Vũ Động Càn Khôn

Chương 267 - Lời Nói Sắc Bén

Kim quang rực rỡ bùng nổ trên không trung. Khắp cả chân trời, trong giây phút mày đều biến thành một biển kim quang. Thậm chí ngay cả ánh mặt trời đang chiếu rọi thời khắc này cũng bị nhuộm thành màu hoàng kim.

Ánh mắt của rất nhiều người đều tập trung tại nơi giao nhau của quyền và thương kia. Nơi đó chính là nơi bộc phát ra kim quang đầy trời, cũng là nơi sinh ra một luồng sóng năng lượng ba động dào dạt.

Một quyền, một thương!

Kim quang chói lòa đột ngột thu lại, rồi sau đó một lần nữa bùng nổ ra. Một luồng nguyên lực đáng sợ từ nói đó tuôn ra ào ạt.

Bình!

Nguyên lực cuồn cuộn dâng trào. Hai đạo thân ảnh gần như là cùng lúc bị đánh bay đi. Nhưng một trong số đó có vẻ khá chật vật, từ trên không trung rơi thẳng xuống, cuối cùng rơi xuống trên bình nguyên, làm cho mặt đất nứt ra một khe rãnh dài trăm mét. Một màn này diễn ra khiến cho người ta cũng phải khiếp sợ.

Vô số ánh mắt gần như là cùng một lúc chuyển qua nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bị vùi lấp bên trong khe rãnh kia. Khi bọn họn nhìn thấy một đạo thân ảnh đầy máu, thảm hại cùng cực đang cầm một thanh kim thương trên tay, không ít đang quan chiến cũng cảm thấy lạnh cả người.

Vương Viêm!

Thân ảnh bị một quyền đánh bay đó, chính là thiên tài của Gia tộc Vương Thị, Vương Viêm!

Khắp cả toàn trường trong lúc này nhất thời tĩnh lặng hẳn đi. Đặc biệt là những gã cao thủ trong Gia tộc Vương Thị. Bọn chúng ai nấy cũng đều sững sờ nhìn một màn trước mặt. Thực lực của Vương Viêm như thế nào, bọn chúng đều biết vô cùng rõ ràng. Dựa vào Đại La Kim Thương và những tâm pháp vũ kỹ mà hắn đã tu luyện được, sức chiến đấu của hắn trong Tạo Hình Cảnh tiểu thành có thể nói là người đứng đầu. Nhưng hiện tại trước mắt, kẻ có được thực lực hùng hậu như hắn lại có kết cục thê thảm như vậy…

- Sao lại có thể?

Lâm Khả Nhi đưa bàn tay ngọc ngà che lại đôi môi đỏ mọng, đôi mắt đẹp nhìn Vương Viêm toàn thân đầy máu đang nhếch nhác nằm dưới đó, lại nhìn về Lâm Động toàn thân bao phủ kim quang, kiêu ngạo đứng giữa không trung. Trong lòng nàng nhất thời dậy lên một nỗi sợ hãi.

Một năm về trước khi lần đầu tiên nàng gặp Lâm Động, thực lực của hắn chỉ mới là Nguyên Đan Tiểu viên mãn. Hắn lúc đó, khoảng cách chênh lệch so với nhân vật thiên tài như Vương Viêm gần như không thể đo đếm được. Vậy mà, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn lại có thể kéo gần khoảng cách chênh lệch giữa hai người, hơn nữa lại còn ưu việt hơn hẳn nữa!

Thiên phú như vậy, tiến bộ như vậy, khó trách khiến người ta phải cảm thấy khiếp sợ!

Bên cạnh Lâm Khả Nhi, ánh mắt của Lâm Lang Thiên cũng xuất hiện một số biến hóa nho nhỏ. Đôi tay đang chắp sau lưng của hắn bất chợt siết chặt lại một cái. Có thể thấy được, sức chiến đấu vừa nãy Lâm Động bày ra, cũng hoàn toàn nằm ngoài sự đoán của hắn.

Thực lực của Vương Viêm so với Lâm Động tuy là không còn chênh lệch quá lớn, nhưng dù thế nào thì hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất của Gia tộc Vương Thị. Vậy mà Lâm Động bây giờ lại có thể đánh bại hắn, rõ ràng có thể nói rằng thiên phú của Lâm Động không hề thua kém Vương Viêm chút nào.

Nếu là bình thường, Gia tộc lại một lần nữa xuất hiện một nhân tài như vậy, có lẽ Lâm Lang Thiên sẽ cảm thấy có một chút tán thưởng. Nhưng hiện tại không biết vì sao, trong lòng hắn lại có một chút khó hiểu. Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Lâm Động, sâu trong đáy mắt có một chút lạnh lẽo.

- Lại có thể đánh bại Vương Viêm?

Bên kia, Hoàng Phủ Tĩnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nàng ta vốn dĩ nghĩ rằng Lâm Động có thể đánh ngang tài ngang sức với Vương Viêm đã là rất xuất sắc rồi. Dù sao thì Vương Viêm cũng là nhân tài kiệt xuất trong đám thanh niên của Vương triều Đại Viêm, cũng có thể coi là một nhân vật có tiếng. Nếu so sánh với Vương Viêm thì Lâm Động này quá mức xa lạ, thế nhưng không ngờ hiện tại lại có thể đánh bại Vương Viêm một cách thê thảm như vậy!

- Khó trách Thanh Trúc tỷ lại hay nhắc đến người này, thì ra là có tiềm lực không nhỏ. Nhưng ngay cả những cường giả như Lâm Lang Thiên kia, ta cũng chưa từng nghe Thiên Trúc tỷ đánh giá quá cao. Biểu hiện của Lâm Động mặc dù không tệ, nhưng cũng không đáng được tỷ ấy đánh giá cao như vậy mới đúng…

Dưới sự chú ý của vô số ánh mắt kinh ngạc đó, Lâm Động phiêu phù trên không trung khẽ hờ hững nhìn về phía Vương Viêm. Trên nắm đấm của hắn, máu tươi vẫn còn không ngừng nhỏ giọt. Xem ra lần đối đầu mãnh liệt lúc nãy cũng đã khiến hắn bị thương chút ít. Nhưng nếu so sánh với Vương Viêm thì vẫn còn tốt hơn rất nhiều.

- Phốc xuy!

Trên mặt đất, Vương Viêm toàn thân đầy máu lẫn bùn đất, bò lên một cách thê thảm. Phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn Kim La Đại Thương quang mang ảm đạm trong tay mình, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin. Kết cuộc như vậy hắn căn bản chưa từng nghĩ đến bao giờ. Hắn không thể tưởng tượng nổi, cái tên gia hỏa mà một năm trước đã từng đại bại dưới tay hắn như một con chó nhếch nhác, lại có thể sau một năm dùng một sức mạnh kinh khủng, đánh cho đến hắn thê thảm như thế này!

Trận đấu vừa nãy, nhìn như giằng co cân bằng, nhưng Vương Viêm lại biết rõ ràng, hắn lúc nào cũng bị đối phương chèn ép. Thậm chí kẻ đó cũng chỉ dùng tay không để đánh nhau với Kim La Đại Thương của mình. Như vậy, hắn toàn toàn là người ở thế hạ phong!

- Sao lại có thể? Ta sao lại có thể bại dưới tay của phế vậy này được?

Sắc mặt Vương Viêm tái xanh, một sự uất nghẹn dâng trào trong lòng hắn. Hắn không thể nào chấp nhận được cái sự thật này. Hắn là thiên tài trẻ tuổi của Gia tộc Vương Thị, còn Lâm Động, chỉ là một kẻ hèn mọn trong phân gia của Gia tộc Lâm Thị. Thân phận thấp hèn như vậy, sao lại có thể đánh thắng hắn chứ?

- Nếu không phục, thì đánh lại một lần nữa xem!

Nhìn Vương Viêm thần tình điên cuồng ai oán kia, sắc mặt Lâm Động không chút biểu tình, nắm đấm đầy máu tươi lại nắm chặt. Sau đó thân hình hắn chợt lóe lên, liền trực tiếp lao xuống. Một quyền lại đánh ra, ngay đến không khí vô hình cũng mơ hồ bị lõm vào.

Nhìn thấy Lâm Động lại hung hăng xông đến, sắc mặt của Vương Viêm cũng kịch biến. Tuy ngoài miệng nói là không muốn thừa nhận, nhưng lý trí lại nói với hắn rằng, Lâm Động hiện tại, hắn tuyệt đối đánh không lại. Vì thế, ngay lập tức hắn vội vàng chật vật lùi về phía sau.

Bên trong công kích của Lâm Động, hắn mơ hồ cảm nhận được một tia sát ý. Vương Viêm hiểu rằng, nếu có cơ hội kẻ trước mặt tuyệt đối sẽ không nương tay. Đối với mức độ tàn nhẫn của Lâm Động, Vương Viêm đã sớm được lãnh giáo qua.

Nhưng mà, Vương Viêm lúc này đang bị thương, tốc độ làm sao nhanh bằng Lâm Động được? Thân hình Lâm Động chợt lóe lên, đã chắn ở phía trước Vương Viêm. Quyền phong sắc bén ẩn chứa sát khí nồng nặc, hung hãn đánh thẳng về phía Vương Viêm.

- Tiểu súc sinh, ngươi cũng quá được nước làm tới rồi đó!

Đột nhiên, ngay khoảng khắc mà nắm tay của Lâm Động sắp đánh ra, một tiếng hét già nua phẫn nộ, chợt từ trên không trung vang vọng. Bất chợt một đạo thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Vương Viêm. Một bàn tay khô ráp như ưng trảo, chợt đánh thật mạnh lên nắm đấm của Lâm Động.

Bình!

Quyền trảo đụng nhau, một luồng kình phong ghê gớm nhất thời lan rộng ra, thậm chí ngay cả bùn cát trên mặt đất cũng bị cuốn phăng đi không ít.

Kình phong không ngừng lan ra, thân ảnh của Lâm Động cũng bị đạo thân ảnh đó đánh lui hơn mười bước. Nhưng mà, đạo thân ảnh già nua đó cũng bị đánh lui mấy bước, rồi mới đứng vững được.

Thân thể Lâm Động bất chợt bay lên không trung, rồi mới vững vàng hạ xuống đất, mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy lúc này ở trước mặt Vương Viêm đã có một lão giả tóc hoa râm đang đứng sừng sững. Mặt lão lạnh tanh, từ trên người toát ra một tia khí tức mạnh mẽ oai phong.

- Tạo Khí Cảnh đại thành?

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của lão giả tóc hoa râm này, Lâm Động thoáng rùng mình. Lúc trước hắn không hề phát hiện ra trong đám nhân mã của Gia tộc Vương Thị lại có một vị cao thủ như vậy. Xem ra lúc nãy còn có người cố tình thu liễm khí tức.

- Thống thúc!

Nhìn lão giả tóc hoa râm đột ngột ra tay này, ánh mắt Vương Viêm lộ vẻ vui mừng, chợt nghiến răng nói:

- Thống thúc, tên tiểu tử này vũ nhục Gia tộc Vương Thị ta, không thể dễ dàng buông tha cho hắn được!

Lão giả được Vương Viêm gọi là Thống thúc đó, bàn tay khô ráp chậm rãi nắm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói:

- Tiểu tử, chuyện gì cũng nên lưu tình một chút. Ngươi ngông cuồng như vậy, thật cho rằng Gia tộc Vương Thị ta không có nhân tài sao?

- Nếu người kính ta, ta sẽ kính người. Mặc kệ ngươi là Gia tộc gì cũng vậy.

Lâm Động cười lạnh. Tuy rằng giữa hắn và Vương Viêm có chút ân oán, nhưng hôm nay nếu như không phải Vương Viêm nói năng vô lễ trước, hắn cũng sẽ không ra tay nặng như vậy.

- Khẩu khí lớn thật!

Sắc mặt lão giả tóc hoa râm đanh lại, trong mắt chứa đựng một chút lạnh lẽo.

Lâm Động ở trước mặt nhiều người như vậy đánh Vương Viêm đến nông nỗi này, có thể xem như đã tát một cái thật mạnh vào mặt Gia tộc Vương Thị. Nếu không tìm về chút thể diện, e rằng mọi người đều sẽ cho rằng Gia tộc Vương Thị yếu đuối dễ bắt nạt rồi.

- Lâm Lang Thiên, người này cũng có thể xem là người của Gia tộc Lâm Thị các ngươi. Hành vi như vậy sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta đó! Chẳng lẽ ngươi vẫn ngồi xem mặc kệ sao?

Trong mắt hàn quang lưu động, nhưng lão giả tóc hoa râm này cũng là người âm độc, ánh mắt vừa chuyển, đột nhiên quát nói với Lâm Lang Thiên đang ở trên không trung.

- Ha ha, Trưởng lão Vương Thống nói thế sao được? Quan hệ của hai nhà Lâm Vương chúng ta, sao lại có thể thay đổi chỉ vì một người của phân gia chứ?

Nghe vậy, Lâm Lang Thiên cười nhạt một tiếng, chợt ánh mắt hướng về phía Lâm Động, nói:

- Chuyện ngày hôm nay, ngươi cũng hơi quá đáng. Nếu trong mắt ngươi còn có Gia tộc Lâm Thị ta, thì hãy lập tức cáo lỗi đi. Nể mặt Gia tộc Lâm Thị chúng ta, may ra bọn Trưởng lão Vương Thống sẽ không làm khó ngươi lắm đâu.

Nghe những lời của Lâm Lang Thiên, Lâm Khả Nhi đang đứng một bên tâm trạng chùn hẳn xuống. Nàng biết, với tính cách của Lâm Động, tuyệt đối nghe cũng không nghe Lâm Lang Thiên.

Quả nhiên, nghe được những lời này của Lâm Lang Thiên, nét mặt của Lâm Động thoáng chút cổ quái. Hắn nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói:

- Ngươi tưởng ngươi là gì chứ?

Những lời nói không hề nể nang này của Lâm Động, lại một lần nữa khiến nhiều người sững sờ. Rõ ràng là không ngờ Lâm Động lại cường hãn đến mức không coi Lâm Lang Thiên ra gì như vậy.

- Ngươi nói lại một lần nữa xem?

Ánh mắt của Lâm Lang Thiên trong lúc này cũng dần tối sầm lại. Sâu trong đáy mắt, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, đó là sự phẫn nộ khi địa vị và tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.

Trong Gia tộc Lâm Thị, địa vị của Lâm Lang Thiên vốn dĩ là rất cao, đừng nói là một kẻ trong phân gia, cho dù là trưởng bối trong Gia tộc cũng không dám nói chuyện với hắn như thế. Nhưng hiện tại, Lâm Động trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra những lời châm chọc như thế.

- Thân là người trong Gia tộc Lâm Thị, ngươi lại tìm mọi cách lấy lòng Vương Thị. Nay trước mặt quần hùng thiên hạ, ngược lại còn hiếp đáp người trong Gia tộc. Hành xử như vậy, chẳng khác nào nói Gia tộc Lâm Thị tác phong yếu đuối. Việc này truyền ra ngoài, sẽ là việc để cho người ngoài nhạo báng Gia tộc Lâm Thị. Lâm Lang Thiên, ngươi có biết ngươi mới chính là tội nhân của Gia tộc Lâm Thị a! Hình phạt của Gia tộc sẽ có chỗ cho ngươi đó!

Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của Lâm Lang Thiên, Lâm Động ngang nhiên ngẩng đầu nói ngược lại. Thanh âm của hắn dưới sự bao phủ của nguyên lực, vang vọng khắp toàn trường. Trong lời nói còn lộ ra một tia khí thế mạnh mẽ, sắc bén như dao, khiến cho những người có mặt thuộc Gia tộc Lâm Thị, sắc mặt đều thay đổi. Còn sắc mặt của Lâm Lang Thiên thì lại càng khó coi. Những lời nói này của Lâm Động sắc bén đến mức khiến hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng!

Bình Luận (0)
Comment