“Không cho đổi.” Thượng
Quan Dạ kích động hô lên.
Đùa gì thế, thân là nữ nhân của Thượng Quan Dạ hắn, muốn nhìn nam nhân khác,
không có cửa đâu.
Đối với đối thoại của Thượng Quan Dạ và Độc Cô Sương, tất cả mọi người đều rối
rít lắc đầu. Chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, ai cũng không
nghĩ tới, nhân vật yêu nghiệt danh chấn thiên hạ Đệ Nhất Công Tử, lại là người
yêu trẻ con.
Ánh mắt của Chung Ly Tuyệt vẫn rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, muốn nói rồi
thôi, cuối cùng hắn vẫn đánh vỡ trầm mặc, lên tiếng. “Tiểu Vãn...”
Hướng Tiểu Vãn đưa mắt nhìn về Chung Ly Tuyệt, nàng mất đi trí nhớ đối với vị hoàng
đế trước mắt như hắn cũng không có bất kỳ cảm giác nào, lễ phép cười nhạt với
hắn. “Hoàng thượng, lần này chúng ta tới là mang Thượng Quan Dạ trở về.”
Chung Ly Tuyệt vẫn nhìn nàng, ánh mắt sâu không thấy đáy làm như muốn khắc nàng
vào vĩnh hằng. Hồi lâu, hắn gật đầu lãnh đạm nói: “Được, các ngươi rời đi đi.”
Cứ như vậy, Hướng Tiểu Vãn và Thượng Quan Dạ rời đi hoàng cung, trở lại phủ
tướng quân.
Bên trong phủ tướng quân, Độc Cô Diễm lẳng lặng ngồi trên ghế, hai tròng mắt
tan rã vô thần, sắc mặt tái nhợt không có bất kỳ biểu tình nào.
Bên cạnh hắn, một bé gái ba tuổi bưng một bát cháo, tỉ mỉ đút Độc Cô Diễm ăn.
Bé gái này chính là Tiểu Anh Đào, từ lần trước Thượng Quan Dạ phát hiện bé gái
này, liền đem đứa bé hiểu chuyện này về bên cạnh Độc Cô Diễm hầu hạ Độc Cô
Diễm.
Ba ngày trước sau khi Thượng Quan Dạ rời đi, liền lặng lẽ mang Tiểu Anh Đào và
Độc Cô Diễm về phòng bí mật trong phủ tướng quân.
Tiểu Anh Đào đút cháo cho Độc Cô Diễm xong, liền nằm ở trên ghế bên cạnh, chu
cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu nói chuyện cùng Độc Cô Diễm, bất kể Độc Cô Diễm có
nghe thấy hay không, thanh âm giòn giã của bé cũng chưa từng ngừng.
“Độc Cô thúc thúc, người nói Độc Cô Phi đáng ghét đó sẽ đi nơi nào?” Độc Cô Phi
đó thật đáng ghét, lại dám làm loại chuyện đó với bé, hừ, làm xong liền bỏ
chạy, giỏi đó.
Khi còn bé mẹ đã nói, làm loại chuyện đó với nam nhân, nhất định phải gả cho
hắn, hừ, Độc Cô Phi tiểu tử kia lại dám bạo lão nương, cậu ta dám không lấy lão
nương, xem lão nương dọn dẹp cậu ta thế nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Tiểu Anh Đào bắt đầu xuất hiện gương mặt tuấn tú
nho nhỏ, Độc Cô Phi, ngươi rốt cuộc đi đâu?
“Độc Cô thúc thúc, người có thích Tiểu Anh Đào hay không? Tiểu Anh Đào thật
biết điều nha, làm con dâu của người có được hay không?”
Trả lời Tiểu Anh Đào, vẫn là một phòng trầm mặc.
“Độc Cô thúc thúc người không nói chính là đồng ý sao? Độc Cô thúc thúc, con có
đồ tặng cho người.” Tiểu Anh Đào nói xong, lấy một viên châu tinh xảo từ trong
áo ra, hạt châu trong phòng tối u ám, tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt, chạm tay
hơi lạnh, vừa nhìn là có thể nhận ra bảo vật hiếm có.
Tiểu Anh Đào để hạt châu lên cổ Độc Cô Diễm, rất là vui mừng nói: “Độc Cô thúc
thúc, người nhận quà của Tiểu Anh Đào rồi, là đồng nghĩa bán Độc Cô Phi cho con
nha, hừ, ghét Độc Cô Phi, bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người của Tiểu Anh
Đào ta, về sau xem ta như thế nào trị ngươi”
Mẹ đã từng nói, nam nhân là ông trời của nữ nhân, là toàn bộ của nữ nhân, mẹ
cho đến trước khi chết, cũng cho là như vậy, mà phụ thân đáng ghét đó lại chưa
từng xuất hiện, hừ, bé sẽ không cho rằng nam nhân là ông trời của nữ nhân đâu,
tại sao nữ nhân lại chịu thua bởi nam nhân, về sau nam nhân của Tiểu Anh Đào
này, nhất định sẽ lấy Tiểu Anh Đào là trời, xem Tiểu Anh Đào là đất, sau này
Tiểu Anh Đào sẽ là tất cả của hắn.
Trên mặt Tiểu Anh Đào đều là thần sắc kiên định, trong lòng bé âm thầm quyết
định muốn biến Độc Cô Phi thành nam nhân của mình, nhất định phải làm cho cậu
ta thần phục dưới chân mình.
“Độc Cô Phi, ngươi chờ đó, Tiểu Anh Đào ta nhất định sẽ không bỏ qua cho
ngươi.”
Đang trong nháy mắt Tiểu Anh Đào hô to, thì cửa mật thất mở ra. Đứng ở cửa có
Hướng Tiểu Vãn, Thượng Quan Dạ, cùng với năm tiểu quỷ đều ngẩn người ra.
Đặc biệt là Độc Cô Phi, cậu không ngờ tới Tiểu Anh Đào lại xuất hiện ở chỗ này,
càng không ngờ tới Tiểu Anh Đào sẽ nói như vậy, vì Tiểu Anh Đào còn ghi nhớ
mình, trong lòng nho nhỏ của cậu rất vui mừng, nhưng Tiểu Anh Đào lại nói không
bỏ qua cho cậu, khiến cậu có chút lo lắng.
Cậu không có làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Anh Đào nha, cậu lại càng không khi
dễ bé ấy, bé ấy làm gì tức giận như vậy kìa?
Bốn tiểu quỷ khác nhìn chằm chằm vẻ mặt nghi ngờ của Độc Cô Phi, cười đến đặc
biệt quỷ dị..
Độc Cô Phi liếc thấy bọn chúng cười như vậy, rất bất mãn la lên một câu. “Mẹ
kiếp, bốn người các ngươi cười cái rắm, tại hạ thấy không có gì buồn cười cả.”
Độc Cô Sương thích nhất cãi vã cùng Độc Cô Phi, khó có dịp thấy được bộ dạng
Độc Cô Phi khẩn trương đỏ mặt, lúc này không đùa thì đợi đến bao giờ. “Lão Tam,
sao mặt của huynh đỏ vậy?”
Độc Cô Ly cũng gia nhập hàng ngũ trêu ghẹo. “Đúng vậy, lão Tam đệ đang đỏ mặt
chuyện gì?”
Độc Cô Khuynh cười hắc hắc, lại bày ra bộ dáng ôn nhu. “Hỏi thế gian tình là
gì, mà khiến ta thề nguyền sống chết.”
Độc Cô Hoa bởi vì lo lắng chuyện Hắc Diệu, lúc này chẳng qua là nhàn nhạt mỉm
cười, cũng không có trêu ghẹo Độc Cô Phi.
Độc Cô Phi bị ba người này giễu cợt trước mặt mọi người, sắc mặt càng thêm đỏ
mất tự nhiên. Ánh mắt không dám nhìn hướng Tiểu Anh Đào, cậu ấp úng quát: “Ba
người các ngươi làm càn cái gì, tại hạ đường đường là nam nhi, sao có thể đỏ
mặt, đừng phá hủy danh tiếng tại hạ.”
“Ha ha ha ha ha...” Mọi người cười ha ha.
Ngay cả Hướng Tiểu Vãn và Thượng Quan Dạ cũng cười theo.
Tiểu Anh Đào vẫn nhìn chằm chằm Độc Cô Phi, vốn cho là Độc Cô Phi nhìn thấy mình
sẽ rất vui vẻ, nhưng cậu ta không có, cậu ta lại còn muốn phủi sạch quan hệ với
mình nữa chứ, hừ, quá đáng, xem bé dọn dẹp cậu ta thế nào.
Tiểu Anh Đào đùng đùng chạy tới, kéo tay Độc Cô Phi, hung ác nói: “Độc Cô Phi,
ngươi thật quá đáng, ăn đậu hủ của lão nương, lại muốn phủi mông chạy lấy
người, nói cho ngươi biết, không có cửa đâu, mới vừa rồi Độc Cô thúc thúc đã
bán ngươi cho ta rồi, về sau ngươi chính là người của lão nương, có nghe hay
không.”
Vẻ mặt Độc Cô Phi phức tạp nhìn chằm chằm Tiểu Anh Đào. “Muội, muội nói giỡn gì
đó? Tại hạ ăn đậu hũ của muội lúc nào hả?” Hơn nữa, nhỏ thế này, có thể có đậu
hũ ăn sao.
Nhìn chằm chằm bộ dạng không nhận nợ của Độc Cô Phi, Tiểu Anh Đào hoàn toàn nổi
giận. Chỉ vào Độc Cô Phi, la lớn: “Mẹ nó, ngươi đồ heo quá đáng, ngày đó ngươi
lôi kéo ta ở trong phòng đóng cửa, đè người ta trên giường nhích tới nhích lui,
mẹ ta nói rồi, nam nhân đè ở trên người sẽ phải chịu trách nhiệm với nữ nhân.
Hừ, ngươi đè ta, cho nên phải phụ trách ta.”
Mọi người hóa đá tại chỗ.
Độc Cô Ly nhìn chằm chằm Độc Cô Phi, khóe miệng co giật nói: “Lão Tam, đệ thật
cường đại.”
Độc Cô Khuynh lại ngâm thơ rồi. “Người không phong lưu uổng thiếu niên, uổng
thiếu niên.”
Độc Cô Sương mặt quái dị, nhỏ giọng thầm nói: “Hình như mình cũng đè ép yêu
nhân Thượng Quan Dạ thì phải, mình không cần phải cưới hắn chứ?” Ô ô, nhân yêu
chết tiệt đó không có chuyện gì sao lại tới để bé đè, hừ, bé tuyệt đối sẽ không
cưới hắn, bé tuyệt sẽ không ngu đến vậy, vì một thân cây buông tha cho cả rừng
rậm.