tiếng, thân thể không khỏi run lên, nàng khó nhọc uốn éo thân thể, phát ra tiếng "ô ô" tỏ vẻ kháng nghị.

Dịch Phong tấn công càng lúc càng cuồng dã, dưới sự trùng kích hữu lực kia làm cho Bạch Linh thở hổn hển, khoái cảm toàn thân dâng lên như thủy triều khiến nàng rên rỉ sung sướng không ngừng, hàm răng ngà run cầm cập, da thịt trắng nõn càng thêm ửng hồng, con ngươi xinh đẹp ướt át như nước mùa xuân. Rốt cục một lúc sau, Bạch Linh co giật toàn thân, tiết ra xuân thủy ướt đẫm vải gấm trải giường. Bất quá tiếng nhục thể va chạm bành bạch cũng không vì thế mà dừng lại, tiếng nữ nhân rên rỉ kiều mị không ngừng vang lên.

Lại qua mấy lần "giao đấu" mãnh liệt, rốt cục dưới tiếng rên cao vút của nữ nhân xen lẫn tiếng thở dốc của nam nhân, Bạch Linh toàn thân một trận run rẩy kịch liệt. Hạ thể không ngừng co thắt, thân thể run mạnh lên một lần nữa đạt được cao trào. Dịch Phong lúc này cũng gầm nhẹ một tiếng, đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng bắn vào hạ thân nữ nhân. Sau khi vân vũ, hai người nằm cùng một chỗ ôm ấp nhau, thấp giọng nói chuyện khuê phòng.

Bạch Linh như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng Dịch Phong. Gương mặt xinh đẹp vẫn còn ửng hồng, kiều diễm quyến rũ, da thịt như có hạt nước chảy ra, tựa mỹ ngọc nằm trong ngực hắn, ấm áp mà mềm mại.
Bình Luận (0)
Comment