Chung Ly Yến nghe thấy
lời của Thượng Quan Dạ, mặt trắng bệch, hai tròng mắt thê lương bi ai nhìn
Chung Ly Tuyệt, lẩm bẩm nói: “Hoàng huynh, thật sự là vậy sao?”
Chung Ly Tuyệt không nhúc nhích, đáy mắt mơ hồ có vẻ thống khổ, bất quá lại như
cũ không có nói gì.
Giờ khắc này, Chung Ly Yến ha ha cười lớn, nước mắt cùng máu thuận theo chảy
xuống.
Nàng vẫn cho mình là công chúa, là bất đồng, là cao cao tại thượng, là bất khả
xâm phạm, thì ra mình lại là người đáng thương, bất quá vẫn sống cứ sống trong
ảo tưởng của chính mình, Thượng Quan Dạ nói không sai, nàng quả không có đầu
óc.
“Đem Tam công chúa dẫn đi.” Chung Ly Tuyệt nhìn Chung Ly Yến vừa cười vừa khóc
trong lòng phiền loạn, không khỏi cho người đem nàng dẫn đi.
Hai thị vệ tiến lên, áp Chung Ly Yến chuẩn bị mang tới hậu điện. Nhưng đúng lúc
này, một mạt ám ảnh liều lĩnh vọt tới, đem hai gã thị vệ kia đá văng ra, đưa
tay ôn nhu ôm lấy Chung Ly Yến mặt thống khổ.
Ánh mắt lạnh lùng, hung hăng nhìn chằm chằm mọi người. “Các ngươi ai cũng không
thể tổn thương nàng ấy.”
Một màn này, khiến cho tất cả mọi người trong sân hơi bị sửng sốt.
“Hắc Kỳ... Là ngươi?” Chung Ly Yến dừng lại khóc cười, hai tròng mắt phức tạp
nhìn nam nhân ôm nàng. Hắn chưa chết?
Hắn, tại sao còn muốn cứu nàng? Nàng đối xử như vậy với hắn, hắn không phải là
nên hận nàng sao?
Ánh mắt Hắc Kỳ chuyển tới trên người Chung Ly Yến trong lòng, trở nên ôn nhu
như nước. “Công chúa, là ta, ta dẫn người rời đi, sẽ không để cho bất luận kẻ
nào tổn thương người.”
“Tại... tại sao?” Vẻ mặt Chung Ly Yến, có chút hoảng hốt.
Hắc Kỳ nhìn chằm chằm Chung Ly Yến, đôi mắt đau xót, cúi xuống mỉm cười che
giấu nói: “Công chúa, người quên sao, thuộc hạ đã từng nói qua, trừ phi thuộc
hạ chết, nếu không tuyệt sẽ không rời đi công chúa.”
Chung Ly Yến cau mày nhìn Hắc Kỳ. “Ngươi không hận ta sao?”
Hắc Kỳ lắc đầu, trong mắt hiện ra đau đớn càng đậm. “Công chúa, bất kể người
đối với ta như thế nào, Hắc Kỳ vĩnh viễn cũng sẽ không hận người.”
“Ngươi...” Lời Chung Ly Yến chưa kịp nói ra khỏi miệng, liền nhắm hai mắt lại.
Hắc Kỳ thấy vậy, thần sắc đại biến, hướng về phía Thượng Quan Dạ điên cuồng hô
to. “Thượng Quan Dạ, giải dược.”
Thượng Quan Dạ nhìn chằm chằm Hắc Kỳ hé ra khuôn mặt quen thuộc thì hoảng hốt,
thật lâu vẫn chưa thể từ trong khiếp sợ hồi thần trở lại.
Hắc Kỳ thấy Thượng Quan Dạ khiếp sợ nhìn mình chằm chằm, hiểu rõ hắn ta vì sao
khiếp sợ, chẳng qua là lạnh lùng nói: “Thượng Quan Dạ, cứ coi như nể tình đại
ca, huynh đưa giải dược cho đệ đi.”
Lời của Hắc Kỳ làm Chung Ly Tuyệt chấn động, đại ca? Chẳng lẽ hắn ta là...
Ánh mắt không nhúc nhích rơi vào trên người Hắc Kỳ, mơ hồ hắn cũng phát hiện
chỗ quen thuộc của Hắc Kỳ này, hắn ta thật sự là tên tiểu đệ đệ năm đó thích đi
theo sau lưng Hắc Diệu, không ngờ tới, hắn ta cũng không chết.
Thượng Quan Dạ khiếp sợ dần dần giảm xuống, khôi phục thần sắc như cũ. Hắn nhìn
Hắc Kỳ, lại cười nói: “Nàng ta không sao đâu, hôn mê ba ngày sau sẽ tỉnh lại,
có lẽ... Đến lúc đó, nàng ta sẽ quên hết thảy tất cả, bao gồm cả đệ.”
Hắc Kỳ nghe lời của Thượng Quan Dạ, hai tròng mắt chợt lóe. “Quên hết mọi thứ?
Như thế... Cũng tốt.” Lẩm bẩm xong, Hắc Kỳ ôm Chung Ly Yến tung người rời đi.
Thượng Quan Dạ thấy Hắc Kỳ muốn rời đi, không khỏi la lớn: “Đệ không muốn gặp
huynh ấy một chút sao?” Trong miệng hắn, là chỉ Hắc Diệu.
Nếu như sư huynh biết tiểu đệ đệ năm đó sủng ái còn sống ở nhân gian, sư huynh
nhất định sẽ rất vui vẻ, có lẽ sẽ buông tha cho báo thù cũng không chừng.
Hắc Kỳ ôm Chung Ly Yến bóng dáng dừng ở giữa không trung, chưa từng quay đầu
lại, chẳng qua là phiền muộn nói với Thượng Quan Dạ. “Thượng Quan Dạ, nếu có
gặp được đại ca, thay đệ nói với huynh ấy một tiếng, đệ sống rất tốt, nói với
huynh ấy không cần nhớ đệ. Còn nữa, hài tử của đại ca, thật ra thì cũng không
phải là Độc Cô Hoa, chuyện đánh tráo năm đó, đã bị một nhũ mẫu nọ đổi lấy, đứa
bé chân chính là con của đại ca là một nữ nhi, Nhất Thưởng Tham Hoan, Tiểu Anh
Đào.”
Nói xong, Hắc Kỳ ôm Chung Ly Yến ly khai, dọc theo đường đi, bất kể là nhân mã
của Thượng Quan Dạ, hay nhân mã của Chung Ly Tuyệt, đều không có cản trở hắn.
Chung Ly Tuyệt nhìn chằm chằm Hắc Kỳ rời đi, ánh mắt vẫn đuổi theo, không ai
biết được hắn đang suy nghĩ gì.
Thượng Quan Dạ lúc này lại lên tiếng, nhìn thần sắc tịch mịch của Chung Ly
Tuyệt, thanh âm của hắn cũng nhẹ mấy phần. “Chung Ly Tuyệt, bọn họ thật không ở
nơi này của ngươi sao?”
Chung Ly Tuyệt lắc đầu, thanh âm kiên định. “Thượng Quan Dạ, ta sao phải lừa
ngươi? Bọn họ thật không có ở chỗ của ta.”
Bốn tiểu tử kia cũng không phải bị Chung Ly Tuyệt bắt đi? Vậy bọn họ rốt cuộc ở
nơi nào, hắn đã tung ra hết thảy lực lượng cũng không tìm được bọn họ, nếu bọn
họ xảy ra chuyện gì, hắn làm sao hướng Độc Cô Diễm giao phó đây, thật là hao
tổn tâm trí.
Ngay tại lúc hai người đang trầm mặc, đột nhiên xuất hiện hai đạo cầu vồng vọt
tới.
Mọi người cả kinh, rối rít ngẩng đầu nhìn trời.
Mắt thấy mạt cầu vồng kia càng ngày càng gần, chính là Bạch Bàn Bàn cùng Kim
công công, theo bóng dáng của bọn họ dần đến gần, mấy bóng dáng ở phía sau bọn
họ cũng bị mọi người thấy rõ ràng.
Chung Ly Tuyệt kêu lên. “Tiểu Vãn...”
Thượng Quan Dạ cũng khó giấu kích động. “Tiểu Sương nhi...”
Bóng dáng Bạch Bàn Bàn, Kim công công, Hướng Tiểu Vãn cùng năm tiểu quỷ rơi
xuống.
Ánh mắt Chung Ly Tuyệt liếc thấy Kim công công, nhướng mày. “Kim công công,
không nghĩ tới ông...”
“Hắc hắc, hoàng đế tiểu nhi, ngài ít thối lắm, lão phu ta thực ra không phải
hoạn quan của ngài, lão phu chính là Thiên Diện Quan Âm danh chấn thiên hạ.”
Kim công công mang ra danh hiệu của mình khẽ đảo đắc ý.
“Ông là Thiên Diện Quan Âm?” Chung Ly Tuyệt kêu lên.
So với Chung Ly Tuyệt bình tĩnh hơn, Thượng Quan Dạ cũng là mặt lấy lòng chạy
về phía Độc Cô Sương. “Hi, Tiểu Sương nhi, nàng đi đâu vậy? Làm vi phu ta lo
lắng chết mất, thật là không ngoan, sao có thể len lén bỏ lại vi phu rời đi
đây, lần sau còn không ngoan, ta liền đánh cái mông nhỏ của nàng.”
Thanh âm của Thượng Quan Dạ rước lấy vô số đôi mắt chấn ngạc, trong này Hướng
Tiểu Vãn càng quá đáng, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Độc Cô Sương cùng
Thượng Quan Dạ, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra được tuyệt thế mỹ nam hai mươi
tuổi cùng một đứa bé sẽ có gian tình?
Độc Cô Sương bị Hướng Tiểu Vãn nhìn như thế hết sức ngượng ngùng, không khỏi
trợn mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ. “Mẹ nó tên nhân yêu ngươi, ai là Tiểu
Sương nhi của ngươi, đi chết đi, dám tới phá hư hình tượng hoàn mỹ của tiểu gia
ta.”
Bị Độc Cô Sương rống như vậy, Thượng Quan Dạ không những không tức giận, ngược
lại cười đến giống như uống mật ngọt, thấy thế một đám thủ hạ bên cạnh hắn cảm
thấy cả người từng đợt lạnh băng.
Giơ bàn tay đẹp ra nhẹ nhàng nhéo mặt Tiểu Sương nhi, giận trách nói : “Tiểu
Sương nhi, nàng sao có thể nói như vậy, vi phu toàn thân cao thấp, nàng đều đã
nhìn thấy hết rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với vi phu.”
Phịch ——
Mọi người đều ngã xuống đất.
May là Hướng Tiểu Vãn kiến thức rộng rãi, lúc này khóe miệng từng trận co rút
kịch liệt. Thượng Quan Dạ này, thật là làm cho người ta buồn nôn mà.
Bên cạnh bốn tiểu quỷ đối với màn này đã sớm thấy nhưng không thể trách, lúc
này bọn họ chính là những người bình tĩnh nhất. Từng người một nhìn chằm chằm
kẻ làm người ta đau đầu Thượng Quan Dạ này, đều là lộ ra thần sắc bất đắc dĩ
thở dài.
Độc Cô Sương phát hiện hình tượng của mình hoàn toàn bị Thượng Quan Dạ phá hủy
rồi, không khỏi giận dữ hét: “Mẹ nó, đó là ngươi tự nguyện cho tiểu gia nhìn,
được rồi, ngươi đã nói như vậy, tiểu gia ta vẫn là đổi người khác đi.” Bé đã
sớm muốn đổi, chỉ là không tìm được lý do thôi, lần này tốt lắm, Thượng Quan Dạ
tự mình đề nghị, ha ha ha, bé sẽ thật tốt thuận nước đẩy thuyền.