Vũ Động Càn Khôn

Chương 1156

Cả Diễn Võ Trường đều rộ lên xôn xao vì lời nói của Lâm Động, thậm chí cả mấy người Thiên Long Yêu Soái cũng kinh ngạc nhìn hắn. Họ biết quá rõ thực lực của hai người Châu Nghị, có đánh đơn một chọi một thì họ cũng chỉ có thể ngang cơ. Tuy chiến đấu lực của Lâm Động có thể sánh ngang với cường giả Chuyển Luân Cảnh, nhưng muốn một chọi hai thì hơi quá thì phải?

Dù thế nào thì Lâm Động hiện tại vẫn chỉ à Tử Huyền Cảnh đại thành thôi mà.

Tiểu Viêm cũng sững người, nhưng hắn chỉ nhì Lâm Động mà không nói gì. Tuy trong lòng hắn có chút khó hiểu nhưng vì tín nhiệm Lâm Động nên hắn không nghi ngờ gì hết.

- Ý của Lâm Động huynh là…một mình giao đấu với huynh đệ ta?

Sắc mặt Châu Nghị có phần cổ quái, đương nhiên hắn biết chiến đấu lực của Lâm Động bất phàm, Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong có thể chiến đấu với cường giả Chuyển Luân Cảnh. Nếu đánh đơn có lẽ cả hắn cũng khó lòng thắng Lâm Động. Nhưng muốn một chọi hai thì có vẻ hơi ngông cuồng?

Lâm Động gật đầu, giọng nói vẫn không có gì thay đổi:

- Thế nào Không muốn nắm bắt cơ hội này sao?

Trong lòng Lâm Động biết rõ, hai người Châu Nghị tâm cao khí ngạo, dù tình thế bây giờ bị ép vào Tứ Tượng Cung nhưng khó tránh khỏi có suy nghĩ khác.

Muốn thực sự chấn áp được họ thì cũng chỉ còn cách đánh cho họ không dám có ý đồ gì khác mới được.

Hơn nữa, đây cũng là cách giết gà dọa khỉ, chấn áp không chỉ có mấy người Châu Nghị mà còn có cả rất nhiều cường giả ngày một nhiều về số lượng và cao về chất lượng trong Tứ Tượng Cung nữa.

- Ha ha, nếu Lâm Động huynh đã muốn thỏa nguyện cho huynh đệ ta thì bọn ta không dám bỏ qua!

Châu Nghị cười lớn, ánh mắt đầy sự mừng rỡ. Với hắn, Lâm Động làm vậy hoàn toàn là dâng vị trí thủ lĩnh cho hai người hắn.

Lâm Động cũng cười, cũng không có giải thích gì khác.

- Châu Ly, ngươi giao đấu với Lâm Động huynh trước.

Nhưng hai người họ không ra tay cùng một lúc, dù sao thì sau này họ vẫn phải dựa vào Lâm Động, vì thế cũng không dám đắc tội, hắn nghiêng đầu nói với Châu Ly.

- Ừm.

Châu Ly gật đầu, rồi ôm quyền cười với Lâm Động:

- Lâm Động huynh, đắc tội!

Uỳnh!

Ngay khi hắn vừa dứt lời, nguyên lực hùng hồn bùng phát từ cơ thể hắn, trong nguyên lực có sinh tử khí dung hòa, dồi dào như biển lớn.

Luồng áp lực mạnh mẽ bao trùm lấy quảng trường khiến không ít cường giả Tứ Tượng Cung mặt biến sắc. Huynh đệ bọn Châu Nghị đúng là hơi cao ngạo, nhưng quả thật bản lĩnh không vừa, chẳng trách mà xưng hùng được ở Sa Tây Vực.

- Từ lâu đã được nghe Lâm Động huynh chỉ với thực lực Tử Huyền Cảnh đại thành có thể giao đấu với cường giả Chuyển Luân Cảnh, hôm nay Châu Ly ta muốn lĩnh giáo xem sao.

Châu Ly cười lớn rồi vung tay lên, nguyên lực phía sau lưng cuộn trào, bàn chân giậm mạnh, tảng đá xanh vỡ vụn, mọi người chỉ thấy một đạo ánh sáng lóe lên rồi hắn cùng với công thế cuồng bạo, như quỷ mị xuất hiện phía trên Lâm Động, rồi tung một chưởng.

Uỳnh uỳnh!

Không khí phía trước dường như bị đánh tan tành, một đạo nguyên lực được bọc quanh bởi sinh tử khí hiện ra đánh thẳng về phía Lâm Động.

Hắn ngẩng lên, đôi mắt đen phản chiếu chưởng án ngày một lớn dần, đôi tay khẽ buông, không hề có dấu hiệu muốn ra tay. Mọi người ở xung quanh thấy vậy ánh mắt đều hiện vẻ nghi hoặc.

Chưởng ấn nguyên lực chớp mắt đã đánh tới, thế nhưng vào khoảnh khắc công thế còn cách Lâm Động khoảng mười trượng thì bỗng nhiên đông cứng, rồi bùm một tiếng nổ tung trước bao ánh mắt kinh ngạc.

- Cái này?

Châu Ly thấy thế cũng giật mình, vào khoảnh khắc vừa rồi hắn nhận thấy hắn đã mất liên hệ với chưởng nguyên lực của hắn…

Lâm Động bình thản nhìn những ánh mắt kinh ngạc kia, lúc này hắn đang lơ lửng trên không, ngân quang lấp lánh giống như vầng mặt trời bừng lên phía sau hắn.

- Đây là…tinh thần lực được thực chất hóa?!

Những người có nhãn lực hơn người, đặc biệt là bọn Thiên Long Yêu Soái, khi nhìn thấy vầng mặt trời ngân sắc phía sau Lâm Động, rồi cảm nhận luồng sức mạnh dồi dào khiến họ cũng cảm thấy giật mình, sắc mặt lập tức kịch biết, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.

- Đây…tinh thần lực của Lâm Động huynh dã bước vào cảnh giới Phù Tông?!

Cuối cùng Quỷ Điêu Yêu Soái thốt lên đầy kinh ngạc, mấy người bọn họ nhìn nhau, đều nhận ra sự chấn động không thể che giấu nổi trong mắt đối phương. Cảnh giới Phù Tông, đó là tầng thứ cực kỳ cao thâm của tinh thần lực, một khi bước vào tầng thứ này thì tinh thần lực sẽ thể hiện sức mạnh vô cùng kinh người. Lúc đó, những cường giả Chuyển Luân Cảnh bình thường căn bản đều không phải đối thủ của cường giả tinh thần lực với cảnh giới Phù Tông.

Tuy trước đây họ cũng biết Lâm Động có thành tựu rất khá về tinh thần lực, nhưng Lâm Động lúc đó căn bản chưa đạt đến cảnh giới Phù Tông, vậy mà mới ba tháng ngắn ngủi hắn đã mạnh đến mức này?

- Hai người liên thủ đi, nếu không cơ hội này sẽ lỡ mất đấy.

Lâm Động nhìn xuống hai người Châu Nghị, cười.

- Thì ra tinh thần lực của Lâm Động huynh đã mạnh đến mức này…Ta đã huênh hoang quá rồi.

Sắc mặt Châu Nghị lúc này hoàn toàn ngưng trọng, hắn biết rõ thực lực của Phù Sư bước vào cảnh giới Phù Tông lợi hại thế nào. Tuy Chuyển Luân Cảnh và Phù Tông cùng một tầng thứ nhưng nếu thật sự đấu với nhau thì Phù Tông vẫn hơn một chút.

- Cùng động thủ đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Châu Nghị quay sang nhìn Châu Ly, giọng nói trầm thấp.

Uỳnh!

Hai luồng khí tức hùng hồn bùng nổ từ hai người, nguyên lực lan tỏa khắp không gian, rồi hai người kết ấn pháp giống hệt nhau.

Ào ào…

Khi ấn pháp của hai người đó biến hóa, nguyên lực tựa thủy triều trào dâng, biến thành một cái la bàn màu trắng đen hàng nghìn trượng phía trên đỉnh đầu họ. Trên la bàn là vô số những làn sóng năng lượng kinh người không ngừng chồng lên nhau.

- Sinh Tử Thiên La Bàn!

Hai người cùng lúc hô lên, chỉ thấy cái la bàn hai màu trắng đen dó nhanh chóng xoay tít, không gian xung quanh bị xuất hiện vô số vết nứt.

- Lâm Động huynh, đây là chiêu phòng ngự mạnh nhất của hai huynh đệ ta.

Nếu huynh công phá được nó thì sau này huynh đệ ta sẽ nghe mọi sai khiến của huynh. Nếu làm trái, trời tru đất diệt!

Hai người Châu Nghị hiên ngang đứng dưới la bàn, tiếng hô vang ra xa.

Lâm Động nghe vậy chỉ cười, cũng không nói gì nhiều, chầm chậm nhắm mắt lại. Đúng vào lúc đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được cả trời đất như tối sầm lại.

Tinh thần lực màu bạc lấp lánh giống như ngước biến không ngừng cuộn trào ra từ người Lâm Động, rồi trước bao ánh mắt chăm chú nhìn, biến thành một cự nhân cao nghìn mét phía sau hắn.

Cự nhân đứng sừng sững, toàn thân màu bạc, mỗi cử động là có sức mạnh gần như hủy diệt lan tỏa.

Ầm ầm!

Không biết từ bao giờ có một cơn lốc xoáy xuất hiện, chỉ trong mười mấy giây nó đã trở thành vòi rồng hàng nghìn trượng, tỏa ra thứ năng lượng đáng sợ.

Lâm Động đứng phía trước hai mắt vẫn nhắm nghiền, cự nhân phía sau thì giơ bàn tay ra, tóm lấy cái vòi rồng kia trước bao ánh mắt đầy kinh dị.

Ào ào!

Tinh thần lực màu bạc giống như thủy triều chảy ào ạt vào trong vòi rồng, hàng vạn đạo ngân quang bắn ra, cơn bão nhu động, dường như biến thành hình một cây kiếm.

Vô số người phía dưới thấy vậy đều không kìm được há hốc mồm. cường giả Chuyển Luân Cảnh dùng nguyên lực ngưng tụ ra một cây cự kiếm như vậy không phải không thể, nhưng muốn trực tiếp tóm lấy khống chế hóa kiếm thì không thể nào.

Tinh thần lực bước vào tầng thứ này quả nhiên có sự thay đổi một trời một vực so với trước.

Cơ mặt hai người Châu Nghị cùng khẽ co giật, chẳng trách mà mọi người vẫn nói, chri cần tinh thần lực bước vào cảnh giới Phù Tông thì sức mạnh nó thi triển tuyệt đối không phải thứ mà cường giả nguyên lực cùng đẳng cấp có thể sánh được.

Uỳnh!

Vẻ mặt hai người thêm ngưng trọng, cái la bàn hai màu trắng đen cũng đột nhiên tăng tốc độ quay, hiển nhiên họ cũng đang điều động hết nguyên lực trong cơ thể, lúc này tuyệt đối không thể coi thường được nữa rồi.

Cự nhân kia tay nắm chặt lấy thanh kiếm cuồng phong rồi chém xuống, thanh kiếm đem theo luồng gió kinh người, khiến cả ngọn núi phải rung chuyển.

- Tổ Phù Kiếm!

Cùng lúc đó, một giọng nói trầm vang lên trong đầu Lâm Động.

Uỳnh!

Ở mũi kiếm đột nhiên như ẩn như hiện phù văn kỳ lạ, cuối cùng mũi kiếm lóe lôi quang, sâu bên trong lôi quang hiện lên một đạo phù văn cổ xưa.

Vào khoảnh khắc đó, trời đất nổi gió, nổi sấm chớp đùng đoàng!

Bùm!

Lôi đình như muốn rạch tan đất trời, cơn bão như viễn cổ cự long từ trên trời giáng xuống với tư thái kinh người, cuối cùng lao thẳng vào cái la bàn trắng đen khổng lồ.

Xung kích lực không thể hình dung nổi bùng nổ, cả quảng trường lập tức nổ tung, vô số cường giả bị lực chấn động đánh phải hộc máu tươi.

Có điều, khi bị đẩy lùi về sau họ vẫn nhìn chăm chăm về nơi đã tạo ra xung kích. Ở đó thanh kiếm cuồng phong vẫn lấp lánh lôi quang giằng co với la bàn.

Ngân quang ngày một sáng chói, rất nhiều cường giả đang nhìn mà đồng tử co lại, vì họ nhìn thấy la bàn trắng đen ngưng tụ từ nguyên lực của hai người Châu Nghị đã xuất hiện vết rạn…

- Sao có thể như vậy?

Hai người Châu Nghị lẩm bẩm, họ nhìn lên vô số đường rạn nứt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, họ liên thủ mà không thể chặn được công kích của Lâm Động??

Rắc!

Dù hai người có không tin thế nào thì sự thật vẫn tàn khốc như vậy, vết nứt ngày một nhiều, cuối cùng bùm một tiếng nổ tung.

Cuồng phong cuồn cuộn, thanh kiếm phủ đầy lôi quang xuyên thủng Sinh Tử La Bàn, rồi dừng trên đỉnh đầu hai người Châu Nghịch khi còn cách khoảng mười trượng, làm tất cả rơi vào im lặng. Mức độ sắc bén khiến da hai người nổi tia máu.

Lâm Động dần mở mắt, thản nhiên nhìn hai người Châu Nghịch đang trong tình trạng cứng đờ như tượng:

- Hai người thua rồi.
Bình Luận (0)
Comment