Vũ Động Càn Khôn

Chương 53 - Thiết Mộc Trang

Sáng hôm sau, ở đại môn của Lâm gia có hơn 10 con tuấn mã đang đứng rất nghiêm chỉnh, ở trên lưng ngựa đều là những hảo thủ của Lâm gia, hai vị đầu lĩnh chính là Lâm Khiếu và Lâm Khẳng, lần hành động này Lâm gia đã phái 2 cao thủ Thiên Nguyên cảnh, điều này đã chứng minh Lâm gia coi trọng hành động lần này tới mức nào.

Trong một đám tuấn mã có một thân ảnh đỏ như lửa, nó khiến người khác rất chú ý, cái bóng dáng uy phong lẫm lẫm đó chính là Tiểu Viêm. Lúc này, Lâm Động đang ngồi trên lưng của Tiểu Viêm, mà Tiểu Viêm bây giờ đã chẳng khác gì với những lão hổ ở thâm sơn, đủ sức cho Lâm Động cưỡi ngồi thoải mái, tốc độ và sức lực của nó còn hơn cả tuấn mã bình thường.

"Nếu như thằng tiểu tử này có hứng thú thì hai ngươi dẫn nó ra ngoài rèn luyện một chút, nhưng mà nhớ kỹ là ngàn vạn lần không được để cho nó gặp chuyện không may, bằng không hai ngươi đừng có trở về gặp ta!"

Đứng ở trước đại môn, Lâm Chấn Thiên nhìn Lâm Động đang ngồi trên lưng hổ, sau đó chuyển hướng nhìn Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng, lạnh lùng nói.

"Phụ thân yên tâm."

Lâm Khẳng cười cười, có hai gã cao thủ Thiên Nguyên cảnh bảo vệ, ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn có rất ít người có thể đả thương được Lâm Động.

"Được rồi, nhớ là phải dùng phong điểu liên hệ, tất cả phải cẩn thận, tình hình của Lôi gia ta sẽ chú ý giúp các ngươi."

Lâm Chấn Thiên gật đầu, trầm giọng nói.

"Dạ."

Lâm Khiếu và Lâm Khẳng gật đầu, sau đó kiểm tra lại nhân mã, vung roi quất ngựa phóng như bay ra ngoài Thanh Dương trấn.

"Tiểu Viêm, đuổi theo."

Nhìn thấy đoàn người bắt đầu hành động, Lâm Động cũng vỗ nhẹ vào người Tiểu Viêm, Tiểu Viêm gầm lên một tiếng, bốn vó như trên mây, lao như cuồng phong đuổi theo đám nhân mã phía trước.

Đoàn người này khi đi qua Thanh Dương trấn đúng là đã hấp dẫn không ít ánh mắt.

. . .

Thiết Mộc Trang là một thôn trang vô cùng nổi danh ở phụ cận Thanh Dương trấn, ở đây có rất nhiều Thiết Mộc, loại Thiết Mộc này giống như Tinh Thiết, không sợ nước lửa, hơn nữa nó còn cực nặng, vô cùng thích hợp để chế tạo vũ khí và xây dựng, cho nên nó có giá không thấp.

Hơn nữa trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đây cũng chỉ có Thiết Mộc Trang này mới trồng được loại sản vật này, cho nên trong vòng mấy năm nay, sản nghiệp của Lôi gia cũng vì Thiết Mộc mà phát triển đáng kể.

Nếu như Lâm gia có thể tiếp nhận Thiết Mộc Trang này thì trong vòng 1 năm tới, lợi nhuận sẽ tăng gấp bội, mà đồng nghĩa với việc Lôi gia sẽ phải chịu tổn thất không nhỏ.

Thiết Mộc Trang cách Thanh Dương trấn chỉ khoảng nửa ngày đường, sau khi đi ngang qua trấn, đám người Lâm Khiếu chạy một mạch, tới buổi trưa thì tới phạm vi của Thiết Mộc Trang.

. . .

Lâm Động cưỡi ở trên lưng hổ, nhìn một trang viên rộng lớn đang đứng trước một sườn dốc và trước mặt có mấy con đường. Trang viên này lớn tới mức nhìn không thấy điểm cuối, phía sau nó toàn là những cây gỗ lớn màu đen, đây chính là loài cây duy nhất trong Thiết Mộc Trang, Thiết Mộc.

"Cửa trang đóng kín, xem ra tình hình không thuận lợi. . ."

Lâm Khẳng híp mắt nhìn cửa trang đang đóng im ỉm, lạnh nhạt nói.

Lâm Khiếu cũng khẽ gật đầu, sau đó phất phất tay, nhân mã của Lâm gia ở phía sau cảnh giác tiến lên, khi nghe thấy một tiếng chuông vang, họ đồng loạt rút vũ khí, sắc mặt lạnh lùng, mơ hồ có sát khí bốc lên.

Lâm Động ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này hai nắm tay cũng nắm chặt, xương cốt phát ra những thanh âm răng rắc, đây mới chính là tranh đấu thực sự, mới chính là đánh nhau sinh tử, những lần đấu đá trước kia chỉ là trẻ con, cảnh tượng này chỉ có một cục diện, đó là ngươi sống thì ta chết. . .

"Tần Ưng, mang hai người bảo vệ tốt cho Động nhi, đi mau!"

Lâm Khiếu thấp giọng quát, sau đó vung roi ngựa, con ngựa lao vút lên phía trước.

"Đát đát!"

Sau khi Lâm Khiếu lao lên, hơn 10 người phía sau cũng lập tức ra roi, ngựa tung bốn vó lao tới, chỉ trong vòng mấy phút sau họ đã xuất hiện trước cửa trang đóng kín.

"Người tới dừng lại, nơi này là lôi gia trang viên, không có sự cho phép, không được đi vào!"

Khi đám người Lâm Khiếu tới trước đại môn trang viên, ở bên trên tường viện có hàn quang hiện lên, một người nhìn đám người Lâm Khiếu quát lớn.

"Nói cho quản sự các ngươi biết, hôm nay Lâm gia chúng ta tới tiếp nhận Thiết Mộc Trang!"

Lâm Khiếu trầm giọng quát, hắn vận dụng Nguyên Lực hùng hậu làm cho thanh âm rền vang như sấm, vang vọng khắp toàn bộ trang viên.

"Hắc, ta thấy Lâm gia các ngươi đã không nhẫn nại được nữa rồi? Nếu như muốn giao nhận thì cứ tới nơi này đi."

Trên tường viện có hai thân ảnh hiện ra, một âm thanh châm chọc cũng theo đó mà vang lên.

"Lôi Nhạ, Lôi Anh."

Nhìn thấy hai người đứng trên tường viện, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng nhăn mày, hai người này cũng chính là hai thành viên trọng tâm của Lôi gia, hơn nữa thực lực của hai người này cũng đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh, xem ra Lôi gia đã có phòng bị từ trước.

"Ha hả, Lâm Khiếu huynh, Lâm Khẳng huynh, nếu như Lôi gia ta đã nói là sẽ bàn giao Thiết Mộc Trang cho Lâm gia các ngươi, vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ làm, các ngươi cần gì phải lo lắng như vậy? Như vậy đi, đợi thêm 5 hôm nữa, Lôi gia chúng ta sẽ chính thức bàn giao Thiết Mộc Trang cho các ngươi, tuyệt không kéo dài, thế nào?"

Trên tường viện có một người mặc quần áo xám, mũi hơi dài, cười nói.

"Lôi Anh huynh, các ngươi đã kéo dài hơn một tháng trời, câu nói này không thể làm người khác tin tưởng được."

Lâm Khẳng nói.

"Đám người này hình như đang muốn kéo dài chuyện gì đó?"

Lâm Động đứng ở sau cùng khi nghe thấy những lời cãi cọ của đôi bên, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Lôi Anh. Hắn phát hiện, khi hai người này nói chuyện, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn vào bên trong trang viên, hình như đang theo dõi chuyện gì đó.

"Tần Ưng thúc, chuyện có chút không ổn, đi theo ta."

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, đột nhiên nhìn sang một nam tử hùng tráng đang bảo vệ cho hắn, thấp giọng nói.

"Lâm Động thiếu gia. . ."

Nghe vậy, Tần Ưng sửng sốt đang định hỏi là chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Động đang ngồi trên lưng Tiểu Viêm mới chợt nhớ ra, thiếu niên này đã không còn trẻ người non dạ nữa, cho nên sau khi chần chừ một chút, hắn cũng vung tay lên, lặng lẽ mang hai hai huynh đệ, bám sát Lâm Động xông vào cánh rừng bên cạnh.

"Tần Ưng thúc, thúc có biết biện pháp nào khác đột nhập vào trong Thiết Mộc Trang không?"

Khi vào trong rừng cây, Lâm Động thấp giọng hỏi.

"Có, Thiết Mộc Trang quá lớn, bọn họ không có khả năng bố trị phòng vệ khắp mọi nơi được, ta biết không ít chỗ có thể vào."

Tần Ưng trầm ngâm nói.

"Đi, trước tiên chúng ta tiến vào bên trong dò xét tình hình một chút, có chuyện gì có thể báo trước cho phụ thân ta."

Lâm Động quyết đoán, trực tiếp hạ lệnh.

"Chuyện này. . . được rồi."

Biết Lâm Động dự tính lẻn vào trong thôn trang, Tần Ưng cả kinh, nhưng lại nghĩ tới việc hai vị Thiên Nguyên cảnh phòng bị đều đã ở bên ngoài, với thực lực của bọn họ muốn bảo vệ mình thì sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa khoảng cách đôi bên tương đối gần, chỉ cần phát tín hiệu là đám người Lâm Khiếu có thể xông vào, nghĩ vậy hắn gật đầu rồi đi trước dẫn đường.

Bốn người một thú nhanh chóng len lỏi trong rừng, sau một lúc bọn họ đã thuận lợi vượt qua được bức tường không có người canh giữ, tiến vào trong trang viên.

Khi vào trong trang viên, tất cả đều yên tĩnh vô cùng, Lâm Động ở nhìn xung quanh một lượt, sau đó lén lút di chuyển về địa điểm trồng Thiết Mộc.

Thiết Mộc trong Thiết Mộc Trang được trồng trong một khu vực riêng biệt, nhưng mà khi bốn người Lâm Động êm thấm chuồn tới khu vực đó, mới đưa mắt nhìn qua một lượt thì đã phẫn nộ vô cùng.

"Cái đám lòng lang dạ thú này. . ."

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cho dù là Tần Ưng đang đứng bên cạnh Lâm Động cũng nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ mắng một câu.

Bình Luận (0)
Comment