Độc Cô Sương liếc mắt,
“Hắc Diệu đại thúc đã sớm có lòng sám hối, quyết định cải chính rồi.”
Bạch Bàn Bàn kêu lên.”Làm sao có thể, tiểu nha đầu ngươi đừng bị tên này lừa
gạt.”
Kim công công nói : “Đúng vậy, tiểu nha đầu ngươi tuổi còn nhỏ, ngàn vạn lần
không nên bị bề ngoài của những người ta lừa gạt.”
Đang lúc mấy người tranh chấp không dứt thì Tiểu Xuân Tử nằm trên mặt đất đột
nhiên phát ra một tiếng thét chói tai. “A...”
Mọi người bị dọa cho sợ đến mức giật mình, rối rít lui mấy bước.
“Nổ, nổ thi?”
Hướng Tiểu Vãn lúc này mới vừa lui bước, phát hiện tay của mình bị Tiểu Xuân Tử
nắm, một cỗ lạnh như băng từ ngón tay truyền khắp tứ chi bách hải.
Nàng dùng sức vùng vẫy, muốn tránh thoát bàn tay lạnh như băng kia, nhưng Tiểu
Xuân Tử cầm rất chặt, bất kể nàng giãy giụa thế nào, cũng tránh không ra.
“Nhũ mẫu, người...”
Năm tiểu quỷ cách Hướng Tiểu Vãn không xa nhìn thấy màn này, cũng bị dọa cho sợ
đến mặt tái nhợt.
Hắc Diệu cũng cả kinh, hắn đang bị trọng thương trước tiên lựa chọn thầm vận
nội lực, chuẩn bị để trước khi Tiểu Xuân Tử tổn thương đến Hướng Tiểu Vãn liền
xuất thủ.
Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công cũng âm thầm vận lực, rối rít tính toán xuất
thủ đem Hướng Tiểu Vãn từ trong tay Tiểu Xuân Tử giải cứu ra.
Ngay tại thời khắc khẩn trương vạn phần này, Tiểu Xuân Tử mở mắt.
Trong đôi mắt vẩn đục lóe ra một tia nhàn nhạt lưu quang, ông hướng về phía
Hướng Tiểu Vãn cười hắc hắc, sau đó dùng hết khí lực cuối cùng, dùng một câu
nói.
“Tin Xuân ca, được Vĩnh Sinh.” Nói xong câu này, Tiểu Xuân Tử vĩnh viễn nhắm
hai mắt lại.
Mọi người khẩn trương, một trận cười ngất.
Ngay cả Hướng Tiểu Vãn lúc này cũng khóe miệng trận trận co quắp. Tin Xuân ca,
được Vĩnh Sinh? Được 囧.
“Ông ta... Chết?” Bạch Bàn Bàn làm như có chút không dám tin tưởng kêu lên.
“Thật đã chết rồi sao?” Thanh âm của Kim công công cũng không che giấu được
khiếp sợ. Tiểu Xuân Tử này chết nhiều lần rồi đều là chưa chết hẳn, hay lần này
cũng vậy.
Sắc mặt Hắc Diệu rất yếu ớt, mới vừa rồi vận công lại để cho nội thương của hắn
nặng hơn, lúc này ngực khí huyết cuồn cuộn đến lợi hại, hắn cắn răng âm thầm
nhịn xuống, chậm rãi hướng Tiểu Xuân Tử đi tới.
Trong ánh mắt của mọi người, Hắc Diệu ngồi xổm người xuống, đem Tiểu Xuân Tử bế
lên. Thần sắc bình tĩnh, không đau khổ không vui vẻ, nhàn nhạt nói: “Ông ấy
thật... Chết rồi.”
Tất cả mọi người không nhúc nhích nhìn Hắc Diệu đem Tiểu Xuân Tử ôm đi ra
ngoài, ánh nến chiếu xuống trên bóng lưng tịch mịch của hắn, lộ ra một cỗ bi
thương.
Độc Cô Hoa nhìn thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.
Bốn tiểu quỷ khác cũng đều hốc mắt hồng hồng, nhìn thấy một màn này bọn chúng
rất khổ sở. Lần đầu tiên cảm thấy, thì ra Hắc Diệu là một người đáng thương như
vậy.
Mọi người nhìn nhau, sau đó cũng theo Hắc Diệu đi ra ngoài.
Bóng đêm, sâu hơn. Hắc Diệu đem Tiểu Xuân Tử an táng ở sau đỉnh núi thanh tĩnh
nhất Vô Sinh cốc, mọi người liền quyết định rời đi Vô Sinh cốc, trước tiên cần
tìm Thượng Quan Dạ vì Hắc Diệu giải độc.
Ba ngày sau, Ngân Nguyệt vương triều, Chiến Hồn điện.
Thượng Quan Dạ một bộ quần áo đỏ xinh đẹp, tóc xõa, trên mặt yêu nghiệt vô song
đều là lãnh ý. Phía sau hắn, là nhân mã Ám các của Độc Cô Diễm cùng một nhóm
cao thủ của Thượng Quan Dạ.
Đối diện hắn, Chung Ly Tuyệt gương mặt tối tăm nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ,
khóe miệng lạnh như băng nâng lên. “Thượng Quan Dạ, ngươi có ý gì?” Thượng Quan
Dạ biến thái này nói đơn giản là quá đáng, đã nói Hướng Tiểu Vãn cùng bốn tên
tiểu quỷ của Độc Cô Diễm không có ở chỗ này của hắn rồi, tên này lại dám nhốt
hắn - vua của một nước suốt ba ngày, chính hắn ta cùng tâm phúc đều không rời
đi Chiến Hồn điện nửa bước.
Trên tay bọn họ mặc dù có thiên quân vạn mã, nhưng lại không thể rời đi nơi
này, có nhiều binh quyền hơn nữa cũng không dùng được. Hơn nữa những người
Thượng Quan Dạ này mang đến chẳng những là võ công cao thâm, còn có trên người
bọn họ mỗi người đều mang theo độc dược đáng sợ tới đây, đánh nhau còn chưa tới
gần được người bọn họ, nhân mã của hắn đã chết hơn phân nửa. Nếu cứ tiếp tục
như vậy, hắn thật sợ cả Ngân Nguyệt vương triều này đều đại loạn.
Thượng Quan Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Ly Tuyệt, gằn từng chữ: “Chung Ly
Tuyệt, nể tình chúng ta cùng quen biết nhau, nếu như ngài giao bọn họ ra, ta sẽ
không làm khó ngài, nếu không...” Bỗng đề cao thanh âm mặc dù không có đem lời
nói cho hết, so với nói xong càng làm cho người sợ hãi hơn.
Chung Ly Tuyệt thân là một đời quân vương, trừ Độc Cô Diễm, đây là lần đầu tiên
bị người bức bách như thế, trên mặt không khỏi bốc lên sát ý. “Thượng Quan Dạ,
ngươi cho rằng ngươi thật có thể vây khốn trẫm sao, trẫm niệm tình ngươi là
người quen biết cũ, nếu không muốn chết, lập tức rời đi cho ta.”
Thượng Quan Dạ cười lạnh không nói, con ngươi yêu nghiệt nháy cũng không nháy
nhìn chằm chằm Chung Ly Tuyệt.
Đang lúc hai người đối nghịch không dứt thì một mạt bóng dáng lãnh diễm bước
nhanh đi tới, không có bất kỳ báo trước chỉ vào Thượng Quan Dạ mắng to. “Ngươi
là cái thứ gì, cũng dám nói chuyện với hoàng huynh ta như vậy, ta ra lệnh cho
ngươi lập tức thả chúng ta ngay, nếu không ngươi sẽ hối hận”
Người này, chính là Tam công chúa Chung Ly Yến, ba ngày trước nàng bị Chung Ly
Tuyệt triệu kiến ở Chiến Hồn điện này, mắt thấy bị vây ba ngày, kế hoạch cướp
đi Độc Cô Diễm của nàng đều bị phá hư, tâm tình đang rất khó chịu, vì vậy liền
đem tất cả tức giận phát tiết ở trên người Thượng Quan Dạ.
Nhưng nàng đã đoán sai sự lợi hại của Thượng Quan Dạ, lúc này một phen tức giận
mắng, đã là đem sự nhẫn nhịn của Thượng Quan Dạ bức đến cực hạn rồi. Thượng
Quan Dạ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Chung Ly Yến, lạnh lùng nói: “Chung Ly Yến,
đừng tưởng rằng bổn tọa không biết ngươi đang có chủ ý đến Độc Cô Diễm. Toàn bộ
người của ngươi năm ngày trước điều tra được đến danh hạ Nhất Thưởng Tham Hoan
của bổn tọa, muốn thừa dịp bổn tọa rời đi, phái người cướp đi Độc Cô Diễm ta
đều biết. Hừ, chỉ bằng một chút thực lực kia của ngươi, cũng dám ở trước mặt
bổn tọa kêu gào sao, hôm nay xem ra, bổn tọa nếu không cho ngươi chút dạy dỗ,
ngươi thật coi mình là đại nhân vật.”
Thượng Quan Dạ thanh âm lạnh như băng chưa dứt, phía sau hắn một người mặc áo đen
liền tiến lên mấy bước, chỉ nghe một mạt khói trắng lượn lờ lên, vây ở bốn phía
Chung Ly Yến.
Chung Ly Yến đại kinh. “Này, đây là cái gì, ngươi dám một vốn một lời cùng công
chúa vô lễ, người đâu, người đâu mau tới đây.”
Chung Ly Yến phát điên kêu gào nhưng không có người nào để đến ý nàng, khói
trắng kia dần dần bị nàng hít vào, mà cả người nàng cũng dần dần hiện ra một
loại cảm giác đau thấu xương.
“Hoàng huynh, cứu muội... Cứu muội...” Chung Ly Yến đau đến ngã trên mặt đất co
quắp không dứt, nàng giơ tay lên hướng Chung Ly Tuyệt duỗi tới, lớn tiếng kêu
cứu.
Chung Ly Tuyệt mặt lạnh như băng đứng ở nơi đó, lông mày nhíu chặt lại, nhưng
không có bất kỳ hành động ngăn cản.
Hắn không muốn vì Chung Ly Yến mà phá hư tình thế đang kiềm chế lẫn nhau giữa hắn
và Thượng Quan Dạ. Lúc này mặc dù thoạt nhìn là Thượng Quan Dạ đang vây khốn
hắn không sai, nhưng bên ngoài Chiến Hồn điện này, vẫn là thiên thiên vạn vạn
quân đội nhân mã vây khốn Thượng Quan Dạ, cho dù Thượng Quan Dạ có bản lãnh lợi
hại hơn, cũng không có thể chọc giận mình rồi dễ dàng rời đi. Hiện giờ Thượng
Quan Dạ chính là kiêng kỵ điểm này nên không dám khinh cử vọng động, bây giờ mà
động liền sẽ phá hư tầng quan hệ kiềm chế lẫn nhau này.
Thượng Quan Dạ liếc thấy Chung Ly Tuyệt không có sở động, khóe miệng hiện ra
vòng cung cười nhạo càng sâu hơn, hắn lạnh lùng quét về phía Chung Ly Yến, vô
tình nói: “Chung Ly Yến ngươi mặc dù thân là công chúa, nhưng ngay cả một hạng
thứ dân bình thường cũng không sánh bằng. Trong mắt hoàng huynh của ngươi, ngươi
bất quá chỉ là con cờ có cũng được không có cũng không sao, ngươi cho rằng ngài
ấy sẽ vì con cờ không quan trọng như ngươi mà làm ra chuyện bất lợi cho mình
sao, thật là một kẻ ngu không có đầu óc.”
Không phải là hắn nói lời ác độc, thật sự là hắn rất không chịu được nữ nhân
biến thái còn tự cho mình là đúng như Chung Ly Yến này.