“Thật ra sau khi nghe hết chuyện, nói thật, tớ không thấy cậu không xứng với cậu ấy.”
Trình Tư Nhuế ngồi dậy từ giường, nghiêm túc nhìn Trần Tịch: “Cậu hoàn toàn xứng, cực kỳ xứng, cậu đỉnh nhất, cậu thực sự rất tuyệt, cậu biết không?”
Trần Tịch bị cô ấy chọc cười, mắt hơi cay.
“Cậu thích cậu ấy thế, giữ trong lòng bao năm, không khó chịu sao?”
Trần Tịch nói: “Cậu ấy sẽ không thích tớ.”
“Cậu không thử sao biết? Hồi đó chính cậu cố ý xa cách, không cho cơ hội tiếp tục gần gũi, sao cậu dám chắc cậu ấy không thích cậu? Cậu ấy đã hiểu sâu về cậu chưa? Cậu ấy đã thấy cậu của bây giờ chưa?”
“Thôi.”
Giọng Trình Tư Nhuế bực bội: “Giờ nói mấy cái này cũng vô ích, nhìn về phía trước đi.”
Cô ấy hỏi: “Lát nữa tớ thu dọn đồ về nhà, mai cậu còn đến viện điều dưỡng thăm chú không?”
“Có.”
Trần Tịch gật đầu.
“Vậy đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
Trình Tư Nhuế đi tàu cao tốc sáng sớm, trường cách ga không xa, gần nửa đêm cô ấy mới kéo vali rời ký túc. Trần Tịch rửa mặt xong, tắt đèn leo lên giường, chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên.
Là số của y tá viện điều dưỡng.
Cô nghĩ lại là cần mua gì mang đến, hoặc có việc cần xử lý, nhấc máy như thường lệ.
“Có phải cô Trần không? Tôi là y tá viện điều dưỡng Giang Tân, cô mau đến ngay, chú Trần… chú ấy không qua khỏi rồi.”
“Được… tôi đến ngay… ngay bây giờ.”
Trần Tịch vội cúp máy, đầu óc hỗn loạn, tay run rẩy sờ thang, trèo xuống nửa chừng nhớ điện thoại còn trên giường, vội vươn tay lấy, khuỷu tay va vào góc giường, đau nhói, nước mắt lập tức tuôn ra.
Cô ôm chặt thang, bám vào điểm tựa duy nhất, không kìm được khóc nức nở. Tim như bị bóp nghẹt, đau đến không thở nổi. Nước mắt lăn dài, cô khóc đến run vai, đau họng, toàn thân kiệt sức.
Sáu năm rồi.
Cô đã cố gắng kiên trì sáu năm, sao không cho cô thêm chút thời gian?
Sao ông trời nhất định phải cướp đi mạng sống của bố cô?
Rốt cuộc là vì sao?
Rõ ràng cô đã rất cố gắng.
Cô thật sự đã rất cố gắng.
Nửa đêm, Trần Tịch một mình bắt xe đến viện điều dưỡng, vào phòng bệnh thấy bố đã qua đời. Cô bước tới, bình tĩnh mặc áo liệm cho bố, gọi điện cho nhà tang lễ, nhìn bố được xe chở đi, rồi cũng lên xe đến nhà tang lễ, chọn một hộp nhỏ đựng tro cốt.
Sáng hôm sau hỏa táng, trời tờ mờ sáng, Trần Tịch về nhà.
Trần Chỉ Đình, bác gái và bác trai đều ở nhà, nhiều người thân xa lạ cũng lần lượt đến. Bác trai mời một thầy cúng sắp xếp tang lễ, Trần Tịch theo chỉ dẫn của thầy, bưng ấm điện đựng gạo sống vào bếp lấy nước, đi ngang phòng khách, vô cảm lướt qua Trần Chỉ Đình đang đứng trước di ảnh bố khóc lóc ầm ĩ.
Một người họ hàng xa tò mò hỏi: “Cô gái đang khóc kia là Tiểu Tịch à?”
Bà cô trả lời: “Không, đó là Chỉ Đình. Tiểu Tịch là đứa bên cạnh.”
“Coi bộ nó chẳng buồn bằng em gái.”
“Nó luôn thế, ích kỷ, vô lương tâm, giống hệt mẹ nó.”
Trần Tịch lặng lẽ bưng ấm nước ngâm gạo đến chỗ cúng, đốt giấy, rải gạo, quỳ lạy, hoàn thành nghi thức thì đã bảy giờ sáng, xe tang từ ngoài cổng khu nhà chạy vào, dừng trước cửa.
Thức trắng đêm, Trần Tịch mặc đồ tang quỳ trước xe, cảm giác mặt đất trước mắt chao đảo. Đầu óc thiếu oxy, trống rỗng, chẳng còn nghĩ được gì.
Nghi thức bắt đầu, thầy cúng đập vỡ chậu sành cháy than trước mặt cô. Trước mắt cô tối sầm, bóng đen chồng chéo, cảm giác sắp ngã, cô vội chống tay xuống đất, gắng gượng giữ cơ thể lung lay.
Cô biết, tiếp theo phải quỳ lạy bố, lên xe tang, tiễn bố đoạn đường cuối.
Nên giờ cô chưa thể ngã, chưa thể.
“Sao chị không quỳ lạy chú tôi!”
“Sao chị không lạy!”
“Chị lạy không!”
Trần Chỉ Đình bất ngờ từ phía sau lao tới, tay đè mạnh gáy cô, ép đầu cô xuống mảnh vỡ chậu than. Trần Tịch cố giãy giụa, nhưng toàn thân không còn chút sức lực.
Bác gái cũng lao lên ra sức kéo tay, đè đầu cô cùng Trần Chỉ Đình. Trán cô ép vào mảnh sứ nóng bỏng, máu tươi rỉ ra, nhưng Trần Tịch bỗng không thấy đau.
Thầy cúng bị cảnh tượng đột ngột làm giật mình, lùi mấy bước. Mọi người xung quanh vội tránh xa, lạnh lùng đứng nhìn màn kịch lố lăng chẳng liên quan đến mình.
Luôn luôn thế.
Chẳng ai đứng về phía cô, lần nào cũng vậy, luôn luôn thế.
Sao sống lại khó khăn đến vậy?
Trần Tịch khẽ nhắm mắt, bắt đầu nghiêm túc nghĩ, rốt cuộc cô sống trên đời này để làm gì.
Sống có gì tốt?
Sống chỉ có mất mát, không ngừng mất đi.
Vậy để cuộc đời thảm hại của cô kết thúc tại đây, có phải cũng chẳng tệ?
“Lớn lên không chỉ có mất mát mà còn có thu hoạch.”
“Anh luôn nghĩ, cuộc đời giống như chuyến xe buýt một chiều.”
“Trên xe luôn có những người khác nhau. Có người sẽ xuống xe giữa đường, nhưng cũng có người khác lên xe.”
“Trưởng thành không bao giờ chỉ là mất mát một chiều.”
“Chỉ cần xe vẫn chạy, chúng ta luôn có cơ hội gặp những người tuyệt vời trong tương lai.”
“Bà chỉ xuống xe trước để đợi chúng ta. Dù chỉ đồng hành cùng bà một đoạn ngắn, nhưng ít nhất trên hành trình ấy, chúng ta yêu thương nhau, cảm nhận được hạnh phúc.”
“Tiểu Tịch, chuyện năm đó của em con, bố biết không phải lỗi của con.”
“Vì chuyện đó, bao năm nay, con đã chịu nhiều thiệt thòi.”
“Con là đứa trẻ ngoan, sau này, mọi thứ sẽ dần tốt lên.”
“Nghe Đình Đình nói, con muốn thi vào khoa Y Đại học Bắc Kinh, bố tin, với khả năng của con, chắc chắn không thành vấn đề.”
“Tương lai Tiểu Tịch nhà mình nhất định sẽ là một bác sĩ xuất sắc.”
“Thi xong bố dẫn con đi thư giãn, ăn mừng.”
Đầu óc cô càng lúc càng hỗn loạn, trong thoáng chốc, cô như thấy bố và cả Lâm Kinh Dã.
“Mày còn dám đụng vào cô ấy nữa xem!”
Trần Chỉ Đình đột nhiên bị đẩy ngã, mu bàn tay bị móng tay sắc nhọn cào một đường máu dài.
Trần Chỉ Đình quay đầu hét lên: “Mày là ai! Dựa vào đâu xen vào chuyện nhà tao!”
“Lại đây, Tiểu Tịch.”
Trình Tư Nhuế bất ngờ xuất hiện, nghiến răng dìu cô dậy: “Không sao chứ? Đầu có đau không?”
Trần Tịch ngẩn ngơ nhìn cô ấy, lắc đầu, nước mắt vô thức lăn dài trên má.
“Không sao, tớ đến rồi.”
Trình Tư Nhuế nắm chặt tay cô nói: “Tớ ở bên cậu.”
Trình Tư Nhuế che chở cho cô suốt chặng đường, cùng cô quỳ lạy trước xe tang, cùng lên xe tang đến nghĩa trang, cùng hành lễ với khách khứa tại tang lễ, cùng đưa hộp tro cốt đến nghĩa trang, cùng chọn mộ phần và cúng bái trước bia mộ.
Mọi việc xong xuôi, trên bậc đá ở quầy đăng ký nghĩa trang, Trình Tư Nhuế chất vấn: “Trần Tịch, chuyện lớn thế này, sao cậu không nói với tớ?”
Trần Tịch giải thích: “Tớ chỉ nghĩ, tớ tự làm được.”
Cô nghĩ mình chịu được, nghĩ mình có thể một mình xử lý tốt mọi thứ, không ngờ, hóa ra mình vẫn yếu đuối thế này.
Cô hỏi: “Sao cậu đột nhiên đến?”
“Cái áo đôi mình mua cùng, tớ lấy nhầm đồ của cậu trên ban công. Về nhà mới phát hiện đồ của cậu trong đó, là lá bùa bình an cậu luôn trân trọng. Tớ sợ cậu lo nên gọi ngay, nhưng không ai nghe. Tớ gọi lại cho viện điều dưỡng, nghe y tá kể chuyện này nên vội chạy đến.”
Trần Tịch sững sờ.
“Đây.”
Trình Tư Nhuế lấy từ túi áo chiếc ví nhỏ đựng bùa bình an đưa cho cô.
Trần Tịch ngẩn ngơ nhận chiếc ví nhỏ, kéo khóa, thấy lá bùa bình an đỏ bé xíu và viên kẹo Alps cô bỏ vào không lâu trước.
Cô giữ thói quen để kẹo cùng lá bùa, mỗi khi cảm thấy không chịu nổi, cô ăn một viên rồi thay viên mới vào.
Trần Tịch xé giấy kẹo, nhẹ nhàng ngậm vào miệng. Hương dâu sữa ngọt ngào tan ra, trong thoáng chốc, cô như thấy rất lâu trước kia, chàng trai nằm nghiêng trên giường bệnh bên cạnh, vùi đầu vào gối, chớp mi nói chuyện với cô.
“Tôi rút ra một kết luận nữa, lá bùa bình an Lâm Kinh Dã viết thật sự rất linh. Lá bùa này có thể phù hộ người nhận được bình an thuận lợi, dù có một phần vạn gặp chuyện xấu cũng sẽ tai qua nạn khỏi, gặp dữ hóa lành.”
“Vì Lâm Kinh Dã là người rất may mắn, và mỗi người có duyên làm bạn với cậu ấy đều đáng để cậu ấy chia sẻ chút may mắn của mình.”
“Cậu không thấy chúng ta rất có duyên sao, bạn Trần Tịch?”
Trần Tịch ngậm kẹo, ngón tay nhẹ xoa dòng chữ trên giấy đỏ của Lâm Kinh Dã: “Trần Tịch bình an thuận lợi, tai qua nạn khỏi. Đại sư Lâm phù hộ cậu,” nước mắt chậm rãi lướt qua khóe môi, từng giọt lặng lẽ rơi.
Cảm ơn cậu, Đại sư Lâm.
Dù thế nào, tôi thật sự rất cảm ơn, trong cuộc đời không mấy may mắn này, từng may mắn được gặp cậu.