"A."
Khi Lâm Động cố gắng hết sức để mở hai mí mắt nặng trĩu ra, hắn nhìn thấy một gian phòng đơn sơ nhưng ngăn nắp sạch sẽ, cảnh tượng quen thuộc khiến cho hắn phải ngẩn người, hắn chợt vội vã quay đầu, quả nhiên là hắn nhìn thấy ở trong góc phòng có hai thân ảnh, một nam một nữ đang ngồi bên cạnh một chiếc bàn.
"Cha, mẹ. . ."
Nhìn thấy hai bóng hình kia, Lâm Động vội vàng lấy sức, nhỏ giọng nói.
"Động nhi, con đã tỉnh rồi?"
Nghe thấy tiếng gọi, người phụ nữ kia quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Động đã mở mắt, thì sắc mặt hiện lên sự mừng rỡ.
Thân hình của người phụ nữ này hơi mộc mạc, khi nhìn qua thì ước chừng khoảng 30 tuổi, trên gương mặt ẩn chứa bóng dáng của sự xinh đẹp, mang tới cho người khác cảm giác dịu hiền, người phụ nữ này chính là mẹ của Lâm Động, Liễu Nghiên.
"Học nghệ không tinh đã đánh nhau với người khác, đúng là tự mình chuốc khổ vào mình."
Ngồi ở bên cạnh người phụ nữ, là một người đàn ông ước chừng khoảng 30, 40 tuổi, thân hình của người này trông có phần đơn bạc, trên trán vẫn còn mơ hồ thể hiện sự mạnh mẽ, nhưng mà do hắn có thương tích trong người, cho nên khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, làm cho sự mạnh mẽ giảm đi phân nửa, người này chính là cha của Lâm Động, Lâm Khiếu.
Đối với người cha nghiêm khắc này, Lâm Động hiển nhiên là có chút e ngại, rụt cái cổ lại, nhưng vẫn không phục nói:
"Ai bảo những tên đó dám ở trước mặt con mắng cha là phế vật. . ."
Vừa nói Lâm Động vừa sờ ngực của mình, không khỏi oán hận cắn răng, vốn là trong Lâm gia hôm nay có một đợt khảo nghiệm, hắn cũng đến đó tham gia, nhưng bởi vì thời gian tu luyện mới được có hơn nửa năm, cho nên thành tích không được tốt lắm. Mà đối với chuyện này, hắn cũng không quá để ở trong lòng, cho nên hắn tin tưởng là hắn sẽ không yếu hơn so với những người khác cùng thời gian tu luyện với mình.
Sau khi khảo nghiệm kết thúc, trong lúc Lâm Động đang chuẩn bị về nhà thì lại gặp mấy người có quan hệ không được tốt lắm, vốn hắn cũng không muốn để ý tới, nhưng mà do Lâm Động còn trẻ tuổi, không nhịn được trước sự khiêu khích của đối phương, nổi giận xuất thủ, kết quả không nói cũng biết, hắn bị đánh cho một trận tới mức ngất đi. . .
"Lâm Sơn, ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau không đánh ngươi thành đầu heo, ta không mang họ Lâm nữa!"
Lâm Động cố sức nín hơi mà nói, hắn coi Lâm Sơn là một kẻ bồi táng cũng là vì hiện giờ Lâm Động coi Lâm Sơn là địch nhân số một ở trong lòng, đồng thời cha mẹ của hai bên có mâu thuẫn cực kỳ gay ngắt, cho nên Lâm Sơn thường hay tìm Lâm Động gây phiền phức.
Hung hăng cắn răng, nhưng ngay sau đó Lâm Động đột nhiên ủ rũ, Lâm Sơn này tuy rằng ghê tởm đến cực điểm, nhưng cho dù thế nào, hắn cũng là một người đã luyện tới tầng 4 của Thối Thể, cái thành tích này cũng đủ đứng trong TOP đầu của đám hậu bối ở Lâm gia, trong khi Lâm Động mới chỉ có thực lực ở tầng thứ 2 của Thối Thể, thành thực mà nói, địch nhân mạnh hơn hắn không ít.
Cái đạo tu luyện là lấy luyện thể làm đầu, tất cả mọi thứ khi mới bắt đầu đều phải lấy thân thể làm nguồn gốc, thân thể con người chính là thứ huyền ảo khó lường nhất trong thiên địa.
Nói một cách đơn giản, Thối Thể chính là tu luyện thân thể, làm cho thân thể mình từ từ cường hóa, từ ngoài vào trong, khi gân, cốt, tủy trong cơ thể cường hóa đến một trình độ nhất định sẽ sinh ra một tia mầm mống Nguyên Lực, chỉ khi nào thân thể con người xuất hiện mầm mống Nguyên Lực, thì người đó mới có thể trở thành một gã Tu Luyện giả chân chính.
Thối Thể chia làm chín tầng, hiệu quả của ba tầng đầu không lớn, không ngoài tác dụng là làm cho tố chất thân thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút, chỉ khi nào tu luyện tới tầng thứ 4 Luyện Bì thì mới dần dần thấy được hiệu quả của sự tu luyện. Tới tầng này, da dẻ sẽ dần dần trở nên cứng như đá, bất luận khí lực hay tốc độ, đều có đề thăng không nhỏ.
Mà Lâm Sơn lại là người tu luyện tới tầng này, cho nên Lâm Động mới chỉ tu luyện tới tầng thứ 2 của Thối Thể hiển nhiên không phải là đối thủ.
Tuổi tác hai người xấp xỉ, sao lại có sự chênh lệch khổng lồ như vậy, nguyên nhân không phải là do duyên cớ thiên phú gì cả, mà ở mấy tầng đầu của Thối Thể, thiên phú không phải là thứ được coi trọng, thậm chí có thể nói, ở mấy tầng này, người nào cũng có thể tu luyện, nhưng mà tu luyện tới tầng nào còn phải xem tiền tài và cơ duyên của người đó.
Tầng 9 của Thối Thể, cái giai đoạn này mới gọi là cực kỳ khổ mệt, bởi vì chỉ có không ngừng thử nghiệm cực hạn, mới có thể làm cho thân thể mình cường đại hơn.
Nhưng mà việc thử nghiệm cực hạn này cũng chính là một sự bóc lột tiềm năng của thân thể, nếu như sau khi bóc lột mà không được bổ sung, thân thể sẽ vì vất vả quá độ mà sinh ra tổn thương, tới lúc đó không chỉ có ảnh hưởng tu luyện, mà còn khiến có thân thể bị thương tổn, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Bởi vậy, trong quá trình tu luyện Thối Thể, cần phải có những loại linh dược đại bổ tẩm bổ cho thân thể, mới có thể tiếp tục tu luyện, thế nhưng, những dược liệu này, toàn là những loại cực kỳ đắt đỏ, người nào không có gia cảnh giàu có, thì không cách nào mua nổi.
Cái này, chính là tiền tài!
Lâm Sơn sở dĩ có thể tu luyện hơn Lâm Động hai tầng, không chỉ vì hắn tu luyện trước Lâm Động nửa năm, mà trọng yếu hơn, hắn có một người cha phụ trách tài chính của Lâm gia, Lâm Động không có phúc khí bực này, cũng không có linh dược tẩm bổ thân thể, cho nên tốc độ tu luyện đương nhiên là thua xa hắn.
. . .
Trong phòng, nghe được Lâm Động nói thầm, Lâm Khiếu đặt bàn tay lên bàn, đột nhiên nắm chặt lại, sắc mặt trầm xuống, Liễu Nghiên thấy thế, vội vàng nháy mắt với Lâm Động, làm cho hắn vội vã ngậm miệng lại.
"Không cần phải dùng miệng lưỡi chứng minh sự lợi hại, chỉ cần tu luyện cho tốt, người khác đương nhiên sẽ im miệng."
Lâm Khiếu phất phất tay, nói:
"Liễu Nghiên, đem gốc cây Xích Tham đưa cho Động nhi, có Xích Tham, tu luyện của nó mới nhanh hơn một chút, cách Tộc Bỉ (so tài trong gia tộc) chỉ còn có nửa năm, nếu như không tận dụng thời gian tu luyện, chỉ có chuốc lấy sự mất mặt mà thôi."
"Khiếu ca, Xích Tham vốn dùng cho huynh chữa thương mà. . ."
Nghe vậy, Liễu Nghiên nhất thời sửng sốt, chợt vội vàng nói.
"Ta đã là một phế nhân, cho dù có chữa thương được cũng chỉ là chuyện vô bổ, sau này ta sẽ vào núi, tận lực tìm một số linh dược cho Động nhi."
Lâm Khiếu lắc đầu, tự giễu cười, nói.
"Cha không phải phế nhân, ngoài ông nội ra, cha đã từng là người mạnh nhất Lâm gia!"
Nghe thấy Lâm Khiếu nói như vậy, Lâm Động đỏ mặt tía tai, trong lòng trẻ con, người cha chính là người vĩ đại nhất.
"Người mạnh nhất. . ."
Lâm Khiếu không tự chủ được nắm chặt tay, trên khuôn mặt hắn hiện lên sự thống khổ tới tận xương tủy, một lát sau, hắn đứng dậy, có chút uể oải đi ra phòng ngoài.
"Liễu Nghiên, sắc thuốc cho con đi, thương thế của ta không sao đâu, đã nhiều năm như vậy rồi, một gốc cây Xích Tham có thể đem lại lợi ích gì cơ chứ?"
Nhìn theo bóng lưng đã mất đi ý chí kia, ánh mắt của Liễu Nghiên cũng đỏ lên, ai có thể nghĩ đến, một người khí phách nhất trong trấn Thanh Dương năm đó, bây giờ lại sa sút tinh thần như thế này.
"Mẹ, đừng khóc, Động nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp chữa trị thương thế cho cha."
Lâm Động kéo góc áo của Liễu Nghiên, thấp giọng nói.
"Động nhi, đừng trách cha con nghiêm khắc với con, ông ấy chỉ muốn đem tất cả tâm huyết của mình đặt lên người của con, con cũng biết đấy, con là kỳ vọng duy nhất của ông ấy."
Liễu Nghiên cúi đầu, nhìn khuôn mặt non nớt của Lâm Động, nhẹ nhàng lau nước mắt, sau đó sờ sờ đầu của Lâm Động, thấp giọng nói.
"Mẹ, con nghe nói là ba vị trí đầu tiên của Tộc Bỉ sẽ có được một loại tam phẩm linh dược có tên là Ngưng Huyết Chu Quả, con từng nghe đại bá nói, nó có tác dụng chữa thương rất hiệu quả, nếu như có được nó, thương thế của cha nhất định có chuyển biến tốt."
Lâm Động làm như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Nghiên, nói.
"Ngưng Huyết Chu Quả ư. . ."
Nghe vậy, Liễu Nghiên cũng ngẩn ra, chợt có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
"Ba vị trí đầu của Tộc Bỉ không dễ dàng như thế, con có tâm như vậy là tốt rồi, mẹ đi sắc gốc Xích Tham cho con đây."
Nói xong, Liễu Nghiên xoay người bước ra ngoài, trong thế hệ tiểu bối này của Lâm gia, cũng có vài người có thành tựu không nhỏ, Lâm Động muốn lọt vào trong ba vị trí đầu để có được Ngưng Huyết Chu Quả, thì thực sự là khó khăn không nhỏ, bởi vậy nàng cũng không quá để ý ở trong lòng.
Nhìn bóng lưng Liễu Nghiên rời đi, Lâm Động mím chặt miệng, quả đấm nhỏ nắm chặt lại, nói:
"Mẹ, yên tâm đi, con sẽ lấy được Ngưng Huyết Chu Quả, như vậy là có thể điều trị thương thế trong cơ thể của cha!"
Vừa nghĩ tới thương thế của Lâm Khiếu, trong mắt Lâm Động đột nhiên toát ra một loại hận ý sâu đậm, sở dĩ cha mình bị không ít người trong Lâm gia trêu chọc khiêu khích, nguyên nhân đều là bởi vì người kia!
. . .
Lâm gia của Lâm Động, chỉ là một gia tộc hơi nhỏ, ở trong Thanh Dương trấn cũng không tính là đứng đầu, thế nhưng bối cảnh của gia tộc này khiến cho người khác trợn mắt há hồm, đó chính là Lâm thị gia tộc.
Lâm thị gia tộc là một trong Tứ đại thị tộc của Đại Viêm vương triều!
Lâm gia ở Thanh Dương trấn, từ góc nhìn nào đó mà nói, chỉ là là một chi ngoại tộc của Lâm thị gia tộc mà thôi, nhưng mà đối với một người chưa từng rời xa Thanh Dương trấn trăm dặm như Lâm Động mà nói, thực lực kinh khủng của Lâm thị gia tộc ở Đại Viêm vương triều quá mức xa xôi cùng lạ lẫm.
Căn cứ vào những lời nói của cha mình, Lâm Động biết được, chi của Lâm gia cũng từng là một chi nội tộc của Lâm thị gia tộc, nhưng do ông nội của Lâm Động năm đó chấp hành nhiệm vụ thất bại, khiến cho gia tộc bị tổn thất cực lớn, nên bị trục xuất khỏi nội tộc, đày tới Thanh Dương trấn này.
Ở chỗ này, ông nội của hắn thành lập nên một cái Lâm gia nho nhỏ, trong suốt 10 năm tiếp theo đã đem hết toàn lực muốn phản hồi Lâm gia nội tộc, nguyện vọng này là mục tiêu cuối cùng trong hơn mười năm đó.
Nhưng mà sự nỗ lực của ông nội Lâm Động cũng không mang lại hiệu quả quá lớn, những việc mà hắn làm chẳng đáng là gì so với Lâm thị gia tộc, vì vậy, hắn chỉ còn cách rời mục tiêu của mình sang thứ khác, đó chính là Thập Niên Tộc Hội (tộc hội 10 năm một lần) của Lâm thị gia tộc!
Đây là đại hội trọng yếu nhất của Lâm thị gia tộc, vô cùng nổi danh khắp Đại Viêm vương triều, mười năm một lần, mỗi một lần đại hội, đều là cơ hội tốt nhất để giới trẻ trong gia tộc thể hiện, danh dương thiên hạ, mà phần thường trong lần thi đấu này đương nhiên là phong phú tới mức khiến cho người khác thèm muốn. Nhưng mà mục tiêu của ông nội Lâm Động là chỉ cần lọt vào tốp 10 người đứng đầu, như vậy cho dù là ngoại tộc cũng không khó để trở thành người nội tộc, vinh quang vô hạn.
Bởi vậy, tộc hội, gần như đã trở thành một ánh bình minh trong lòng ông nội Lâm Động đang tuyệt vọng, nhưng bởi duyên cớ tuổi tác, cho nên hắn không có cách nào tham gia, vì vậy, hắn đem tất cả kỳ vọng đặt lên những đứa con của mình, khi đó cha của Lâm Động lại bộc lộ tài năng, trở thành một niềm hi vọng của ông nội và toàn bộ Lâm gia.
Với gánh nặng đặt trên vai, cha của Lâm Động cũng cố gắng không phụ kỳ vọng, trong 5 huynh đệ, hắn là người đột phá tầng 9 của Thối Thể sớm nhất, tiến vào Nguyên Cảnh, hơn nữa chỉ 4 năm sau đó lại đột phá Địa Nguyên, trở thành cao thủ Thiên Nguyên thứ 2 trong Lâm gia, ngoại trừ ông nội Lâm Chấn Thiên.
Cái loại tốc độ tu luyện này đã làm cho ông nội hắn, người thường bị người khác cười đùa chế giễu khi nhìn thấy cha hắn trên mặt đều thể hiện sự hiền hòa và vui mừng, đó chính là quãng thời gian 10 năm cười nhiều nhất của ông nội Lâm Động.
Thập Niên Tộc Hội cũng đã tới trong sự hi vọng, nhưng mà kết quả cuối cũng lại làm cho những người trong Lâm gia như rơi xuống vực thẳm.
Một chiêu!
Chỉ trong một chiêu, cha hắn, niềm hi vọng đã thảm bại!
Hơn nữa, đây là trận đấu mở màn cho Tộc Hội!
Hi vọng nhiều năm, bồi dưỡng nhiều năm, vậy mà chỉ trong một thời gian ngắn đã hóa thành bọt biển.
Kết cục của người thất bại đương nhiên là phải nhận rất nhiều ánh mắt khác thường và vô số lời châm chọc cười mỉa, đoàn người Lâm gia như chó nhà có tang kéo nhau về Thanh Dương trấn.
Ngay trong đêm đó cha của Lâm Động đã rời khỏi nội khu của Lâm gia, tới một ngọn núi hẻo lánh nhất của Lâm gia, kể từ đó, hắn không dùng bất cứ thứ gì của Lâm gia nữa, bởi hắn nói, hắn không còn loại tư cách này.
Mà phúc đã không tới, họa lại tới dồn dập.
Sự thất bại ở trận đấu đó đã khiến cho Lâm Khiếu không chỉ chán chường mà lại càng lúc càng sa sút, hôm ấy giao thủ với người kia, hắn bị một chưởng của đối phương đánh bại, mà người đó cũng không hạ thủ lưu tình, xuất thủ cuồng bạo như dã thú, tàn phá nội thể của Lâm Khiếu tới mức tan nát.
Bị trọng thương như vậy đã khiến cho thực lực Thiên Nguyên cấp của Lâm Khiếu giảm xuống chỉ còn Địa Nguyên cấp, hơn nữa trọng thương kéo dài đã khiến cho kinh mạch trong cơ thể bị tắc nghẽn bảy, tám phần mười, cho dù hắn tu luyện như thế nào đi chẳng nữa, cũng khó có thể tiến thêm.
Trong gia tộc, những ánh mắt kính nể ngày xưa, cũng dần dần biến thành thở dài, thất vọng. . .
Đối mặt tai nạn nặng nề này, Lâm Khiếu tuyệt vọng, mỗi khi say rượu đều điên cuồng đấm vào ngực của mình, gầm lên như sấm, làm cho người vợ thương yêu của mình chỉ còn cách gạt lệ khóc thầm. Tuy rằng Lâm Động còn trẻ, nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng đau như đao cắt, đồng thời cũng có hận ý với người đã đả thương cha hắn tới mức này!
Hắn, cha hắn mà suy sụp, thì gia đình hắn cũng suy sụp!
Về phần người gây họa kia, sau này hắn có ngẫu nhiên nghe được đám người đại bá oán hận nhắc tới.
Mười năm tu luyện, 12 tuổi đột phá tầng 9 của Thối Thể tiến vào Nguyên Cảnh, 14 tuổi tiến vào Nguyên cấp, 17 tuổi tiến vào Thiên Nguyên cấp, 25 tuổi Nguyên khí Âm dương trong cơ thể đã kết hợp viên mãn, thành công hóa đan, cá Chép vượt Long môn, trở thành một số ít cường giả Nguyên Đan dưới 30 tuổi ở Đại Viêm vương triều, số cường giả này chỉ đếm được trong đầu ngón tay!
Cuộc đời của hắn quả thực được dệt từ những truyền kỳ.
Hắn tên là Lâm Lang Thiên.
. . .