Ngày thứ hai, độc của Độc
Cô Ly được một người thần bí giải, vừa tỉnh dậy liền la hét đòi Hướng Tiểu Vãn
làm canh cá.
Hướng Tiểu Vãn thân mang tội, không chịu làm, né tránh Độc Cô Ly, khiến cậu khó
chịu, lập tức tìm đến gian phòng của Hướng Tiểu Vãn ở.
“Nữ nhân chết tiệt, người ra đây cho ta, tại sao lại không chịu làm canh cá cho
bổn đại gia, bổn đại gia đã đến rồi, mau mang canh cá lên.” Một cước đá văng
cửa phòng của Hướng Tiểu Vãn.
Cửa vừa mở, liền thấy Hướng Tiểu Vãn tóc tai bù xù đứng trước cửa phòng, mặt
tối thui, hai mắt không thấy gì. Bộ dạng đó, giống như là bị chà đạp, giày vò
một phen.
Độc Cô Ly nhanh chóng né ra, nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, hoảng sợ nói: “Hả,
nhũ mẫu, tối hôm qua ngươi bị cướp hả? Sao lại biến thành như vậy?”
Hướng Tiểu Vãn ngáp một cái, mơ mơ màng màng liếc Độc Cô Ly một cái, sau đó
xoay người, chui vào trong chăn.
“Uy, không được ngủ, ta đói bụng,” Độc Cô Ly kéo Hướng Tiểu Vãn, không cho nàng
ngủ.
Hướng Tiểu Vãn ngáp thêm cái nữa, mắt nhắm mắt mở liếc Độc Cô Ly một cái: “Đói
bụng thì ăn đi, có bao nhiêu người như thế, chẳng lẽ còn muốn ta đút cho con
hay sao? Hơn nữa, lão nương không có sữa, cút.”
Hừ, quấy nhiễu nàng ngủ, đồ không biết sống chết.
Độc Cô Ly đứng đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh hồng liên tục, hung hăng trừng
mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn một cái, giận dữ hét: “Nữ nhân ngu xuẩn chết tiệt, bổn
đại gia muốn ăn canh cá, cho ngươi một khắc đồng hồ, nếu như không nhìn thấy
canh cá, bổn đại gia sẽ nấu chín ngươi!!!”
Hướng Tiểu Vãn giật mình một cái, thức giấc nhanh chóng.
Một đôi mắt to đen bóng, liếc về phía Độc Cô Ly, đáy mắt hiện lên sát khí,
nhưng ngay lập tức đã biến mất, không ai có thể thấy được.
“Hắc hắc, A Ly con đã tới à, canh cá của con, nhũ mẫu đã chuẩn bị xong, con trở
về trước đợi ta, ta lập tức cho người mang sang.”
“Thật sao?” Độc Cô Ly nhướng mày, mang theo thái độ hoài nghi.
Hướng Tiểu Vãn nghe, có chút oán giận, giận dữ nói: “Uy, tiểu tử, thái độ này
là gì hả, nếu không phải đánh không lại phụ thân của con, ta đã sớm trở mặt
rồi.”
Độc Cô Ly lạnh lùng khẽ hừ một tiếng.
Khí thế Hướng Tiểu Vãn tiêu tan, cười mỉa nói: “Người ta nói, Trường Giang sóng
sau xô sóng trước, hậu sinh khả úy, sau này chắc chắn con sẽ càng lợi hại hơn
cha của con.”
Độc Cô Ly liếc mắt, xoay người rời đi, đến cửa lớn không quên quay đầu lại nhắc
nhở:” Một khắc đồng hồ, không được tới trễ.”
“Hiểu được, hiểu được...”‘
Ngay khi Độc Cô Ly xoay người rời đi, cửa đóng lại trong nháy mắt, Hướng Tiểu
Vãn ngồi xổm trên mặt đất, khóc thút thít.
Giớ phút này nội tâm của nàng rất kích động, cũng rất bi thương. Đêm qua, nàng
cả đêm không ngủ, nghĩ về chuyện Độc Cô Ly bị trúng độc, hôm nay trông thấy
chất độc đã được giải, nàng rất vui vẻ, nhưng bên ngoài thì vui vẻ còn bên
trong ẩn chứa rất nhiều điều khiến nàng không thể thở được.
Người thần bí giải độc cho Độc Cô Ly, e rằng chính là Độc Cô Diễm, tên nam nhân
này, từ khi mới bắt đầu đã có thể giải độc, nhưng hắn vì quyết dụ Thu Hồng ra,
vẫn chưa chịu ra tay, việc mời danh y tới, sợ là chẳng qua cũng chỉ để che giấu
tai mắt mọi người thôi, còn A Ly, nếu sau này biết hết thảy mọi chuyện, thì làm
sao chịu nổi?
“Sao lại khóc?” Giọng nói trầm thấp, mang theo lãnh ý nhàn nhạt, giống như
giọng ma quỷ vậy.
Hướng Tiểu Vãn ngừng khóc, kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy Độc Cô Diễm đứng trước mặt nàng, con ngươi sáng quắc, khuôn mặt tuyệt
mỹ lạnh lùng, khó thấy được nụ cười nhẹ. Hắn nhìn thấy vẻ mặt ngốc ngếch bị
giật mình của Hướng Tiểu Vãn, chân bước lại gần một bước, đưa bàn tay độ lượng,
nhẹ nhàng chậm rãi đỡ Hướng Tiểu Vãn lên.
“Vì sao khóc?” Độc Cô Diễm hỏi lại lần nữa.
Giờ phút này trong ánh mắt của hắn, toát lên sự dịu dàng nhưng cũng mang theo
một chút lạnh lẽo.
Hướng Tiểu Vãn nhìn vào đôi mắt, bỗng nhiên run lên, nhất thời tỉnh lại, bày ra
chiêu cười khúc khích như cũ, giương khóe miệng lên: “Hắc, hắc, không có chuyện
gì, chỉ là vừa rồi mới hát một khúc bi thương, nhất thời cảm thấy tình cảm nhân
gian chán nản, nguội lạnh, cho nên rơi lệ.”
Độc Cô Diễm nở nụ cười như cũ, nhưng trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: “Thật lâu
rồi bổn tướng chưa được nghe hát, ngươi hát cho ta nghe một khúc đi.”