Vũ Động Càn Khôn

Chương 309 - Thành Âm Khôi

Thành Âm Khôi nằm trong Sơn mạch Huyền Âm nổi tiếng của quận Đại Hoang. Sơn mạch này quanh năm bao trùm bởi hàn khí lạnh lẽo, người thường căn bản không dám ở lâu ở đây, nếu không sẽ bị hàn khí nhập thể, đả thương đến kinh mạch.

Nghe nói ở sâu trong Sơn mạch Huyền Âm còn có một thung lũng vô cùng hung hiểm tên là Đại Địa Huyền Âm. Thung lũng Huyền Âm này sâu vô cùng, trong đó có hàn phong cương khí vô cùng khủng bố. Mà ở trong đó, do hàn phong cương khí từ bốn phía tụ lại nên đã hình thành vô số những vũng xoáy hàn khí, một khi bị cuốn vào trong đó thì cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng chắc chắn phải chết, cho nên thung lũng Đại Địa Huyền Âm đó chính là cấm địa trong Sơn mạch Huyền Âm.

Diện tích của Sơn mạch Huyền Âm trong khắp các sơn mạch ở quận Đại Hoang cũng được xếp vào hàng đầu, trong sơn mạch có vô số yêu thú, không biết đã có bao nhiêu cường giả mất mạng trong đó, khiến trong đó tích tụ không ít bảo vật hấp dẫn. Thỉnh thoảng có một vài kẻ may mắn đoạt được vũ kỹ và Linh bảo ở chỗ các cường giả đã chết. Chính bởi vậy, tuy Sơn mạch Huyền Âm này vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn thu hút rất nhiều người kéo tới đây.

Còn thành Âm Khôi được Âm Khôi Tông đặt trên ngọn núi cao nhất trong Sơn mạch Huyền Âm, Huyền Âm Sơn, khắp thành vô cùng hùng vĩ, nhân ảnh dày đặc đi lại trong đó, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Động đứng dưới chân Huyền Âm Sơn, nhìn thành phố rộng lớn đó, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thành phố hùng vĩ đến như vậy, Viêm Thành so với nó quả thực không đáng để nhắc tới.

Thành Âm Khôi kéo dài từ chân núi lên tới trên đỉnh núi, dọc theo ven đường có vô số đường đi, trong đó người đi lại tấp nập, cả sơn mạch đều vô cùng huyên náo. Ai cũng không thể ngờ rằng, trong Huyền Âm Sơn hiểm trở này lại có một thành phố lớn đến như vậy. Ở cuối một con đường ở chân núi, một bức tường thành kéo dài ra hút tầm mắt. Trên tường thành, ba chữ đen như mực ‘Thành Âm Khôi’ hiện ra vô cùng rõ nét. Mơ hồ còn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ trong đó toát ra, giống như chiếc đầu lâu hung tợn khiến người khác rét lạnh.

Ở trên tường thành khổng lồ, dòng người đi lại đông như kiến. Cường giả của Âm Khôi Tông trấn thủ dày đặc, kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt từng người đi vào thành. Phòng ngự như vậy có thể nói là vô cùng thâm nghiêm.

- Trên tường thành còn có lệnh truy nã ta nữa!

Lâm Động khẽ nheo mắt lại. Hắn có thể nhìn thấy trên tường thành có dán ảnh của hắn, như vậy thì không thể trực tiếp tiến vào được.

- Thành Âm Khôi này hôm nay đột nhiên phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, chắc chắn sẽ có không ít nhân mã của các thế lực khác tiến đến.

Lâm Động đưa ánh mắt nhìn ra khu vực rừng rậm xung quanh, ở nơi đó hắn mơ hồ có thể cảm nhận thấy một vài đạo khí tức cường hãn. Xem ra hành động lần này của Âm Khôi Tông quả thực đã khiến các thế lực khác chú ý tới không ít.

- Bọn chúng muốn phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù, đương nhiên không dám có chút sơ xuất nào. Xung quanh Huyền Âm Sơn luôn có hàn khí vô cùng mãnh liệt bao trùm, hình thành lớp phòng ngự tự nhiên, nếu như liều lĩnh xông vào thì sẽ kinh động tới đám hộ vệ đó.

Tiểu điêu đứng trên vai Lâm Động, nói.

- Ngươi có cách gì không?

Lâm Động gật đầu, thoáng cảm thấy có chút phiền phức. Nơi này không hổ danh là Tổng bộ của Âm Khôi Tông, phòng ngự cơ hồ không có kẽ hở.

- Hắc hắc, hàn khí này tuy rằng dày đặc nhưng hiệu quả đối với ta lại không lớn.

Tiểu điêu đắc ý nói.

Nghe thấy vậy, Lâm Động mới thở phào một cái. Ánh mắt hắn đảo qua, sau đó thân hình xẹt đi, không trực tiếp từ cổng thành tiến vào Âm Khôi Tông mà tìm một nơi có tầng phòng ngự yếu hơn một chút.

Lần này lẻn vào, Lâm Động cũng không mang theo Tiểu Viêm mà để nó ở ngoài. Dù sao thành Âm Khôi này cũng vô số cường giả, vạn nhất bị phát hiện ra thì sẽ rất phiền phức.

Huyền Âm Sơn vô cùng rộng lớn, cho dù với tốc độ của Lâm Động mà bay quanh chân núi một vòng cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Nhưng may mà cuối cùng vẫn Lâm Động vẫn tìm thấy được một nơi phòng ngự tựa hồ yếu hơn một chút.

Lâm Động ẩn nấp trong rừng nhìn bức tường thành rộng lớn trước mặt, trên tường thành thỉnh thoảng lại có hộ vệ của Âm Khôi Tông đi tuần tra. Sau một thời gian quan sát, Lâm Động cũng phát hiện ra quy luật tuần tra, chỉ cần có thể đột phá lớp phòng ngự hàn khí đó thì trong khoảnh khắc có thể không kinh động đến bất cứ ai xâm nhập vào trong thành Âm Khôi.

- Đi!

Quá trình chờ đợi im lặng như vậy kéo dài trong mười mấy phút, đột nhiên thân hình Lâm Động lao về phía tường thành.

Vù!

Lâm Động vừa xông vào, hàn khí sắc bén như dao cắt nhất thời tràn tới, cơ hồ muốn chém Lâm Động ra thành từng mảnh nhỏ.

Đối mặt với hàn khí sắc bén này, Lâm Động cũng không dám thôi động nguyên lực hộ thân, sợ bị các cường giả của Âm Khôi Tông phát hiện. Nhưng may mà tiểu điêu cũng vào lúc này nhanh chóng ra tay. Móng vuốt nó vung lên, một tầng quang mang tử hắc sắc liền xuất hiện, bao phủ xung quanh Lâm Động. Tầng quang mang này vừa xuất hiện, hàn khí sắc bén kia cũng đột nhiên biến mất, bộ dạng đó giống như bị tầng quang mang tử hắc sắc kia nuốt chửng mất vậy, thậm chí còn không truyền ra chút ba động nào. Nhìn thấy một màn này, Lâm Động cũng thầm thở phào một cái, sau đó tốc độ nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã vượt qua bức tường thành cao hàng trăm trượng kia.

Bay qua tường thành, hàn khí sắc bén nhất thời cũng tiêu tan đi. Nhưng Lâm Động cũng không dám dừng lại, thân hình lướt đi, đã nhanh chóng hạ xuống rồi lẩn vào trong bóng đám kiến trúc bên trong thành.

Hành tẩu bên trong bóng râm, trên người Lâm Động lại xuất hiện áo đen và mũ che mặt che kín thân thể, sau đó mới bước ra. Nhìn con đường dày đặc người đi lại, hắn mới thầm thở phào một cái.

Diện tích thành Âm Khôi này rộng lớn vô cùng, bởi vì được xây dựng trên núi nên được chia thành rất nhiều tầng lớp. Nhưng tầng trên cùng thì chỉ có người trong nội bộ Âm Khôi Tông mới có thể ra vào, những người khác chỉ có thể ở trong thành phía dưới mà thôi.

Lâm Động đi loanh quanh trong thành chừng nửa tiếng thì đã cơ bản tìm hiểu được quy mô của thành Âm Khôi, đồng thời hắn còn nhân tiện tìm hiểu được chút tin tức liên quan tới Âm Khôi Tông.

Trong thành Âm Khôi, đại đa số các thế lực đều là thuộc hạ của Âm Khôi Tông. Nhưng dù sao đây cũng là một thành phố lớn của quận Đại Hoang, đương nhiên cũng có các thế lực khác. Cho nên sau khi bỏ ra một cái giá khá đắt, Lâm Động cũng đã đạt được một chút tin tình báo.

Theo tin tình báo này Lâm Động biết được, Âm Khôi Tông hiện tại, đại đa số các cường giả trong tông đều đã tụ tập lại trên đỉnh núi, có lẽ định hợp lực cùng Tông chủ Âm Khôi Tông phá giải phong ấn của Thôn Phệ Tổ Phù.

Hơn nữa, thời gian phá giải có lẽ là năm tiếng đồng hồ sau, lúc hoàng hôn. Lúc đó hàn khí của thành Âm Khôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ sắc bén nhất, còn Âm Khôi Tông cũng sẽ mượn lực của hàn khí để phá giải phong ấn.

- Năm tiếng sau, Tông chủ Âm Khôi Tông, ngươi vội vã vậy sao?

Lâm Động nhìn về phía sâu trong thành phố, cũng chính là đỉnh Huyền Âm Sơn, thầm thì tự nói.

- Hắc hắc, hiện tại ai cũng đã biết việc này, đương nhiên hắn phải nhanh chóng giải quyết, tránh đêm dài lắm mộng.

Tiểu điêu ở trong lòng Lâm Động cười nói.

Lâm Động gật đầu, lập tức bước chân lên đi về phía đỉnh núi. Nếu đã như vậy thì hắn phải nhanh chóng đến được đỉnh núi.

Càng đi sâu vào thành Âm Khôi, phòng ngự của Âm Khôi Tông càng ngày càng thâm nghiêm hơn. Hơn nữa trong Âm Khôi Tông còn có không ít cường giả đều chỉ chuyên tu tinh thần lực, lực cảm giác vô cùng linh mẫn, bởi vậy cho dù Lâm Động có tiểu điêu tương trợ cũng không dám có chút khinh xuất. Do vậy phải mất hai ba tiếng đồng hồ Lâm Động mới có thể vượt qua các tầng phòng ngự, xâm nhập vào đỉnh Huyền Âm Sơn.

Đỉnh Huyền Âm Sơn vô cùng rộng lớn, các loại kiến trúc vô cùng hùng vĩ sừng sững trên đó, ở giữa còn có một quảng trường rộng chừng ngàn trượng nữa.

Quảng trường này toàn bộ làm bằng đá đen, trong mơ hồ còn thể cảm nhận thấy một tầng hàn khí từ phía dưới thẩm thấu lên, ở trên không trung ngưng tụ thành một đám hàn vụ trôi bồng bềnh trên đó.

Lâm Động đứng bên dưới bóng râm của một tòa kiến trúc cao vút. Khí tức của hắn lúc này đã được tiểu điêu giúp che giấu hết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng chậm rãi, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh cũng khó mà phát hiện ra được.

Trốn trong bóng râm, Lâm Động từ trên cao nhìn xuống quảng trường rộng lớn. Quảng trường lúc này cơ hồ dày đặc cường giả của Âm Khôi Tông, những nhân ảnh này đứng ở những vị trí vô cùng huyền ảo, không ngờ tạo thành một trận pháp rộng lớn.

Nhìn đám nhân mã đứng trong quảng trường, Lâm Động không khỏi biến sắc, ánh mắt ngưng trọng. Trong đám cường giả đó, chỉ là cường giả Tạo Khí Cảnh thôi hắn cũng đã phát hiện ra không dưới mười tên. Thậm chí, cường giả Bán Bộ Tạo Hóa cũng có hai tên. Trận hình đó có thể gọi là vô cùng khủng bố. Thành Âm Khôi quả nhiên không hổ danh là sào huyệt của Âm Khôi Tông, cường giả không ngờ lại đông đến như vậy. Đối với một màn này, Lâm Động cũng chỉ biết than thầm trong bụng, sau đó thu liễm khí tức của mình lại. Lúc này mà bị phát hiện thì e rằng muốn chạy cũng khó thoát.

Lâm Động lặng lẽ chờ đợi, sắc trời cũng dần tối, không lâu sau mặt trời tối mờ cùng mặt trăng sáng tỏ cùng xuất hiện trên bầu trời.

Ong!

Khi tại thời khắc mặt trăng mặt trời thay nhau, hàn khí của Huyền Âm Sơn cũng trở nên sắc bén. Thậm chí mơ hồ còn phát hiện ra tiếng ‘ong ong’ như quỷ kêu đột nhiên vang lên, khiến người khác phải cảm thấy sợ hãi.

Lâm Động liếm liếm môi, trong lòng chợt động. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở không trung trên quảng trường, có ba đạo thân ảnh dần bay lên, cuối cùng đứng ở trung tâm quảng trường.

- Ba cường giả Tạo Hóa Cảnh của Âm Khôi Tông!

Nhìn ba đạo thân ảnh vừa xuất hiện, đồng tử Lâm Động cũng thoáng co rút lại. Từ trên thân thể của ba người này có thể cảm nhận thấy một loại khí tức áp bức đến ngạt thở. Loại khí tức này ngay cả Tào Chấn cũng không có được, hiển nhiên ba người này chính là Tông chủ của Âm Khôi Tông cùng hai vị Đại Trưởng lão.

Bình Luận (0)
Comment