Vũ Long

Chương 1 -

Rừng cây cổ thụ với những tán cây rộng lớn che phủ. Ánh nắng mặt trời rất khó nhọc để có thể len lỏi qua những tán cây chiếu rọi xuống nền khu rừng. Loáng thoáng mới có vài cột sáng, hình thành từ các tia nắng ít ỏi, xuyên qua những lỗ hổng nhỏ trên các tán cây, nơi mà tán rừng cổ thụ chưa có bao phủ che kín lại, những lổ thủng như thế thật hiếm hoi trong khu rừng âm u này.

Không chỉ thiếu ánh sáng, khu rừng còn mang theo những làn sương mỏng manh làm cho tầm nhìn trở lên hạn hẹp, tạo cho người ta cảm giác dễ mất phương hướng. Nơi đây được con người gọi là Rừng Đen. Cánh rừng đầy rẫy những nguy hiểm nhất trên đại lục Lam Long. Rừng Đen là nơi trung tâm của đại lục Lam Long, nơi mà con ngươi lui sợ trước các bầy yêu thú, nơi này là ngôi nhà thiên nhiên lớn nhất mà yêu thú cư ngụ, vì vậy con người rất ít thâm nhập sâu vào khu rừng này.

Vậy mà sâu trong cánh rừng đầy yêu thú đáng sợ này lại xuất hiện một thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi với dáng vẻ khôi ngô. Cậu thiếu niên đang vội vã chạy trong rừng với vẻ mặt tươi cười. Chạy theo cậu còn có hai con sói trắng to lớn, nhưng cậu lại không hề sợ hãi vì chúng chính là bạn của cậu.

Đây không phải cảnh một thiếu niên liều mạng chạy trốn yêu thú đuổi giết, mà là một cuộc dạo chơi của một chàng trai trẻ với đồng bạn trong khu Rừng Đen nguy hiểm.

Một thiếu niên mười một, mười hai tuổi làm gì cùng với hai con yêu thú trong khu Rừng Đen nguy hiểm này?

Người sinh sống trên đại lục Lam Long khi nhìn thấy cảnh này có lẽ họ sẽ giật mình cho coi. Rồi sẽ tự hỏi mình, liệu đây có phải là khu Rừng Đen đáng sợ khét tiếng hay không?

Cậu thiếu niên chạy với tốc độ khá nhanh băng qua những bụi cây thấp mọc khắp nơi dưới nền rừng. Thi thoảng cậu lại đổi hướng chạy mà không cần quan sát hay xác định phương hướng, khu rừng này có lẽ quá quen thuộc với cậu đến lỗi mà cậu có thể tùy ý đi lại như trong sân nhà của mình vậy.

Theo những bước chạy của cậu thiếu niên ánh sáng khu rừng nơi cậu chạy qua bắt đầu sáng hơn sương mù cũng dần ít đi.

Vọt ra khỏi khu rừng cậu thiếu niên xuất hiện trên một bãi đất, nơi không còn những cây cổ thụ che lấp, ánh sáng mặt trời xuất hiện, trước mắt cậu thiếu niên là một dải đất trống trải, tràn đầy ánh nắng mặt trời. Nơi cậu đang đứng khá gần một thác nước nơi phát ra những tiếng gào thét của dòng nước đổ từ trên cao xuống.

Cậu thiếu niên ngó nghiêng quan sát xung quanh rồi nhằm thẳng hướng thác nước mà lao tới. “Ùm” “ùm” cậu thiếu niên và hai con sói lao mình vào trong dòng nước biến mất.

Không gian trở nên vặn vẹo những trùm sáng lóe nên hình ảnh của cậu thiếu niên và hai con sói xuất hiện ở đầu một sơn cốc.

“Thiếu gia người đi săn về rồi đấy à?” Giọng nói của một ông lão cất nên hỏi thiếu niên trẻ tuổi vừa mới xuất hiện.

Người này là Lão Bá thường ngồi dưới tán cây ở đầu sơn cốc.

Người thiếu niên đáp lại: “Lão Bá người khỏe chứ? Tối người tới nhà con ăn cơm nhá? Con mới săn được mấy con yêu thú mùi vị có lẽ khá ngon người nhớ qua đó.” Nói rồi người thiếu niên hướng trong sơn cốc chạy đi.

Lão Bá khẽ cười rồi thì thầm nói như không nói: “Không biết lần này thiếu gia Vũ Long lại làm ra cái chuyện động trời gì không?”

Sơn cốc trong một khu nhà cổ kính: “Cha con đi săn đã trở về, mẹ con đã về rồi.” Tiếng lanh lảnh vang vọng của thiếu niên vọng vào trong sân.

“Thế hôm nay con của ta săn được gì mà trông con vui mừng vậy?”

Thiếu niên chạy vào sân viện phía trong đứng chống tay vào hai đầu gối thở hổn hển trả lời: “Con săn được một con Hắc Hùng và một con Cự Viên cả hai con đều là yêu thú cấp 2 tầng 2 thưa cha.”

Cha của Vũ Long là Vũ Thương đang nhâm nhi tách trà bên ngoài hiên nghe vậy thì giật bắn cả mình, đến nước trà vừa mới uống vào miệng cũng phụt ra vì hoảng hốt trước những lời của Vũ Long.

Cuộc đi săn trước, khi Vũ Long mang về một con yêu thú cấp 2 tầng 1, đã dọa cho Vũ Thương một hồi thất thần rồi. Lần này lại những tận hai con. Lần trước sau khi xem xét xác con yêu thú thì Vũ Thương phát hiện con yêu thú có những vết thương do móng vuốt của yêu thú khác gây ra, ông đoán trước khi nó bị đứa con của mình giết chết thì nó đã trải qua một trận chiến ác liệt với một con yêu thú khác làm cho nó bị thương rất nặng, ông cũng chỉ nghĩ đứa con mình gặp may mà thôi.

Một con Hắc Hùng cấp 2 tương đương cảnh giới Võ Sĩ. Cảnh giới cấp bậc tu luyện của tu sĩ trên Lam Tinh cầu chia là chín cảnh giới: Võ Đồ, Võ Sĩ, Võ Tướng, Võ Sư, Võ Quân, Võ Vương, Võ Tôn, Võ Hoàng, Võ Đế Mỗi cảnh giới lại chia làm 9 tầng. Yêu thú cũng chia ra làm 9 cấp tương ứng, mỗi cấp cũng có 9 tầng.

Ngươi nói giỡn hả tên tiểu tử không biết sống chết kia. Mới là Võ Đồ tầng 8, kể cả hai con linh thú kia của con thì sao săn được tới tận hai con yêu thú cấp 2 tầng 2? Nói cho ta biết lần này con săn được gì đi đừng có nói mấy cái lời ngốc nghếch hù dọa ta nữa. Con muốn ta mắc bệnh tim sao?”

“Cha người nói đùa gì vậy với công lực và thân thể hiện giờ của cha còn có thể mắc được bệnh tim sao?”

“Cha người xem.” Vũ Long nói rồi thản nhiên phất tay từ trong nhẫn trữ vật bay ra hai con yêu thú, xuất hiện trên nền sân.

“Con phối hợp với Tiểu Ngao, Tiểu Thiên săn được hai con yêu thú này mà cha.”

Vũ Thương trợn mắt há hốc mồm khi thấy xác của hai con yêu thú. Mẹ của Vũ Long trong bếp nghe thấy con trai mình về thì vội chuẩn bị mấy cái bánh, vừa mới làm xong mang ra cho nhi tử, khi vẫn còn ở trong bếp nàng đã nghe thấy câu chuyện của hai cha con. Nhưng khi đang bê khay bánh ra cho đứa con yêu quý, nhìn thấy hai cái xác yêu thú cấp hai làm cho mẹ của Vũ Long không tin vào mắt mình nữa, khay bánh tuột khỏi tay nàng nhưng trong chốc lát nàng đã bình tĩnh lại, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng uyển chuyển, khay bánh đang rơi lại nằm trong tay nàng.

Mẹ Vũ long cất tiếng hỏi: “Long nhi, lần này con lại làm chuyện gì nữa vậy? Ta biết con có khả năng khiêu chiến vượt cấp nhưng nó cũng quá nguy hiểm đi. Lần sau con không nên làm những chuyện liều lĩnh như vậy biết chưa? Chậc chậc 2 con yêu thú cấp 2 tầng 2, con của ta cũng khá đấy.” Long Huyền vẻ mặt rạng rỡ không mang chút trách móc nhìn đứa con của mình.

Bình Luận (0)
Comment