“Kiểm soát đám linh thú của các cháu cho tốt đừng để chúng tự ý đánh nhau với linh thú của người khác. Linh thú trong thành tự ý đánh nhau sẽ bị bắt đó.”
Vũ Long huýt sáo gọi anh em nhà sói, trong khi đám người Vũ Bảo, người thì dùng chuông lắc lắc, người thì cất tiếng gọi… mỗi người đều có một cách riêng để liên lạc với linh thú của mình.
Chiến thuyền Ẩn Phong lúc này hạ xuống một khu đất trống xung quanh là những cây cổ thụ cao lớn.
Vũ Long lúc này đã ngồi trên lưng của Tiểu Thiên rồi khi chiến thuyền vừa hạ xuống không đợi Vũ Thạch nói gì cậu đã ra lệnh cho tiểu Thiên nhảy xuống mặt đất, Tiểu Ngao cũng nhảy xuống theo.
Đám người Vũ Bảo thấy thế cũng nhao nhao ra lệnh cho linh thú lao theo.
Vũ Thach thấy thế liền cất tiếng nói, “Mấy cái đứa háo hức vào thành đến vậy sao?”
Cả đám vừa trạm tới mặt đất đang cảm nhận cái không khí của vùng đất mới đến chúng nghe thấy câu hỏi của Vũ Thạch nhưng lại không có trả lời ngay.
Vũ Thạch thấy chúng không trả lời cũng không có nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng đứng quan sát từ trên chiên thuyền.
Sau khi mọi người bình tĩnh trở lại cả đám bắt đầu hướng ánh mắt nhìn về Vũ Thạch.
Vũ Tuyết lúc này lại là người lên tiếng đầy tiên, “Tộc trưởng sao không thấy Vũ Đình Độ trưởng lão cùng mọi người đâu vậy?”
“Bọn họ rời tàu từ lâu rồi không có đi cùng chúng ta, lúc ta gọi các cháu lên boong chiến thuyền thì họ đã đi rồi.”
“Đi mà cũng không nói với chúng ta một tiếng, biết bao giờ mới có thể gặp lại họ đây.” tiếng Vũ Đình Đồng nói.
“Anh ta đi cũng không có nói với ta tiếng nào thật là…” Vũ Hạnh oán trách.
Anh của Vũ Hạnh là một Võ Sĩ trong đội của Vũ Hoàng cũng đi ra ngoài lần này.
“Được rồi mấy đứa, các cháu quá bất cẩn đi có biết không, không được sự đồng ý của ta, cũng không có quan sát động tĩnh tình hình quanh chiến thuyền thế nào mà đã lao ra khỏi chiến thuyền? Mấy đứa không cần cái mạng của mình nữa sao?” Vũ Thạch nghiêm nghị hỏi.
Đám người Vũ Long lúc này mới ý thức được mình hành động lỗ mãng thế nào. Cả đám mặt mũi ngượng ngừng nhìn Vũ Thạch không nói lời nào.
Vũ Thạch thấy chúng đã hiểu hành động vừa rồi chúng làm là không đúng liền nói: “Ta cũng không muốn quá nghiêm khắc với mấy đứa nhưng các cháu đã quên lời ta nói rồi sao? Trước khi làm việc gì thì cũng phải suy nghĩ chứ?”
“Tỗ trưởng cháu biết sai rồi đây là lần cuối cháu làm việc mà không suy nghĩ như vậy.” Vũ Thắng lên tiếng khẳng định, Vũ Thắng vốn là người ít nói từ lúc lên chiến thuyền vẫn chưa thấy cậu nói lời nào.
Rồi cả đám nhao nhao nhận lỗi.
Vũ Long thì không có nói gì vẫn đứng ở một bên không lên tiếng. Cậu biết lần này mình hành động thật nôn nóng, giờ có nói gì cũng không có ý nghĩ nếu như lúc này mình và mội người đang bị kể thù đuổi giết mình hành động vậy không phải đưa mọi người vào chỗ chết sao.
Vũ Thạch nói: “Được rồi sau này các cháu làm gì thì lên cẩn thận hơn biết chưa đừng có tùy tiện như vậy nữa.” nói đến đây Vũ Thạch đưa ánh mắt nhìn Vũ Long.
Vũ Long hiểu Vũ Thạch đang muốn đặc biệt nhắc nhở cậu, hành động vừa rồi của cậu thật không đúng.
Vũ Thạch tung mình nhẹ nhàng nhảy ra khỏi chiến thuyền hạ xuống bên đám trẻ cùng lúc ý bên dưới chiến thuyền xuất hiện một đồ án trận pháp phức tạp rồi chiến thuyền biến mất không thấy đâu nữa.
Vũ Long là người am hiểu trận pháp nên cậu hiểu đồ án đó có nghĩa gì, còn đám người Vũ Bảo, Vũ Tuyết vẫn đang ngây ngô không hiểu chiến thuyền đã biến đi đâu mất rồi.
Vũ Thạch không có giải thích cho chúng mà nói: “Ta sẽ đi phía sau các cháu nên mấy đứa cứ cưỡi linh thú tiến về phía Đông mà đi. Từ đây chỉ còn cách ngoại vi 60km thành Gia Định khoảng 20km thôi. Chúng ta buộc phải hạ cánh ở đây để tránh người khác chú ý. Sau khi vào khu vực ngoại thành Gia Định thì các cháu tách nhau ra, sau này gặp nhau thì cũng tỏ ra không quen biết nghe chưa. Riêng Vũ Hạnh và Vũ Tuyết sẽ đi cùng nhau nhớ hai cháu là chị em ruột đó biết chưa. Được rồi các cháu xuất phát đi.”
Vũ Long thấy Vũ Thạch nói vậy cậu nhìn ông mỉm cười một cái rồi thúc Tiểu Thiên lao theo hướng Đông mà đi đám người Vũ Bảo cũng không có nói thêm gì cũng lao về hướng Đông mà đi.
Khoảng cách 20km không có gì là xa, chả mấy chốc Đám người Vũ Long đã đến gần khu ngoại thành của tòa thành. Giờ họ đã có thể nhìn thấy các kiến trúc nhà cửa to lớn mọc lên san sát từ xa. Càng đến gần càng thấy những kiến trúc này thật to lớn so với nhưng kiến trúc của Vũ gia trong sơn cốc thì chúng to lớn và cầu kì hơn rất nhiều.
Khu vực ngoại vi này không có tường thành bao quanh lên việc tiến nhập vào cũng rất dễ dàng, từ mọi hướng đều có thể đi vào tuy vậy các khu nhà ở đây lại có tường bao riêng khá kiên cố tuy không thể sánh bằng các bức tường thành bảo vệ nhưng nó cũng đủ sức để không cho kể nào tự ý lẻn vào mà không ai biết.
Đám người Vũ Long bồi hồi ở cách khu ngoại thành vài trăm mét đưa ánh mắt nhìn nhau không có ai nói lời nào rồi tự mỗi người tách ra chọn cho mình một con đường dẫn vào thành. Từ đây đã là bước vào khu vực chịu sự quản lý, đã không còn bị nguy hiểm đến tính mạng bởi đám người chuyên lừa lọc chặn người cướp bóc nữa.
Vũ Thạch thấy chúng đã an toàn tiến nhập khu ngoại vi, ông cũng thở phào nhẹ nhọm trên tay ông thanh kiếm dính vài giọt máu tươi vẫn còn chưa khô, có vẻ Vũ Thạch vừa trải qua chém giết ai đó.
Vũ Long cưỡi Tiểu Thiên thong dong đi trên con phố của khu ngoại vi mà không lo lắng gì cậu bình thản di chuyển trên con đường ngắm nhìn nhưng tòa nhà ngắm nhìn những người đi lại. Trên các con phố là cảnh tấp lặp người qua lại cùng đám linh thú càng tiến sâu vào khu ngoại vi các căn nhà càng trở lên to lớn nó làm cậu bị choáng ngợp.