Vũ Động Càn Khôn

Chương 608 - Thôn Thực Và Thôn Phệ

Cự thú màu đen cùng khí hung sát xuất hiện trên bầu trời, vô số những đợt gợn sóng màu đen lan tỏa khiến nguyên lực thiên địa đều xáo trộn dữ dội.

Hung linh Thao Thiết!

Những ánh mắt đầy kinh hãi nhìn con cự thú, cái miệng máu to như cái động khổng lồ là gây chú ý nhất. Nghe nói cái miệng đó có thể thôn thực cả thiên địa vạn vật, bất cứ thứ gì rơi vào đó đều vĩnh viễn rơi vào bóng đêm trầm luân.

Rất nhiều người đều chỉ nghe tên chứ chưa được nhìn thấy hình dạng của loại Hung thú Viễn Cổ này. Vì thế khi bọn họ thấy Tống Chân triệu hồi được Hung linh Thao Thiết, không ai là không thấy chấn động.

Bọn họ có thể cảm nhận được một sự hung bạo kinh người từ con Hung linh Thao Thiết ấy!

Xoẹt!

Tống Chân xuất hiện ở trên chiếc trán khổng lồ của con Hung linh Thao Thiết, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Lâm Động. Hung linh Thao Thiết mà hắn triệu hồi không phải hư ảo, nó có khí tức thật sự của Hung linh Thao Thiết. Thứ khí tức này tuy đã nhạt đi nhiều vì nguyên nhân thời gian, nhưng Tống Chân cho rằng vẫn dư sức đối phó với Lâm Động.

- Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng!

Tống Chân cười hung hăng, ánh mắt tối sầm lại, thủ ấn biến hóa nhanh như chớp. Lập tức trong hình thể của Hung linh Thao Thiết có hai tia quang mang đỏ lòm khóa chặt lấy Lâm Động.

Sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, hắn có thể cảm nhận được dấu hiệu nguyên lực quanh người Hung thú Thao Thiết đang dần biến mất.

Nó đã trực tiếp thôn thực nguyên lực ở quanh người! Như thế, dù Lâm Động có thi triển được vũ kỹ, nhưng sẽ do nguyên nhân thiếu nguyên lực mà uy lực giảm nhiều.

- Đúng là cũng có chút thủ đoạn!

Lâm Động khẽ lẩm bẩm. Thao Thiết Tông không hổ là thủ lĩnh trong Tứ Đại Ma Tông, không ngờ cái gọi là lực thôn thực lại bá đạo đến vậy… Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị yếu thế khi giao chiến với bọn chúng.

- Grào!

Hung linh Thao Thiết ngửa lên trời gầm một tiếng. Một làn sóng dao động màu đen lan ra từ cái miệng to đùng, hấp lực bùng nổ, những tảng đá khổng lồ xung quanh đều bật khỏi mặt đất bay vào và biến mất trong cái miệng máu đó.

Những người quan sát xung quanh thấy đòn công kích giống như hắc động thôn thực vô cùng khủng bố này, sắc mặt đại biến, vội vàng lùi ra xa, sợ bị hút vào cái miệng khổng lồ của Hung thú Thao Thiết.

Sắc mặt Lam Anh và Thanh Phong đều ngưng trọng nhìn con Hung thú Thao Thiết to lớn kia. Ngay đến bọn họ cũng phải thấy một sự nguy hiểm tỏa ra từ đó.

Thân hình to lớn của con Hung linh Thao Thiết bỗng bật lên, mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi thân hình Hung linh Thao Thiết biến thành một cột quang trụ màu đen bắn xuống, bao trùm lấy phạm vi mấy chục trượng quanh thân thể Lâm Động.

Quang trụ cuối cùng biến thành một cái miệng máu khổng lồ, nhìn tựa cái động đen ngòm không đáy.

- Hung linh Thao Thiết, Thôn Thiên Chủy!

Tống Chân ngửa mặt quát lên một tiếng, gương mặt hung hăng nhìn Lâm Động đã bị bao vây chặt cứng.

- Lâm Động, bị Hung linh Thao Thiết thôn thực thì ngươi sẽ mãi mãi nằm trong dạ dày tối tăm của nó… Ở đó ngươi sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!

Áp lực mạnh mẽ ập xuống bao phủ lấy phạm vi mấy chục trượng quanh Lâm Động. Trong phạm vi đó mọi tảng đá trên mặt đất đều bị ép vụn tan tành, thậm chí mặt đất cũng lún xuống nửa thước. Mặt đất dần xuất hiện vô số những đường nứt lan tỏa khắp bốn bề.

Gương mặt Lâm Động có phần trầm trọng nhìn cái miệng đen ngòm chặn hết đường lui của mình. Trong cái miệng đó như giấu một cái động không đáy lạnh lẽo mà quỷ dị.

Xoẹt xoẹt!

Cây thương trong tay Lâm Động bay ra, thương ảnh ngưng tụ lại cuối cùng bắn như mưa về phía cái miệng.

Thế nhưng những đạo thương ảnh nhìn có vẻ mạnh mẽ đó khi vừa chạm vào cái miệng đã bị nuốt chửng, nhìn có cảm giác như châu chấu đá xe vậy.

Nhìn cảnh tượng đó hai mắt Lâm Động lập tức nheo lại!

- Ha ha, ngươi ngây thơ quá!

Tống Chân cười lớn, lúc này dường như hắn đã nắm chắc phần thắng rồi vậy. Cái miệng khổng lồ của hắn, dù là cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn muốn chống cự cũng vô cùng gian nan. Lâm Động chỉ với thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn thì sao có thể chống chọi lại được?

- Kết thúc rồi!

Cái miệng khổng lồ gào thét lao xuống, cuối cùng, trước bao ánh mắt kinh hoàng ập thẳng xuống Lâm Động.

Trong phạm vi mấy chục trượng quanh Lâm Động xuất hiện một cái hố lớn sâu hun hút. Lâm Động và mặt đất đã biến mất tăm mất dạng.

- Bị nuốt rồi sao?

Nhìn cái hố đen ngòm, không ít người phải hít vào một hơi khí lạnh. Trong ánh hắc quang lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết dường như chẳng thứ gì có thể tồn tại được.

Tống Chân xuất hiện phía trên cái hố, cười lạnh nhìn ánh hắc quang đang chuyển động. Bất luận thứ gì chỉ cần rơi vào trong đó là đều không thể thoát được. Ở đó Lâm Động sẽ bị tiêu hóa đến xương cũng không còn!

- Kết thúc rồi!

Tống Chân vươn vai, trên gương mặt lại xuất hiện nụ cười ôn hòa như trước. Lâm Động chết rồi, chắc chắn sĩ khí của bên hắn sẽ sụt giảm nghiêm trọng. Cuộc chiến này hắn đã thắng!

- Lâm Động bị giải quyết rồi?

Thanh Phong có phần kinh ngạc nhìn đám hắc quang, nói.

Lam Anh hơi nhíu mày. Nàng biết Hung linh Thao Thiết mà Tống Chân thi triển rất mạnh, hơn nữa chiêu đáng sợ nhất chính là sự thôn thực. Mọi vật rơi vào miệng nó là không thể có vật sống ra khỏi đó. Tuy Hung linh Thao Thiết mà Tống Chân gọi ra chỉ có một chút khí tức của bản thể thực sự, nhưng sức mạnh vẫn vô cùng đáng sợ.

- Có lẽ…

Lam Anh trầm mặc một chút, định nói tiếp thì đồng tử bỗng co lại, lẩm bẩm:

- … chưa?

Ầm!

Đúng lúc ấy, đám hắc quang bỗng rung lên dữ dội, bề mặt không ngừng có những đợt gợn sóng dâng lên, dường như đang có một sự kịch biến nào đó.

Sắc mặt Tống Chân biến đổi, nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, thay vào đó là sự kinh hoàng. Thực sự hắn không thể ngờ Lâm Động lại có thể chống lại được lực thôn thực đáng sợ của Hung linh Thao Thiết!

Thế nhưng dù hắn thấy khó tin thế nào thì cảnh tượng sau đó khiến sắc mặt hắn càng trắng nhợt.

Phụt phụt!

Hắc quang chuyển động nhanh chóng, rồi dần dần thu nhỏ, nhìn giống như năng lượng của nó bị thứ gì đó đoạt đi mất vậy.

Tống Chân thấy vậy, gương mặt cứng đờ. Đám hắc quang đó là truyền thừa mà hắn có được từ Thao Thiết Tông, dựa vào nó, hắn mới thi triển được lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết. Nếu biến mất một cách kỳ quái như vậy thì thật sự đã tạo ra một sự đả kích quá lớn. Hắn vội vàng động dụng tâm thần định thu lại hắc quang!

Thế nhưng lúc ấy sắc mặt hắn trở nên khó coi, vì hắn nhận ra mối liên hệ của hắn với hắc quang đã biến mất không còn dấu vết.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trán Tống Chân, cảnh tượng quỷ dị này rõ ràng đã vượt ngoài dự liệu của hắn.

Phụt phụt!

Khi sắc mặt Tống Chân thay đổi thì hắc quang ngày một nhỏ lại, rồi một đạo thân ảnh dần xuất hiện trong nó, cuối cùng hắc quang biến mất hoàn toàn trong bàn tay của bóng người đó.

- Lâm Động!

Nhìn bóng người vừa xuất hiện, đồng tử Tống Chân co rút lại, giọng nói đầy kinh hãi.

Thật sự hắn không thể ngờ Lâm Động không những không bị lực thôn thực của Hung linh Thao Thiết tiêu hóa mà ngược lại hấp thụ luôn lực thôn thực vào cơ thể!

Cảnh tượng đó quả thực khiến Tống Chân toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Trước ánh mắt kinh hãi của Tống Chân, Lâm Động ngẩng lên cười, nhưng hàm răng trắng của hắn lại khiến Tống Chân cảm thấy một luồng hàn khí chạy thẳng từ chân lên đỉnh đầu.

- Không hổ là Hung thú Thao Thiết, sức mạnh không tệ!

Bình Luận (0)
Comment