Hướng Tiểu Vãn không nhịn
được run rẩy, trên sắc mặt chợt nhợt nhạt hẳn, quỳ gối trước mặt Độc Cô
Diễm:”Nô tỳ đáng chết, xin tướng quân thứ tội.”
Đầu nàng cúi thấp sát đất, vẻ bất an cùng toan tính còn hiện lên trong đôi mắt
đẫm nước mắt, thân thể Hướng Tiểu Vãn bổ nhào về phía trước, cúi sát xuống.
Nàng không phải kẻ ngu, trải qua chuyện của A Ly, nàng đã hiểu tình cảnh của
mình. Nếu lúc trước Độc Cô Diễm dùng thái độ như thế đối xử với nàng, nàng chỉ
biết kinh ngạc mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay, nàng phải
suy nghĩ kỹ. Thời đại này quá kỳ dị, nếu không cẩn thận chú ý, chỉ sợ mình chết
trên tay người nào cũng không biết, thân thế này của nàng có quá nhiều bí mật,
nàng tuyệt đối không thể để cho kẻ nào biết được, nếu không...
Ánh mắt lạnh như băng của Độc Cô Diễm chợt lóe, hai tay dưới ống tay áo nắm lại
thật chặt, nhưng chỉ qua một cái nháy mắt ngắn ngủi, hắn lại khôi phục lại nụ
cười nhẹ, buông tay ra, đưa về phía Hướng Tiểu Vãn.
“Sao thế? Ngươi làm gì vậy? Bổn tướng đáng sợ như vậy sao?” Sức mạnh của bàn
tay kia đỡ Hướng Tiểu Vãn dậy trong nháy mắt, Hướng Tiểu Vãn không phải là
không vùng vẫy, nhưng đã bị bàn tay kia chặn lại, tất cả đều không phát ra
tiếng.
Đầu Hướng Tiểu Vãn vẫn cúi, biến thành bộ dáng của một nô tài: “Tướng quân,
ngài đang làm khó nô tỳ, nô tỳ chẳng qua chỉ là một hạ nhân, có thể nào để cho
tướng quân phải bỏ qua thân phận của mình đỡ dậy. Tướng quân, có phải nô tỳ làm
sai chuyện gì hay không? Xin tướng quân tha mạng, nô tỳ nhất định sẽ thay đổi.”
Độc Cô Diễm căng thẳng, đồng thời cánh tay Hướng Tiểu Vãn bỗng nhiên đau nhói.
Hắn không nhúc nhích nhìn Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt vô cùng sáng, nhưng chỉ trong
nháy mắt, hắn cười khúc khích, vào khắc đó, gương mặt tuấn tú đó dường như câu
hồn đoạt phách, Hướng Tiểu Vãn kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú kia, nhất thời
ngơ ngẩn.
“Sao thế? Ngươi thật thú vị.” Nói xong, Độc Cô Diễm nghiêng thân mình, hơi thở
nam tính phả vào mặt khiến Hướng Tiễu Vãn kinh ngạc tỉnh lại.
“Tướng, tướng, tướng quân...” Thân thể run lên, định lui về phía sau nhưng giữa
không trung xuất hiện một bàn tay lớn, kéo nàng vào trong ngực.
Giọng nói nam nhân phảng phất, mang theo bảy phần thanh âm hấp dẫn, vang lên
bên tai nàng: “Thế nào, đối với diện mạo của bổn tướng, ngươi hài lòng không?”
Oanh.
Hướng Tiểu Vãn đỏ mặt nhanh chóng.
“Tướng, tướng, tướng quân...”Vừa mở miệng đã giống như cà lăm.
Trời ạ, không phải là đầu óc của Độc Cô Diễm hỏng rồi chứ? Hắn, hắn rõ ràng là
đang trêu chọc nàng, trêu chọc công khai a a a...
Mạnh Tử có lên mây, thiên tướng rơi xuống phàm tràn cũng giống như người thường
vậy. Tất trước khổ kỳ tâm chí, làm phiền gân cốt... (ta ko dịch
được T.T) chẳng lẽ đây chính là thử
nghiệm đối với nàng?
Hừ, dùng mỹ nam mê hoặc nàng ư? Cho rằng Hướng Tiểu Vãn nàng là người tùy tiện
như vậy sao. Mặc dù, nàng cũng là người tùy tiện, nhưng tuyệt đối người bình
thường không thể làm nàng rung động, xem nàng dạy dỗ tên khốn khiếp này đây.
Nàng lách mình, muốn tránh Độc Cô Diễm, nhưng thân thể hai người dính sát vào
nhau, cho dù nàng làm thế nào cũng không thoát được.
Hừ, hừ, nếu vậy cũng đừng trách nàng xuất ra tuyệt chiêu.
Mặt Hướng Tiểu Vãn trầm xuống, nhấc chân lên, đá đá đá...
Vừa mới giơ chân ra đá, đã bị một cánh tay to cầm chặt.
Độc Cô Diễm cười đến run cả người, con ngươi sáng lên, khóe môi giương lên, nói
bên tai Hướng Tiểu Vãn: “Thế nào? ngươi đang dụ dỗ bổn tướng sao?”