Vũ Long

Chương 20 -

Đang suy nghĩ đánh giá các loại binh khí mà mình có thì Vũ Long bị Vũ Bảo vỗ vào vai làm cậu giật mình.

“Vũ Long em làm gì mà chú tâm vậy còn có 2 tiếng nữa là đến thành Gia Định rồi đấy?” Vũ Bảo sau cái vỗ vai lên tiếng hỏi Vũ Long.

“Đệ đang mải suy nghĩ đánh giá ít binh khí mà mình có, từ hôm đệ có nó vẫn chưa có xem xét chúng.” Vũ Long trả lời.

Vũ Bảo nói: “Nhắc đến lại làm ta ê ẩm hết cả mông. Hôm trước khi đi ta xin cha ta cho ta một thanh kiếm cấp Bảo Binh hạ phẩm thôi, cha ta không cho mà còn cho ta một trận mông ta giờ vẫn còn ê ẩm.”

Vũ Bảo vừa nói hết lời thì đã bị đá một cái vào mông làm cậu ta nhảy dựng lên.

“Ai ai đá ta thế.” Vũ Bảo hô lớn quay người lại nhìn.

“Chị Tuyết sao…sao chị lại đá em?”

“Đá em là còn nhẹ đấy, em tưởng binh khí cấp Bảo Binh là rau sao mà xin là có. Cha em chỉ là một Võ Quân có bao nhiêu Bảo Binh khí chứ? Dù có thì cũng không cho em. Em cầm Bảo Binh khí muốn khoe khoang hay sao? Sau này tự phấn đấu mà kiếm lấy. Tộc trưởng chuẩn bị cho chúng ta nhiều như vậy. Em vẫn không cảm thấy thỏa mãn sao? So với tu sĩ cùng lứa bên ngoài chúng ta được trang bị đầy đủ như vậy, không biết có bao nhiêu người phải mơ ước rồi. Em sau khi gia nhập học viện không có chú tâm tu luyện, học tập, lúc gặp lại thì chị không có khách khí với em đâu đấy.” Vũ Tuyết vẻ mặt đầy nghiêm túc cảnh cáo Vũ Bảo.

“Chị lần sau đừng có động tý là đánh em được không? Nói với em là được rồi, có nhất thiết phải đánh không? Vũ Bảo kháng nghị nói.

“Em ý à nhìn mọi người xem có ai không đang ngồi tĩnh tọa tu luyện hay tìm hiểu công pháp không?” Vũ Tuyết không hài lòng với Vũ Bảo nói: “Từ lúc lên chiến thuyền đến giờ em hết chạy đông lại chạy tây nhòm nhòm, ngó ngó, mau về chỗ ngồi cho ta.”

Vũ Bảo sau khi bị quát mắng một trận thành thật trở về chỗ của mình ngồi xuống.

Vũ Tuyết đưa ánh mắt nhìn Vũ Long, thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế đả tọa hai mắt nhắm nghiền, Vũ Tuyết nhìn cậu một hồi rồi cũng đi về phía chỗ ngồi của mình.

Vũ Thạch xuất hiện trong khoang chiến thuyền nói: “Mấy đứa chuẩn bị đi theo ta lên boong thuyền, cũng sắp đến nơi rồi. Ra ngoài nhìn ngắm chút quang cảnh xung quang một chút.”

Nghe tiếng Vũ Thạch nói Vũ Long mở hai mắt nhìn về phía ông nội đang rời đi về phía chiếc cầu thang dẫn lên boong tàu cậu liền đứng dậy đi theo. Mấy người Vũ Bảo cũng nháo nhắc đứng dậy đi lên boong thuyền. Trong suốt cuộc hành trình Vũ Thạch Không cho phép bọn họ lên boong tàu. Mà đây là lần đầu mấy người được bay trên một chiến thuyền nên rất tò mò muốn biết cảm giác nhìn ngắm quang cảnh bên dưới từ chiến thuyền thì sẽ thế nào.

Ẩn Phong thuyền lúc này đã giảm độ cao xuống 1000m cũng như giải trừ khả năng ẩn hình của mình từ giờ nó có thể bị các tu sĩ hay chiến thuyền khác nhìn thấy. Lúc này quang cảnh dưới mặt đất có thể nhìn thấy rất dõ dàng.

Đám người Vũ Long khi đi lên chiến thuyền thì không có thấy Đám người Vũ Hoàng và trưởng lão Vũ Đình Độ ở trên. Nhưng họ không có thắc mắc hỏi bởi lúc này mấy đứa đang bị cảnh những chiếc chiến thuyền bay lượn xung quang đó thu hút. Đây là lần đầu tinh họ nhìn thấy có nhiều chiến thuyền đến như vậy trong đời minh. Những chiến thuyền với nhiều kiểu dáng và màu sắc thi nhau xuất hiện bay vụt qua chiến thuyền Ẩn Phong. Không chỉ có nhưng chiến thuyền to lớn mà còn thấy vài chiếc chiến thuyền bay cỡ nhỏ đi thành tốp hoặc lẻ loi một mình.

Vũ Long tiến đến gần Vũ Thạch hỏi Vũ Thạch về những chiếc thuyền bay cỡ nhỏ đang bay lượn.

“Cái đó là phương tiện bay cá nhân, không phải ai cũng có thể sở hữu môt chiến thuyền to lớn như Ẩn Phong thuyền của chúng ta, một cá nhân thì cũng chỉ cần một phi thuyền cỡ nhỏ mà thôi chúng có thể mang theo khoảng 2 đến 10 người tùy vào kích cỡ đó là những phi thuyền cõ nhỏ thông dụng nhất.” Vũ Thạnh trả lời.

“Mấy đứa có muốn sở hữu phi thuyền cỡ nhỏ không?” Vũ Thạch hỏi.

Cả 6 đứa ai cũng gật đầu lìa lịa nghĩ Vũ Thạch sẽ cho mấy đứa mỗi người một cái phi thuyền.

Muốn có thì mấy đứa sau này cố gắng mà phấn đấu đi, trong các tòa thành thị chỉ cần có linh thạch thì thứ gì cũng mua được. Vũ Thạch nói nhưng lời này như dội cho lũ trẻ một gáo nước lạnh.

Đám người Vũ Long nghe thấy Vũ Thạch nói vậy thì ai lấy đều ỉu xìu thất vọng.

“Ta đã cho mấy đứa nhiều thứ tốt vậy rồi mà vẫn còn muốn nữa sao?” Vũ Thạch mặt không biểu hiện sắc màu gì nói: “Nếu mấy đứa chỉ biết mong chờ người khác mang cho mình những thứ tốt mà không chịu tự mình đoạt lấy thì có tiền đồ gì chứ?”

“Cháu hiểu rồi ông nội.” Vũ Long là người đầu tiên lên tiếng sau câu nói của Vũ Thạch.

Trong khi đó mấy người khác vẫn còn đang ngây người trước câu nói của Vũ Thạch một hồi sau đó họ mới hiểu ý tứ của Vũ Thạch nói mới lên tiếng trả lời.

Vũ Thạch nói vậy là muốn cho mấy đứa trẻ hiểu những thứ như vậy ông cũng có thể cho chúng, Nhưng những thứ đấy không phải là bằng lỗ lực bản thân chúng có được. Một người mà chỉ biết chờ đợi người khác cho mình những thứ mình muốn thì làm sao có khả năng tiến xa trên con đường tu luyện chứ, tu vi là thứ người khác không thể cho được, không thể nào có được sự tăng tiến tu vi khi mà bạn không tự cố gắng.

“Vài phút nữa thôi chúng ta sẽ đến khu ngoại vi cách thành 60km từ đây các cháu phải tự đi rồi. Ta sẽ tìm chỗ vắng vẻ rồi thả các cháu ở đấy. Mấy đứa gọi linh thú của mình trong khoang chiến thuyền ra đi. Với tốc độ của linh thú thì trả mấy chốc sẽ vào đến khu nội thành thôi. Mấy đứa phải nhớ trong thành có luật lệ, lên suy nghĩ kỹ trước khi làm.” Vũ Thạch dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn điểm này nữa trong thành cho phép cưỡi linh thú đi lại nhưng không được chạy quá nhanh đâu đấy và phải kiểm soát chúng cho tốt trong thành có nhiều tu sĩ cũng đồng nghĩa với việc có rất nhiều linh thú.”

Bình Luận (0)
Comment