Vũ Động Càn Khôn

Chương 308 - Tử Ảnh Cửu Phá

- Sao? Không bằng lòng à?

Nhìn sắc mặt có chút khó coi của Đằng Lỗi, Lâm Động khẽ mỉm cười một tiếng, nhưng nụ cười đó trong mắt Đằng Lỗi lại không khác gì một ác ma.

- Vũ kỹ lấy được trong Tạo Hóa Võ Bi đã trực tiếp ghi tạc trong đầu, đưa cho ngươi bằng cách nào đây?

Đằng Lỗi nghiến răng nói.

- Thứ ta muốn chính là vũ kỹ truyền thừa trong óc ngươi.

Lâm Động cười nhạt. Hắn đương nhiên biết vũ kỹ trong Tạo Hóa Võ Bi không có hình chất nhưng lại tồn tại trong tinh thần lạc ấn của con người, hoàn toàn có thể lấy ra. Mà người khác chỉ cần đoạt được vũ kỹ truyền thừa đó liền có thể học được vũ kỹ trong đó.

Giống như Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ mà Lâm Động đã đoạt được kia, nếu như hắn bị bắt thì Đằng Lỗi nhất định cũng sẽ tìm cách cưỡng đoạt lấy vũ kỹ truyền thừa đó.

- Ngươi!

Nghe thấy thế, sắc mặt Đằng Lỗi nhất thời đại biến, vừa định phát tiết thì chợt thấy một đám Tinh Thần Chi Hỏa đã lơ lửng trước mặt hắn, sức nóng kỳ dị đó khiến hắn không khỏi rét lạnh.

Nhìn đạo Tinh Thần Chi Hỏa đó, ánh mắt Đằng Lỗi không ngừng biến đổi, cuối cùng đành trở nên suy sụp. Hiện tại sinh tử đã ở trong tay người khác, hắn cũng không còn cách nào khác.

Có nhận thức như vậy, Đằng Lỗi cũng đành nhắm mắt lại, lập tức một đám tử quang chầm chậm từ trong đầu bay ra. Mơ hồ có thể nhìn thấy trong đám tử quang đó có một quyển trục dày màu tím.

Nhìn đám tử quang đó, Lâm Động cất tiếng cười khẽ, vươn tay ra bắt lấy đám tử quang đó. Sau đó chưởng tâm hít vào, trực tiếp hút vào trong thân thể.

Đám tử quang đó ngay khi xâm nhập vào trong cơ thể, một lượng tin tức lớn cũng nhanh trong nhập vào trong đầu óc Lâm Động, cuối cùng ngưng tụ thành bốn chữ màu tím: Tử Ảnh Cửu Phá!

Lâm Động khẽ khép mắt, dần dần lĩnh hội các phương pháp tu luyện của vũ kỹ đó, chừng mười mấy phút sau mới chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt nở ra nụ cười hài lòng.

Tử Ảnh Cửu Phá này đích thực là vũ kỹ Cửu phẩm Thượng thừa, từ một góc độ nào đó mà nói thì không hề thua kém chiêu Thiên Long Kích cuối cùng của Thiên Lân Kích Pháp. Bất luận nói thế nào thì cũng là đoạt được từ trong Tạo Hóa Võ Bi, muốn yếu cũng không thể yếu được.

- Dựa vào những vũ kỹ truyền thừa trong chùm sáng đó, thêm vào không gian thạch phù có thể cải tiến vũ kỹ, có lẽ có thể trong thời gian ngắn luyện thành được Tử Ảnh Cửu Phá này.

Lâm Động lẩm bẩm, may mà cùng với vũ kỹ này còn có thêm không ít kinh nghiệm tu luyện, khiến Lâm Động giảm bớt được không ít thời gian lãng phí, nếu không muốn luyện thành cũng phải mất đến vài tháng.

- Vũ kỹ cũng đã đưa cho ngươi rồi, còn không thả ta ra sao?

Sắc mặt Đằng Lỗi âm trầm nói.

Lâm Động cười cười, chưa đợi Đằng Lỗi kịp cảnh giác thì một đạo hồng mang đã lao tới, hung hãn quật mạnh lên đầu hắn, khiến hắn ngất xỉu tại chỗ.

- Thả ngươi? Đâu có dễ như vậy!

Nhìn Đằng Lỗi hôn mê ngã xuống trên mặt đất, Lâm Động không khỏi lắc đầu, khom người cúi xuống nhặt lấy túi Càn Khôn trên người hắn.

Lâm Động nắm nắm túi Càn Khôn trong tay, tinh thần lực xâm nhập vào trong, nụ cười trên môi càng ngày càng nồng đậm. Trong túi Càn Khôn của Đằng Lỗi có không ít Thuần Nguyên Đan, tổng cộng phải tới ba chục vạn. Như vậy Thuần Nguyên Đan trong tay Lâm Động đã lên tới bảy chục vạn, cũng là một gia sản không hề nhỏ.

Có thêm mớ Thuần Nguyên Đan này, hắn không chỉ có thể phát huy được uy lực của Phù khôi Cao cấp tới mức cao nhất, hơn nữa khi thi triển vũ kỹ thì còn có thể đem Thuần Nguyên Đan hóa thành nguyên lực, nhờ đó hắn có thể bù đắp sự chênh lệch về thực lực giữa hắn và người khác.

- Ngươi dự tính khi nào thì tới thành Âm Khôi?

Tiểu điêu lúc này hiện ra, hỏi.

- Nghỉ ngơi mấy ngày đã.

Lâm Động trầm ngâm, thành Âm Khôi đối với hắn mà nói chính là long đàm hổ huyệt, cường giả của Âm Khôi Tông trong đó nhiều vô kể, do vậy hắn nhất định phải chuẩn bị chu toàn, ít nhất trước khi đi phải tu luyện thành công Tử Ảnh Cửu Phá cái đã.

- Vậy còn tên này?

Tiểu điêu chỉ Đằng Lỗi hôn mê trên mặt đất.

- Tạm thời chưa giết hắn, phụ thân hắn là Tông chủ Âm Khôi Tông, chưa biết chừng tới lúc đó còn có thể lấy hắn ra làm vật trao đổi.

Lâm Động nói.

- Hắc hắc, ta không cho rằng Tông chủ Âm Khôi Tông sẽ dùng Thôn Phệ Tổ Phù để đổi lấy tên vô dụng này.

Tiểu điêu cười lớn, nói.

- Mặc kệ tên đó có đáp ứng hay không, nhưng giữ trong tay ít nhất có thể khiến Âm Khôi Tông ném chuột sợ vỡ bình quý.

Lâm Động mỉm cười, không nói gì thêm, cầm lấy Đằng Lỗi, nhảy lên lưng Tiểu Viêm, sau đó lao về phía xa. Hắn muốn tìm một nơi hoàn toàn yên tĩnh để tu luyện Tử Ảnh Cửu Phá.

o0o

Trong mấy ngày kế tiếp, Lâm Động hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, không ai có thể tìm ra tung tích của hắn cả.

Trong lúc hắn biến mất, kẻ tức giận nhất đương nhiên chính là Âm Khôi Tông. Đường đường là một Phân bộ, hơn nữa còn có cường giả Bán Bộ Tạo Hóa trấn giữ mà vẫn không thể ngăn cản Lâm Động, hơn nữa còn để Lâm Động bắt Đằng Lỗi đi. Việc như thế này đã truyền ra khắp quận Đại Hoang, nhất thời trở thành trò cười cho thiên hạ.

Âm Khôi Tông là một trong ba thế lực lớn nhất của quận Đại Hoang, đương nhiên bị không ít kẻ ghen ghét, bây giờ có thể thấy Âm Khôi Tông bị thua thiệt, không ít người đều vô cùng vui sướng.

Đối với hành động khiêu khích này, Âm Khôi Tông thực sự vô cùng tức giận, không chỉ phái đi lượng lớn nhân mã truy tìm tông tích của Lâm Động mà còn phát đi lệnh truy nã toàn quận. Lần này lại còn ra giá rất cao, chỉ cần có thể cung cấp thông tin liên quan đến tông tích của Lâm Động và cuối cùng có thể bắt hắn thành công, không chỉ có thể đạt được một bộ vũ kỹ Bát phẩm mà còn có thêm năm mươi vạn Thuần Nguyên Đan nữa.

Thù lao nhiều như vậy khiến cả quận Đại Hoang đều xôn xao lên. Không ít người nhất thời thèm muốn. Dưới sự kích động của món thù lao này, cả quận Đại Hoang đều sôi sục đi tìm kiếm tung tích của Lâm Động.

Tuy nhiên, mặc dù Âm Khôi Tông đã thành công trong việc động viên cả quận Đại Hoang đi tìm kiếm Lâm Động, nhưng vẫn không có kết quả gì. Từ sau khi rời khỏi thành Đại Khôi, Lâm Động phảng phất như đã độn thổ mất, hoàn toàn không có chút tin tức gì. Điều này cũng khiến rất nhiều người vô cùng bất đắc dĩ. Quận Đại Hoang rộng lớn như vậy, núi rừng liên miên không dứt, trong đó lại có không ít Yêu thú, một người muốn trốn đi thì quả thực là khó mà tìm kiếm ra.

Do vậy tuy món thù lao hậu hĩnh của Âm Khôi Tông khiến cả quận Đại Hoang sục sôi lên, nhưng cũng không một ai có thể giành được món thù lao đó.

Trong khi mọi người vẫn đang truy tìm Lâm Động, thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt bảy ngày đã trôi qua.

Bảy ngày truy tìm không chút kết quả khiến không ít thế lực vô cùng vui mừng, nhưng khi bọn họ cho rằng Âm Khôi Tông sẽ vô cùng giận dữ thì đột nhiên phát hiện ra cường giả của Âm Khôi Tông lại từ bỏ việc truy tìm Lâm Động mà nhanh chóng tập trung về thành Âm Khôi, bộ dáng đó phảng phất như đã từ bỏ việc tìm kiếm Lâm Động và Đằng Lỗi, khiến không ít người không khỏi nghi hoặc.

Tuy nhiên bất kể người ngoài nghi hoặc thế nào, trong thời gian kế tiếp, Âm Khôi Tông lại vô cùng an tĩnh. Rất nhiều cường giả tụ họp lại, khiến cho cả thành Âm Khôi tựa hồ như một tòa thành đồng vách sắt, bất cứ ai ra vào đều phải tra xét vô cùng nghiêm ngặt.

Hành động kỳ quặc này của Âm Khôi Tông khiến các thế lực khác không khỏi để ý tới. Thậm chí ngay cả Đại Ma Môn, Võ Minh cũng lập tức chú ý tới động tĩnh ở thành Âm Khôi. Đối với Âm Khôi Tông, bọn họ hiểu biết rất rõ, nếu như không phải xảy ra việc trọng đại gì thì bọn họ sẽ không thể hiện long trọng đến như vậy.

Tuy chưa rõ việc trọng đại đó là gì nhưng từ việc Âm Khôi Tông tạm thời từ bỏ việc giải cứu cho Đằng Lỗi thì có thể thấy việc đó đã trọng đại tới mức khủng bố. Mà như vậy càng khiến các thế lực khác đặc biệt chú ý tới. Bọn họ rất muốn biết rốt cuộc là việc gì lại có thể khiến Âm Khôi Tông thận trọng đến như vậy?

o0o

Trong khi các thế lực đều đang tập trung chú ý đến thành Âm Khôi, thì trong một sơn mạch xa xôi, một đạo thân ảnh lại đang chìm đắm trong việc tu luyện.

Đó là một mảnh rừng trúc vô cùng rậm rạp và u tĩnh.

Giữa khu rừng trúc đó có một đạo thân ảnh đang đứng lặng lẽ, thân hình thẳng đứng, tuy không động nhưng lại có khí tức vô cùng sắc bén tỏa ra. Lá trúc bay xuống cạnh thân ảnh đó liền xoẹt một cái đã đứt thành hai nửa.

Trong khoảnh khắc khi những lá trúc đó đứt thành hai nửa, hai mắt nhắm chặt của Lâm Động cũng đột nhiên mở ra. Lập tức, thân hình đang đứng im của hắn cũng liền bước ra.

Xuy!

Bước đi của Lâm Động vô cùng quỷ dị, mà theo từng bước đi của hắn, sau lưng hắn cũng xuất hiện một ảo ảnh rất mơ hồ. Khi ảo ảnh xuất hiện, nguyên lực ba động quanh người Lâm Động cũng đột nhiên bạo phát ra.

Xuy xuy!

Chân bước ra, trong nháy mắt chín bước cơ hồ như đạp trên mây, sau chín bước đó, bảy đạo tàn ảnh cũng mơ hồ hiện lên.

Oanh!

Khi đạo tàn ảnh thứ bảy hiện ra, thân ảnh Lâm Động vừa vọt lên đột nhiên ngưng tụ lại. Lúc này, nguyên lực trên bề mặt thân thể hắn cũng đã đạt tới mức độ cực đại.

- Tử Ảnh Cửu Phá!

Quát khẽ một tiếng, quyền phong vũ động mang theo nguyên lực cuồn cuộn như núi lửa tuôn trào.

Oanh!

Một quyền đánh ra, nguyên lực hùng hậu đột nhiên từ trên thân thể Lâm Động bạo phát mãnh liệt, một đạo kim quang vô cùng cường hãn từ trong rừng trúc thổi quét qua.

Bang bang bang!

Kim quang xẹt qua, trong phạm vi mấy chục trượng, tất cả các cây trúc đều nổ tung hóa thành mảnh vụn bay đầy trời. Trong khoảnh khắc mặt đất đã sạch bóng không còn chút gì nữa.

- Phù!

Phun ra một ngụm trọc khí, Lâm Động nhìn lên đám rừng trúc trống trải xung quanh, khẽ mỉm cười. Tám ngày tu luyện tuy chưa thể tu luyện thành cửu ảnh cùng xuất hiện nhưng cũng có thể coi như có chút kết quả.

- Cũng đã đến lúc rồi!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn về phía thành Âm Khôi, ánh mắt ngưng trọng. Hắn biết, lần đi này mới thực sự là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng bất kể thế nào, hắn cũng phải đi!

Bình Luận (0)
Comment