Nguyên lực hùng hồn bao trùm quanh Thiên Ngạc Cốt Thương, năng lượng ẩn chứa trong nó khiến cây thương khẽ rung lên, phát ra những tiếng u u khiến không khí cũng như bị rung lên.
Từ gương mặt ngày một lạnh băng của Lâm Động, ai cũng nhận ra, sau thời gian bị lép vế ban nãy, giờ hắn gần như sắp bùng nổ triệt để.
Phía trước Lâm Động, sắc mặt Tống Chân tối sầm lại đáng sợ. Khi phát hiện ra Lâm Động vượt Niết Bàn Kiếp ngay trước mặt mình, hắn thật sự có cảm giác như mình bị biến thành khỉ mua vui. Từ sau khi vào Chiến trường Viễn Cổ, hắn thuận buồm xuôi gió có được truyền thừa của Thao Thiết Tông trong Tứ Đại Ma Tông, nguyên lực hùng hồn cũng được nâng cao lên một bậc. Hắn cho rằng trong Chiến trường Viễn Cổ này, có lẽ chỉ có thủ lĩnh của ba Vương triều đỉnh cấp trong Thập đại Vương triều Siêu cấp mới có thể áp chế được hắn, còn những kẻ như Lâm Động, hắn căn bản không cần phải nghĩ đến.
Thế nhưng, chính người hắn không cần nghĩ đến ấy lại chơi hắn một vố trước mặt bao nhiêu người!
- Hôm nay mà không băm ngươi ra thành trăm mảnh thì Tống Chân ta đâu còn mặt mũi nào nữa!
Gương mặt Tống Chân hiện lên vẻ hung hăng, hắc quang quỷ dị bùng phát từ trong cơ thể, trong lúc hắc quang chuyển động dường như còn tỏa ra thứ năng lượng kỳ dị.
Cảm giác rất giống với lực thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù, nhưng lại rất âm lạnh và hung tàn.
Hắc quang ngưng tụ lại trong tay Tống Chân, cuối cùng biến thành một thứ vũ khí có ba mũi xiên khổng lồ. Trên cây chĩa ba đó có những đường hoa văn quỷ dị, một con cự thú không rõ hình thù đang ngửa lên trời gầm rú, cái miệng khổng lồ như muốn nuốt gọn cả trời đất.
Cây chĩa ba vừa thành hình thì có một tiếng gầm rít như từ thời Viễn Cổ vang lên. Hình hoa văn trên chĩa ba như được hồi sinh. Nó chuyển động, không ngừng hút nguyên lực thiên địa ở xung quanh.
- Lâm Động, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là truyền thừa của Thao Thiết Tông!
Tống Chân gầm lên, sát ý tràn ngập trong mắt, thân hình biến thành một đạo tàn ảnh lao vút đi rồi bỗng xuất hiện trước mặt Lâm Động một cách quỷ dị. Cây chĩa ba trong tay đem theo một màn đen đầy tử khí tấn công về phía Lâm Động.
Xoẹt!
Hắc quang đầy trời phản chiếu trong mắt Lâm Động. Đối diện với công kích hung hãn đó của Tống Chân, Lâm Động lại chẳng có ý tránh né, ánh mắt hắn lạnh đi, Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay rung lên. Đồng thời cũng có một tiếng gầm rú vang ra từ cây thương, một ánh hàn quang xé tan không khí, ngưng tụ lại ở đầu ngọn thương thành một đóa thương hoa đầy hàn khí.
Đóa hoa dần nở rộ rất đẹp, nhưng bao trùm quanh nó lại là sát ý vô cùng lạnh lẽo.
Thương hoa ngưng tụ, xé tan hư không, ngay khoảnh khắc tiếp theo đã nhằm thẳng cây chĩa ba lao vút đi.
Keng!
Cùng với ánh lửa mù trời là âm thanh giòn tan, không khí bị chấn động tạo nên một làn sóng gợn khếch tán ra bốn phía với tốc độ kinh người.
Vút vút vút!
Kình phong cuộn trào nhưng sắc mặt Lâm Động không hề thay đổi. Thiên Ngạc Cốt Thương rung lên, đóa thương hoa kia nổ tung, vô số cánh hoa rơi như những cây dao găm sắc bén bắn thẳng về những điểm hiểm yếu trên thân thể Tống Chân.
Sự thay đổi này đến rất đột ngột khiến Tống Chân cũng phải giật mình, khi hắn sực tỉnh thì luồng khí lạnh lẽo âm u đã đến gần.
- Hừ!
Nhưng dù tình hình bất ổn thì Tống Chân vẫn không có chút hoảng loạn, hắn lại cười lạnh như băng, hắc quang dâng tràn quanh người, rồi ở trước ngực hình thành nên một cái miệng rất to. Cái miệng kia phát ra hấp lực vô cùng đáng sợ, hút một cái là nuốt gọn hết thương hoa.
- Hung thú Thao Thiết có lực thông thực có thể cắn nuốt vạn vật trong trời đất. Công kích của ngươi tuy lợi hại nhưng với ta thì chẳng có tác dụng gì đâu, ha ha!
Tống Chân ngửa mặt lên trời cười lớn, ánh mắt lạnh băng, vung vũ khí đâm thẳng về phía Lâm Động.
- Lực thôn thực?
Thiên Ngạc Cốt Thương trong tay Lâm Động vung lên, chặn công kích của Tống Chân. Ánh mắt Lâm Động hơi nheo lại. Hung thú Thao Thiết trong truyền thuyết có lực thôn thực vô cùng đáng sợ, thiên địa vạn vật nó đều nuốt được. Nhìn từ một góc độ nào đó thì thứ lực thôn thực này rất giống lực thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù.
Có điều, lực thôn thực chỉ có thể nuốt mọi vật chứ không thể biến thành của mình, điểm này nó không bằng được với lực thôn phệ. Điều này cũng không có gì lạ, lực thôn phệ có trong Thôn Phệ Tổ Phù, mà Thôn Phệ Tổ Phù lại là một trong Bát Đại Tổ Phù trong thiên địa. Tuy danh tiếng Hung thú Thao Thiết cũng không phải tầm thường, nhưng dù sao vẫn kém Thôn Phệ Tổ Phù một chút.
- Ha ha, Lâm Động, giao thủ với, ta năng lượng của ngươi sẽ bị thôn thực liên tục, càng đánh ngươi sẽ càng yếu, xem ngươi sẽ chiến đấu thế nào?
Cây chĩa ba trong tay Tống Chân biến ra hắc quang đậm đặc bao trùm lấy thân thể Lâm Động. Mỗi lần Thiên Ngạc Cốt Thương của Lâm Động chạm tầng hắc quang vào là lực thôn thực hút mất một phần nguyên lực trên Cốt Thương.
Cứ thế này thì nguyên lực của Lâm Động sẽ ngày một ít đi, cuối cùng sẽ bị hút sạch.
Theo tình huống thông thường thì đúng là vậy, nhưng Lâm Động hiển nhiên không nằm trong số đó. Hắn có đã lực thôn phệ, giở trò thôn thực trước mặt hắn thì đúng là ấu trĩ.
Vì thế, đối mặt với sự châm chọc của Tống Chân, Lâm Động cũng chỉ cười lạnh. Nhìn nụ cười của hắn Tống Chân nộ hỏa xung thiên, đang định tăng cường lực công kích thì sắc mặt bỗng thay đổi. Bởi vì hắn phát hiện, năng lượng màu đen trên cây chĩa ba của hắn đang tiêu biến dần một cách quỷ dị.
Vút vút!
Khi năng lượng trên cây chĩa ba của hắn biến mất hoàn toàn, công kích của Lâm Động như được tăng sức mạnh, vô cùng quyết liệt. Cảm giác như năng lượng trên người Tống Chân đã được truyền sang Lâm Động vậy!
- Sao có thể?
Sắc mặt Tống Chân kịch biến, hắn vội vàng nghiến răng thúc đẩy lực thôn thực muốn nuốt hết nguyên lực của đối phương. Nhưng kết quả của sự tiếp xúc lần này lại khiến tim hắn chùng xuống. Nguyên lực của Lâm Động dường như bị thứ gì đó bao bọc lấy, lực thôn thực không hề có tác dụng gì với nó.
Điều khiến Tống Chân chấn động nhất chính là, khi lực thôn thực của hắn tiếp xúc với nguyên lực của Lâm Động, không những không thể hút được năng lượng mà ngược lại còn nhanh chóng bị mất đi.
- Tên này có chút cổ quái!
Tống Chân đưa mắt nhìn gương mặt cười thích thú của Lâm Động, sống lưng bỗng lạnh toát, hắn không hiểu rốt cuộc Lâm Động đã làm gì!
- Có lẽ hắn có được truyền thừa của Thanh Long Điện, nhưng trong trong đó không thể có thứ quỷ dị thế này được! Đáng chết! Rốt cuộc hắn đã dùng thủ đoạn gì?
Tống Chân suy nghĩ mãi nhưng vẫn không có đầu mối gì, chỉ đành nghiến răng bất lực rút lui.
Ở xung quanh, rất nhiều ánh mắt thấy Tống Chân rút lui thì lập tức ồ lên, vì Tống Chân đang né tránh công kích của Lâm Động!
- Tiểu tử, ngươi đừng có đắc ý quá sớm!
Tống Chân lùi nhanh ra sau, ánh mắt càng trở nên hung hăng, phải dùng sức mạnh tuyệt đối để nhất cử kích bại đối thủ vậy.
Hắc quang quỷ dị lan tràn cuồn cuộn ra từ người Tống Chân, chớp mắt bao phủ kín cả bầu trời.
Tống Chân đã bị kích nộ rồi!
Nhìn thanh thế này, tất cả đều hiểu Tống Chân thật sự đã bị Lâm Động kích nộ!
- Grào!
Hắc quang điên cuồng lan tỏa quanh người Tống Chân. Cuối cùng, trước bao ánh mắt đầy chấn động, biến thành một con cự thú Viễn Cổ toàn thân đen xì.
Thể hình của con cự thú vô cùng quái dị, toàn thân đen xì không thể nhìn rõ được mắt mũi, chỉ có cái miệng máu khổng lồ vô cùng nổ bật.
Khi con cự thú Viễn Cổ đó xuất hiện, lập tức có hấp lực đáng sợ từ cái miệng khổng lồ của nó tỏa ra. Cuồng phong bùng nổ, nguyên lực thiên địa nhất loạt đều bị hút vào!
- Đây là…
Vô vàn ánh mắt kinh hãi nhìn con quái thú màu đen quỷ dị, cả không gian vang lên những tiếng hít vào hơi khí lạnh.
Hung linh Thao Thiết!