Nhật nguyệt luân phiên, thời gian như nước chảy mây trôi.
Chớp mắt lại qua mười ngày kể từ khi thương thế của Dịch Phong bình phục.
Giờ phút này hắn đang ngồi xếp bằng trong Yêu Linh Trì. Hai mắt nhắm nghiền, tựa như mãnh hổ đang ngủ say. Nửa thân trên xích lõa lộ ra cơ bắp rắn chắc như sắt, từng khối cơ như đao công điêu khắc ra, tràn đầy lực bạo phát.
Từ sau khi biết được lợi ích của việc hấp thu hàn khí ở đây, Dịch Phong liền như phát nghiền. Trong thời gian này chỉ cần không "tham khảo nhân sinh" với Bạch Linh, hắn liền lập tức tiến vào Yêu Linh Trì, hấp thu hàn khí, tôi luyện thân thể.
Bất quá không giống như những lần trước có Bạch Linh hỗ trợ chống đỡ phần lớn hàn khí, lần này Dịch Phong quyết định tự mình chống chọi lại sau một khoảng thời gian thích nghi. Trước đó, Dịch Phong đã chuẩn bị thật kỹ lưỡng, điều động tử hỏa bảo vệ kinh mạch, hàn khí lần này hẳn sẽ mạnh hơn những lần trước rất nhiều.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, khí lạnh điên cuồng tràn vào thân thể, so với trước tăng lên gấp mấy lần, trở nên vô cùng âm hàn. Dường như âm hàn chi khí chứa trong Yêu Linh Trì có thể đóng băng cả đấu khí, dù có Tử Linh Hỏa Diễm hộ thân nhưng Dịch Phong vẫn cảm thấy tay chân chết lặng. Đấu khí vốn cuồn cuộn vận chuyển trong người cũng xuất hiện dấu hiệu ngưng trệ.
Toàn thân Dịch Phong kêu vang, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, thân thể không ngừng bị nghiền ép, toàn bộ hàn khí đều nghiền ép hắn. Thân thể hắn khẽ run rẩy, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi một chút nào. Xung quanh Yêu Linh Trì dần bị hàn khí vô cùng đậm đặc che lấp, tựa như một lớp sương mù. Nhìn không rõ bốn phía, cũng nhìn không rõ bản thân, nhưng cảm thụ đối với thân thể, vẫn còn có thể miễn cưỡng tồn tại.
Hàn khí này, dần dần đông cứng toàn thân Dịch Phong, thậm chí bảy tám canh giờ sau, xuất hiện dấu hiệu như muốn đông cứng hồn phách.
Dưới hình thức tu luyện người thường cảm thấy như tự tìm cái chết đó, tốc độ tiến bộ của Dịch Phong cũng vô cùng kinh người. Cốt cách, huyết nhục, kinh mạch, ba phương diện này sau khi đều được rèn luyện, dung hợp vào một chỗ, thì có thể bộc phát ra lực lượng dũng mãnh. Sức chiến đấu đó so trước ít nhất đã tăng lên ba bốn lần.
Phía bên ngoài Yêu Linh Trì, Bạch Linh tựa như tiên nữ ngồi bên hộ pháp cho Dịch Phong. Gương mặt nàng còn vương nét ửng hồng, ngón tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vân vê lọn tóc, đôi mắt đẹp dịu dàng hướng về phía thân ảnh có chút mờ ảo giữa làn sương lạnh giá kia.
Trong sơn động rất yên tĩnh, không có chút tiếng động. Cả Yêu Linh Trì trong giờ khắc này cũng yên lặng tràn ngập sương mờ, chỉ còn một nam một nữ này, ở trong sơn động yên tĩnh, một bên chăm chỉ tu luyện, một bên kiên nhẫn chờ đợi. Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi đi...
Bang!
Mấy canh giờ sau, trong cơ thể Dịch Phong chợt nổ vang một tiếng trầm thấp.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một đám khí trắng, âm thầm cảm nhận những biến hóa trong cơ thể.
Nhục thể tại dưới sự rèn luyện của hàn khí, càng ngày càng trở nên cứng cỏi, càng thêm dũng mãnh, khiến cho thân thể Dịch Phong, tại thời khắc này, lại một lần nữa cường đại lên. Sức mạnh của nhục thân dưới sự tôi luyện của hàn khí mạnh mẽ này cũng trở nên vô cùng cường hãn, hắn có tự tin chỉ cần dựa vào nhục thân này mà không cần dùng bất cứ đấu khí nào cũng có thể đấu ngang ngửa với bất cứ cao thủ nhất tinh Đại Đấu Sư nào.
Cố gắng đè nén ý niệm vui mừng trong lòng, Dịch Phong vẫn bảo trì tu luyện. Dựa theo cảm ứng, tu vi của hắn trong thời gian gần đây đã đạt đến bình cảnh, có dấu hiệu muốn đột phá.
Hô hấp của Dịch Phong từ từ vững vàng, khoảng không gian bên cạnh đột nhiên giống như gợn sóng, nhẹ nhàng dập dờn, từng đợt năng lượng phát ra giữa không gian.
Trải qua rèn luyện không khác gì tẩy kinh phạt tủy của Yêu Linh Trì, cơ thể của Dịch Phong giờ đây giống như một miến bọt biển. Chỉ cần tiếp xúc với dòng năng lượng thiên địa xoay quanh người, vô số lỗ chân lông sẽ liên tục thay phiên nhau đóng mở, đem từng đợt năng lượng tham lam thôn phệ vào.
Lúc những lỗ chân lông thôn phệ vào, đại bộ phận năng lượng theo hô hấp Dịch Phong mà chui vào trong cơ thể, trải qua luyện hoá ở kinh mạch, không ngừng được Dịch Phong hấp thu vào đan điền.
Tu luyện đấu khí thêm một giờ, đợi đến khi một luồng kình phong quyét ngang làm cho sương mù có phần tán đi, Dịch Phong mới chậm rãi thu công. Đôi mày kiếm mở ra, giữa nhãn đồng có một tia tinh quang xẹt qua rồi ẩn thật sâu vào trong mắt.
"Tu vi lại tiến thêm một bước, đạt đến nhị tinh Đại Đấu Sư. Quan trọng là nhục thể của ta bây giờ trở nên mạnh mẽ hơn trước nhiều. Gần một tháng song tu, ách... khổ tu, không ngờ đem lại hiệu quả như vậy, thật là không uổng phí."
Duỗi cái lưng mệt mỏi, nghe trong cơ thể truyền ra những tiếng kêu răng rắc, Dịch Phong thoáng hài lòng. Ngoài thực lực tiến triển, còn có một tin tức tốt nữa đó là Thanh Mai không lâm vào suy nhược ngủ say giống như lần trước, có lẽ lần này do Dịch Phong chủ động vận dụng lực lượng cỗ lực lượng mượn từ nàng nên mức độ tiêu hao đối với hồn lực của nàng cũng ít hơn, nhờ đó không tiếp tục lâm vào ngủ say.
Răng rắc!
Dịch Phong xiết chặt nắm đấm, hắn cũng không muốn hết lần này đến lần khác mượn lực lượng của Phong Thanh Mai, đặt nàng vào nguy hiểm. Chung quy lại, thực lực của hắn vẫn thuộc tầng chót của Đấu Vân Tinh, vẫn còn quá yếu. Bất quá, không ai mạnh ngay từ đầu. Dịch Phong tin tưởng chỉ cần có thời gian, sẽ có một ngày hắn sẽ lột xác trở thành cường giả chân chính.
Mặc dù đây là phải trả giá lớn lao gian khổ, nhưng Dịch Phong không hối hận chút nào, con người sống một đời, trong lòng không có ý chí, đó là sống uổng phí.
Bạch Linh nhìn thấy trong mắt Dịch Phong bỗng lộ ra vẻ vô cùng bướng bỉnh cùng kiên nghị, khóe môi nàng bất giác cũng cong lên lộ ra một nụ cười mỉm mê người, tựa như hoa đào chớm nở. Một lát sau, thân hình nàng khẽ động, đi về phía hắn, nói:
- Phu quân, chúng ta đi thôi!
- Ừm!
Dịch Phong nở nụ cười nhìn nàng, nhanh chóng đi ra khỏi Yêu Linh Trì, mặc lại y phục. Sau đó, hai người liền vận chuyển đấu khí, dọc theo thông đạo bơi ra ngoài.Vầng thái dương rực rỡ trên cao, rải những tia nắng chiều cuối cùng xuống sâm lâm trước khi lặn xuống núi và nhường chỗ cho màn đêm vô tận.
Bên trong sơn cốc, ngoài ba nữ nhân của Dịch Phong ra còn có hai người khác. Chính là mỹ phụ đeo mạng che mặt và thiếu nữ áo vàng, hai người lần trước đã ra tay cứu nguy cho Dịch Phong trước khi Bạch Linh kịp thời xuất quan. Mọi người đang đứng bên hồ nước trong sơn cốc, dùng ánh mắt nghi hoặc cùng lo lắng nhìn vào bên trong, họ không hiểu vì sao tới lúc này mà Dịch Phong vẫn còn chưa ra.
- Đã gần một tháng phu quân còn chưa ra. Không phải là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đó chứ?
Lệ Lị Ái Na nhíu mi nói.
- Có Bạch muội ở đấy, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu.
Âu Dương Sở Liên trầm mặc trong giây lát rồi từ từ đáp, nàng cũng có chút lo lắng tại sao Dịch Phong đã hơn mười ngày vẫn chưa ra.
- Kỳ nhi, như vậy đi, chờ thêm một chút nữa, nếu như hắn không ra thì chúng ta đi.
Mỹ phụ đeo mạng che mặt nhìn thiếu nữ áo vàng, nhẹ nhàng nói.
- Vâng sư phụ!
Nghe vậy, thiếu nữ áo vàng gật đầu đáp, mắt đẹp hiện lên vẻ phức tạp nhìn xuống hồ nước trong xanh sâu thẳm.
Mỹ phụ thấy vậy lắc đầu thầm than một tiếng, rồi sau đó quay sang Mạc Tuyết dịu giọng nói:
- Mạc cô nương, chuyện mà ta đề nghị, cô nương hãy suy nghĩ cho kỹ. Bách Hoa Tông chúng ta luôn mở rộng cửa chào đón cô nương.
- Ân, vãn bối hiểu rồi, nhưng mà đợi Phong ca ca trở về rồi sẽ tính tiếp.
Phù phù!
Mạc Tuyết vừa mới nói xong không lâu, có một tiếng động dưới nước vang lên, ngay sau đó, có hai thân ảnh hiện ra, đứng bên cạnh hồ nước.
- A, phu quân đã ra rồi!
Nhìn thấy thân ảnh của Dịch Phong, Bạch Linh. Đám người các nàng cũng thở dài một hơi.
Mạc Tuyết, Sở Liên, Lệ Lị Ái Na vội vàng chạy đến bên cạnh Dịch Phong. Thay nhau hỏi han, oanh oanh yến yến, ríu ra ríu rít, nũng nịu trong lòng hắn. Tuy từng sống ở hai thế giới nhưng hắn cũng chưa hề trải qua loại diễm phúc này.
"Ta không phải thánh nhân, chỉ là tục nhân, càng nhiều vợ càng tốt. Hắc hắc!" Dịch Phong lòng vui như nở hoa, cười đến nỗi không khép miệng lại được. Hắn trực tiếp ngồi xuống bãi cỏ, hai tay giang rộng ôm lấy cả bốn nàng.
- Phong ca ca, có hai người muốn gặp huynh kìa!
Thanh âm thanh thúy có chút gấp gáp của Mạc Tuyết vang lên, nàng ngồi chính giữa lòng hắn, sắc mặt ửng hồng, dù cách một lớp y phục nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ con "quái vật" đang bành trướng cấn vào giữa kiều đồn của nàng. Từ khi quen biết Dịch Phong, nàng vẫn luôn gọi hắn là ca ca nên đã thành thói quen rồi, không giống với các nàng khác gọi hắn là phu quân.
- Ừm, ta biết rồi!
Dịch Phong khẽ gật đầu đáp, ánh mắt hướng về phía mỹ phụ đeo mạng và thiếu nữ áo vàng, hai người này lần trước đã xuất thủ tương trợ hắn. Mỹ phụ đeo mạng che mặt nhìn không rõ dung mạo, toàn thân nàng lấp lóe ánh sáng lam nhu hòa, khí chất cao quý xuất trần. Cảm nhận một cỗ khí thế vô hình từ người nàng toát ra, Dịch Phong có thể chắc chắn tu vi của nàng không hề kém Vu Thiên, đều là cao thủ Đấu Hoàng.
Về phần thiếu nữ áo vàng kia, Dịch Phong có cảm giác mơ hồ đã từng gặp nàng ở đâu đó rồi nhưng nhất thời hắn không nhớ ra. Điều này khiến cho hắn đặc biệt chú ý.