Vừa Mở Miệng Liền Mất Tiếng

Chương 20

Sau khi Văn Linh rời đi, Trần Tịch ngồi một mình trong lớp một lúc. Cô mở vở bài tập Sinh học định làm bài, nhưng tâm trí rối bời, đề bài lướt trước mắt, chẳng vào đầu được.

Vừa nãy Văn Linh nói, sao cậu lại thiếu tự tin, cậu đâu kém tôi.

Văn Linh còn nói, cô gái cậu thích chắc chắn phải tốt bụng, ấm áp, có chính nghĩa, thích giúp người.

Vậy cô thật sự không kém sao?

Cô thật sự có thể trở thành cô gái mà cậu có thể thích sao?

Dù cô đã tự hỏi mình câu này vô số lần, lần nào cũng tự trả lời bằng đáp án phủ định, giờ đây, chỉ vì vài lời của Văn Linh, cô lại ôm chút hy vọng mong manh với câu trả lời.

Sao có thể không hy vọng được?

Khi trong lòng vẫn còn tình yêu.

Trần Tịch lặng lẽ gấp vở bài tập Sinh học, lấy nhật ký từ cặp, đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Trang đầu nhật ký là dòng chữ cô viết ngày đầu gặp Lâm Kinh Dã ở trường Thực nghiệm, chỉ vỏn vẹn một câu:

“Cậu ấy nói, đừng sợ.”

Sau đó, mỗi câu cậu nói với cô đều được cô ghi lại đầy đủ, rõ ràng trong cuốn sổ này. Sổ mua ở tiệm văn phòng phẩm có hai tệ, chỉ là một cuốn sổ bình thường, không hề có hoa văn trang trí. Không phải cô chưa nghĩ đến việc dùng sổ có khóa, nhưng lại cảm thấy sổ càng khóa, càng dễ gây chú ý.

Dù có lẽ chẳng ai quan tâm Trần Tịch có bí mật gì hay bí mật của cô là gì.

Nhưng nếu bí mật ấy đủ hoang đường, đủ thu hút sự chú ý thì sao?

Cô không xinh đẹp, tính cách trầm lặng kỳ lạ, chưa từng được ai thích, toàn thân đầy rẫy những khuyết điểm chẳng đếm xuể.

Nhưng Lâm Kinh Dã lại tốt như thế, mọi mặt đều tốt.

Vì vậy, cô phải cố gắng trở nên tốt hơn, xuất sắc hơn, xinh đẹp hơn, để những khuyết điểm trên người ngày càng ít đi.

Cô mong một ngày nào đó, cô sẽ có đủ dũng khí đứng trước cậu, đối diện cậu một cách thoải mái, tự tin nói: Lâm Kinh Dã, tôi thích cậu.

Tôi thật sự rất thích cậu.

Trần Tịch gấp nhật ký, nhét vào cặp, mở lại vở bài tập Sinh học, ánh mắt dừng trên hình vẽ cấu trúc tim chi tiết in mực đen.

Giấc mơ và cậu, với cô bây giờ, còn cách bao xa?

Cô không biết cách đo lường.

Cô chỉ biết, nếu cô cố gắng hơn, cố gắng giảm cân để xinh đẹp hơn, cố gắng thi vào Bắc Kinh học đại học cùng cậu, cố gắng trở nên xuất sắc và tự tin hơn thì cô chắc chắn sẽ đến gần cậu hơn, gần hơn nữa.

Vũ trụ bao la rộng lớn, nhưng chỉ cần cô bám theo quỹ đạo của cậu, tương lai nhất định sẽ không để cậu biến mất khỏi thế giới của cô, không mất đi giao điểm với cậu.

Lâm Kinh Dã, tôi sẽ cố gắng hết sức để đến gần cậu.

Xin cậu đừng quay lưng rời đi.

Đừng để tôi không còn tìm thấy cậu.

Tin Văn Linh mất suất dự thi Sinh học vào tay Trần Tịch bất ngờ lan khắp lớp (1), trở thành đề tài bàn tán giữa giờ và sau tan học, bị các bạn không ngừng đoán già đoán non.

Một hôm Trần Tịch xếp hàng ở nhà vệ sinh, nghe mấy nữ sinh trước mặt nói chuyện.

“Thật à? Vì cậu ta thích Lâm Kinh Dã nên mới bắt nạt Văn Linh sao?”

“Cậu ta nghĩ gì vậy? Lấy gì so với Văn Linh? Buồn cười thật.”

“Này, cậu nói xem cậu ta có thật sự nghĩ Lâm Kinh Dã sẽ thích mình không?”

“Tôi từng thấy Lâm Kinh Dã nói chuyện với cậu ta, thái độ còn khá tốt.”

“Trừ người anh ấy không ưa, anh ấy đối xử tệ với ai bao giờ chưa?”

“Chẳng phải Lâm Kinh Dã sợ phiền phức nhất sao? Tôi nhớ có người kể, hồi lớp Mười, có nữ sinh ngày nào cũng mang bữa sáng cho anh ấy, ban đầu anh ấy đối xử tốt với cô ta, sau biết cô ta thích mình, anh ấy thấy phiền, chỉ nghe tên cô ta thôi đã chán, thấy mặt là tránh ngay.”

Trần Tịch lặng lẽ nghe, ngón tay co lại, móng tay c*m v** lòng bàn tay.

Sau khi đăng ký xong một thời gian, Trần Tịch bỏ qua những tin đồn lan truyền, ngày đêm cắm đầu học và làm bài, cố nắm lấy cơ hội khó có này.

Cô gần như làm hết các bài tập trong sách hiện có. Trưa cuối tuần, cô đến nhà sách Tân Hoa ngoài trường, định chọn vài cuốn sách tham khảo mới, nhưng không ngờ vừa đến khu sách cấp ba đã chạm mặt Trần Chỉ Đình cũng đang chọn sách.

Trần Tịch giả vờ như không thấy, quay người lấy cuốn giải chi tiết Sinh học trên kệ sau lưng.

Thấy phản ứng của cô, Trần Chỉ Đình cười lạnh, chủ động bước đến gần, kề tai nói: “Tôi nghe Sa Sa bảo, chị ghen với Văn Linh, cứ cạnh tranh với cô ấy, còn nhắm vào cô ấy nhiều lần.”

“Lần này chị còn chen ngang, cướp suất dự thi Sinh học của khối chị.”

“Sa Sa còn nói, chị thích Lâm Kinh Dã.”

Trần Chỉ Đình nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch môi cười khinh miệt: “Chị thích Lâm Kinh Dã à?”

Tay Trần Tịch đang lật sách khựng lại, quay phắt sang nhìn cô ta: “Tôi không có.”

“Tôi về sẽ mách bà!”

Trần Chỉ Đình cười khúc khích: “Chắc bà không tưởng tượng nổi, loại như chị mà cũng yêu thầm anh chàng hot boy trong trường…”

“Này, chị gái, chị không thấy bản thân buồn cười lắm à?”

Trần Tịch gằn giọng lặp lại: “Tôi nói tôi không có.”

Trần Chỉ Đình nghiêng đầu cười: “Chị chối làm gì, tôi có bằng chứng.”

Tim Trần Tịch thót lại: “Mày có bằng chứng gì…”

Một giọng nam bất ngờ vang lên từ cầu thang bên cạnh họ: “Anh Dã, tốc độ làm bài của anh đỉnh thật, nhanh thế đã mua sách mới rồi.”

Trần Tịch ngước mắt, thấy Lâm Kinh Dã và một nam sinh bước xuống cầu thang từ tầng hai.

“Ô, đây chẳng phải đàn em sao?”

Rõ ràng nam sinh quen Trần Chỉ Đình, hào hứng vẫy tay với cô ta.

“Chào đàn anh!”

Trần Chỉ Đình lập tức thu lại vẻ mặt khinh khỉnh vừa nãy, cười nhiệt tình chào nam sinh.

Nam sinh nhìn Trần Tịch, tò mò hỏi Trần Chỉ Đình: “Đây là bạn cùng lớp em à?”

“Không, đây là chị em. Thành tích chị ấy siêu lắm, cũng học trường Thực nghiệm.”

Trần Tịch quay mặt đi, cố tránh ánh mắt, không nhìn Lâm Kinh Dã. Trong lòng bất an, cô kéo tay Trần Chỉ Đình định lôi đi, nhưng Trần Chỉ Đình giật mạnh tay, ánh mắt liên tục lướt trên người Lâm Kinh Dã.

“Em có việc gì không?”

Lâm Kinh Dã bị cô ta nhìn, không hài lòng, nét sắc lạnh lộ ra, lạnh giọng hỏi.

“Đàn anh Lâm Kinh Dã, em có câu muốn hỏi anh.”

“Anh thích Văn Linh hay thích chị em?”

“Anh có biết chị em với anh…”

“Trần Chỉ Đình!”

Trần Tịch hét lớn, mắt trừng trừng nhìn cô ta, cơ thể run rẩy không kiểm soát, ánh mắt dao động lộ rõ hoảng loạn và cầu xin.

Khoảnh khắc này, Trần Tịch mới nhận ra, dù Văn Linh nói có lý thế nào, đây mới là thực tế.

Thực tế là cô không dám để Lâm Kinh Dã biết cô thích cậu dù chỉ một chút.

Vì sâu thẳm trong lòng, cô chưa từng tin Lâm Kinh Dã sẽ thích mình.

Nếu không tin, sao vẫn không cam lòng buông bỏ?

Hóa ra cảm xúc con người lại vô lý đến thế.

“Đừng nghe cô ta nói bậy, tôi…”

“Tôi đi trước đây.”

Trần Tịch cúi đầu, nói lộn xộn rồi kéo mạnh cổ tay Trần Chỉ Đình, vội vã lướt qua cậu.

Cô nghe giọng nói quen thuộc phía sau, mang theo chút khó hiểu và bực bội: “Trần Tịch!”

Cô gần như quên đây là lần thứ bao nhiêu không dám nhìn thẳng cậu, cố tình phớt lờ cậu.

Cô cúi đầu bước nhanh, từ đầu đến cuối không dừng lại, càng không ngoảnh nhìn cậu.

Trần Chỉ Đình nhếch môi cười đắc ý, để mặc cô kéo đi, trước khi rời còn vẫy tay chào Lâm Kinh Dã.

Trần Tịch kéo Trần Chỉ Đình ra khỏi cửa nhà sách, lớn tiếng chất vấn: “Mày nói bậy gì? Mày có bằng chứng gì?”

Trần Chỉ Đình chớp mắt hỏi: “Nếu tôi bảo tôi có bằng chứng, chị sợ không?”

“Tôi đùa thôi, chị chột dạ gì chứ?” Trần Chỉ Đình nói nhẹ nhàng: “Bà còn đợi mình về ăn cơm! Đi nhanh đi chị!”

Trần Tịch không nói nữa, quay người đi về bến xe cùng Trần Chỉ Đình, vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn. Một mảnh tim để lại ở nhà sách, ngực cô đau nhói như đá sỏi nghiến vào.

Với cô bây giờ, được làm bạn với cậu đã là đủ.

Chỉ việc làm bạn với cậu thôi cũng gần như đã rút cạn sức lực của cô.

Mấy ngày sau khi trở lại trường vào thứ Hai, Trần Tịch luôn chờ cơ hội tình cờ gặp Lâm Kinh Dã, nhưng không thấy bóng dáng cậu trong khuôn viên trường. Thậm chí cô cố ý đến tòa nhà khối xã hội mấy lần, nhận ra chỗ ngồi của cậu ở lớp 11 (16) luôn trống.

Cô muốn hỏi Văn Linh hoặc Dịch Nam liệu họ có biết vì sao Lâm Kinh Dã không đến trường, nhưng không tìm được lý do hay cơ hội để mở lời.

“Nghe nói dạo này sức khỏe bà ngoại anh Kinh Dã không tốt, phải nằm viện, anh ấy ở lại chăm bà nên không đến trường.”

“Hình như bà ngoại bệnh nặng lắm, tớ thấy dạo này sắc mặt anh Kinh Dã không tốt. Bản thân anh ấy vốn đã yếu, vậy mà cứ cố chăm sóc người lớn… Lần trước gặp, tớ thấy anh ấy mệt mỏi lắm.”

“Nhưng anh ấy bảo, ngày mai có sơ khảo cuộc thi học sinh giỏi và ngày kia tập huấn, anh ấy sẽ quay lại tham gia.”

Trong giờ tập thể dục nhảy giao lưu, Trần Tịch chủ động trò chuyện với Dịch Nam. Nhạc nền ầm ĩ giúp cô dễ dàng bắt đầu câu chuyện một cách an toàn. Cô và Dịch Nam nói về suất thi Ngữ văn của lớp, về việc Ngữ văn của cô không tốt, về thành tích Ngữ văn của Lâm Kinh Dã rồi tự nhiên nhắc đến chuyện gần đây cậu hình như không đến trường, không biết có tham gia thi và tập huấn đúng hạn không.

Nghe Dịch Nam nói, lòng Trần Tịch trào lên cảm giác chua xót.

Hèn chi mấy lần gặp gần đây, sắc mặt cậu luôn tệ. Ngày đêm ở bệnh viện chăm bà, cơ thể cậu làm sao chịu nổi?

Giá như cô có thể giúp cậu.

Cô quyết định khi cậu quay lại trường, sẽ chủ động tìm cậu, hỏi về tình hình sức khỏe của bà, xem cô có giúp được gì không.

Sáng ngày sơ khảo, Trần Tịch đeo cặp đến phòng thi đúng giờ. Cô tìm chỗ ngồi, cúi đầu lấy đồ dùng từ cặp, đột nhiên phát hiện cuốn nhật ký giấu trong ngăn kéo khóa dây cặp đã biến mất.

Tim thót lại, cô hoảng loạn lật tung cặp, nhưng không thấy bóng dáng nhật ký đâu. Rõ ràng cô nhớ tối qua tự tay nhét nó vào cặp. Vậy chỉ có một khả năng: nhật ký của cô bị ai đó lấy mất.

Trước mắt cô hiện lên câu nói của Trần Chỉ Đình hôm ở nhà sách: “Tôi có bằng chứng.”

Chuông báo hiệu trước giờ thi vang lên bất ngờ, giáo viên coi thi ôm túi đựng đề bước vào. Loa phát thanh đọc quy chế thi, giáo viên dùng kéo rạch túi giấy bìa đựng đề, lấy đề phát cho học sinh đầu mỗi dãy, bảo truyền ra sau.

Trần Tịch nhận đề được truyền đến, cầm bút ghi tên và số báo danh vào ô thông tin.

Đầu óc cô hỗn loạn, những cảnh tượng đáng sợ bắt đầu hiện lên không ngừng.

Cô như thấy cả lớp chuyền tay nhau cuốn nhật ký của cô, cười phá lên: “Này, xem kìa, Trần Tịch thích Lâm Kinh Dã.”

Cô như thấy Lâm Kinh Dã khi biết cô thích mình, trên mặt lộ vẻ bực bội và khó xử. Có lẽ cậu sẽ không giống người khác, chế giễu cô tự cao, nhưng chắc chắn cậu sẽ thấy khó chịu, phiền phức, rồi xa cách cô.

Lúc này, cô mới nhận ra, dù Văn Linh khuyến khích cô phải dũng cảm, dù cô tin lời Văn Linh rất có lý, nhưng nếu một ngày tình cảm này bị phơi bày, cô chỉ cảm thấy xấu hổ bóp nghẹt cổ họng, biến cô thành trò cười cho mọi người, khiến cô muốn phủ nhận và xóa sạch thứ tình cảm không thể lộ ra ánh sáng này.

Hóa ra, trong lòng cô chưa từng tin cậu sẽ chấp nhận tình cảm của mình.

Cô chưa từng nghĩ cậu cũng sẽ thích cô.

Khoảnh khắc này, Trần Tịch mới hiểu vì sao cô không thể dũng cảm.

Tình cảm không được biết đến, có thể tự do lớn lên, không bị từ chối, không bị chấm dứt.

Vì không tin vào câu trả lời của đối phương nên cô chọn bịt tai không nghe.

Nhưng dù thế, dù biết tình yêu thầm kín này chỉ là giấc mộng viển vông, cô vẫn muốn tỉnh dậy muộn hơn, không được sao?

Sao phải ép cô tỉnh táo ngay bây giờ?

Đồng hồ trên bảng đen đều đặn di chuyển từng giây, ngòi bút Trần Tịch lơ lửng giữa không trung, mãi không viết được nét nào.

“Đề thi có sáu trang, kiểm tra xem thiếu trang không. Đề khá dài, tự quản lý thời gian.”

Giáo viên coi thi nhắc nhở, kéo suy nghĩ cô về tờ đề trước mặt.

Cô buộc mình tập trung lại, cúi đầu chăm chú làm bài.

Thi xong, Trần Tịch nhanh chóng thu dọn cặp, lao ra khỏi phòng thi, vội vã chạy về lớp, lục lọi chỗ ngồi tìm cuốn nhật ký. Cao Sa đang ôm đồ ăn vặt ngồi đọc truyện tranh bên cạnh. Trần Tịch ngẩng lên hỏi: “Cậu thấy cuốn sổ của tôi đâu không?”

Cô chỉ vào cuốn sổ cùng kiểu trên bàn: “Kiểu như cái này, màu xanh.”

“Không thấy.”

Cao Sa lạnh mặt, cúi đầu xé gói khoai tây chiên, quay sang hỏi nữ sinh sau lưng: “Cậu ăn khoai không?”

Trần Tịch không nói gì, cúi đầu tìm tiếp.

Dù nghi ngờ Cao Sa lấy nhật ký đưa cho Trần Chỉ Đình, cô không có bằng chứng. Ánh mắt vô tình lướt qua bàn và ngăn bàn Cao Sa, cô ta nhạy bén quay đầu, giọng khó chịu: “Cậu nhìn gì bên tôi?”

“Tôi không lấy cái sổ rách của cậu.”

Cao Sa nhếch môi cười: “Trong sổ cậu ghi gì thế? Nói tôi nghe, biết đâu tôi giúp cậu tìm được.”

“Chẳng có gì.”

Trần Tịch nói: “Không cần.”

Bình Luận (0)
Comment