Để giúp giáo sư hoàn thành ca phẫu thuật, Trần Tịch ngày đêm tranh thủ thời gian rảnh tìm tài liệu, nghiên cứu ca bệnh.
Căn hộ cô thuê rất gần Đại học R.
Trong đêm tĩnh lặng, khi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn lên những vì sao lấp lánh, cô thoáng nghĩ, có lẽ Lâm Kinh Dã đang đứng đâu đó gần đây, cùng ngắm bầu trời sao rực rỡ như cô.
Quỹ đạo của họ giao nhau rồi rời xa, rời xa rồi lại giao nhau. Đến cuối cùng, dù chỉ cách nhau gang tấc, lại cần cả đời để vượt qua.
Trần Tịch từng nghĩ về kiếp sau rất nhiều lần.
Cô tự nhủ vô số lần, kiếp sau cô không muốn làm Trần Tịch nữa.
Làm Trần Tịch khổ quá.
Nhưng nếu kiếp sau không còn là Trần Tịch, cô sẽ gặp Lâm Kinh Dã thế nào?
Kiếp này họ không có duyên, có lẽ kiếp sau cũng thế.
Cô bỗng cảm thấy, so với kiếp sau không thể đoán trước, kiếp này xem như may mắn, ít nhất cô từng gặp cậu.
Cô chưa bao giờ hối hận, vì mùa hè năm mười lăm tuổi đã gặp chàng trai khiến cô cả đời không quên.
Ca phẫu thuật của Lâm Kinh Dã thành công tốt đẹp, hồi phục sau mổ cũng tốt. Trần Tịch nghe nói ngày xuất viện, cậu mời giáo sư của cô dự đám cưới.
“Tôi nói với cậu ấy, ca phẫu thuật thành công thế này, học trò xuất sắc của tôi có công lớn. Cậu ấy mời cả em và tôi dự đám cưới, cuối tuần này. Không cần tiền mừng, chỉ đến cho vui, ăn bữa cơm, hưởng chút không khí.”
Trong văn phòng bệnh viện, tâm trạng của giáo sư rất tốt, cười rạng rỡ với Trần Tịch.
“Thầy đi đi, thầy.”
Trần Tịch từ chối: “Em không đi đâu.”
Giáo sư hỏi: “Cuối tuần cũng bận à?”
Trần Tịch giải thích: “Em có bạn vừa về từ nước ngoài, hẹn gặp, đúng vào cuối tuần.”
“Bạn trai à?”
Trần Tịch cười: “Đúng là con trai, nhưng chỉ là bạn tốt.”
Giáo sư gật gù, vỗ vai cô: “Gặp bạn vẫn quan trọng hơn, không đi đám cưới cũng được.”
“Mấy cô cậu trẻ thích gì? Tôi định mang quà, sợ hai vợ chồng không thích, em tham khảo giúp tôi. À, nghe nói cậu ấy thích đọc thơ, hay tôi tặng một bộ sưu tập thơ? Em thấy sao?”
Trần Tịch cười, gật đầu: “Rất hợp, chắc cậu ấy sẽ thích lắm.”
“Tôi mang quà hộ em luôn nhé, dù sao người ta cũng mời. Người không đến, quà phải đến.”
Giáo sư hỏi: “Em muốn tặng gì? Tôi bù chi phí cho.”
“Không cần thầy bù.”
Trần Tịch vẫn cười: “Em mua xong sẽ đưa quà cho thầy, phiền thầy mang hộ nhé.”
Ngày đám cưới của Lâm Kinh Dã, Trần Tịch lên tàu cao tốc về thành phố Y. Dịch Nam đã ở lại nước ngoài học vẽ từ sau kỳ thi đại học, giờ vừa tốt nghiệp thạc sĩ không lâu, đã có chút danh tiếng trong ngành. Gần đây cậu ấy định tổ chức triển lãm tranh cá nhân, chọn địa điểm tại thành phố Y.
Cậu ấy nói với Trần Tịch muốn về trường Thực nghiệm tìm chất liệu và cảm hứng cho triển lãm, đồng thời gặp cô ôn lại chuyện cũ. Trần Tịch đồng ý, hẹn gặp cậu ấy ở cổng trường.
Dịch Nam gặp Trần Tịch, ngạc nhiên cười nói: “Cậu thay đổi nhiều quá, tớ suýt không nhận ra.”
Trần Tịch đáp: “Cậu cũng vậy.”
Dịch Nam sau bao năm lăn lộn một mình ở nước ngoài đã thoát khỏi vẻ rụt rè thời thiếu niên, trở nên cởi mở, tự tin. Cậu ấy cao ráo, ngũ quan thanh tú, đeo kính gọng bạc, mặc áo khoác dài xám.
Mái tóc dài của Trần Tịch buông xõa, trang điểm rạng rỡ, mặc váy dài thắt eo màu be, khí chất điềm tĩnh, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.
Sau khi chào hỏi bảo vệ, cả hai bước vào tòa nhà dạy học, đứng ở sảnh tầng một ngẩng nhìn bảng danh dự cựu học sinh xuất sắc được đèn chiếu sáng.
“Diệp Tiêu, Nguyễn Vũ Thanh, Diệp Phong, Lâm Nhứ, Lộc Minh, Lâm Kinh Dã, Trần Tịch…”
Những bức ảnh và cái tên quen thuộc cùng tên cô, lần lượt hiện lên trong mắt Trần Tịch.
Cô không biết, trên bảng danh dự nhỏ bé này ẩn chứa bao nhiêu bí mật thanh xuân và gánh vác bao nhiêu tiếc nuối tuổi trẻ.
May mắn thay, mỗi người trên bảng đều trở thành người lớn tốt hơn.
Dịch Nam nhìn bảng danh dự, nói: “Chủ đề triển lãm lần này, tớ muốn viết về thanh xuân.”
“Lần này không phải mùa xuân nữa à?”
Trần Tịch đùa, nhưng nói xong chính cô ngẩn ra.
Dịch Nam quay sang nhìn cô, cười đáp: “Chẳng phải mùa xuân cũng là một phần của thanh xuân sao?”
“Ừ.”
Im lặng một lúc, Trần Tịch gật đầu, mỉm cười nhẹ nhõm.
Trần Tịch đi cùng Dịch Nam chụp nhiều ảnh trong khuôn viên trường, nghe cậu ấy chia sẻ ý tưởng cốt lõi của triển lãm và phong cách vẽ cậu ấy giỏi, đồng thời đưa ra một số ý kiến và gợi ý cá nhân.
Đêm khuya, trong phòng khách sạn, Trần Tịch nghỉ ngơi, tắm xong, ngồi trên sofa lau tóc ướt, bất chợt nghe tiếng hát sâu lắng từ con phố bên ngoài vọng vào tai.
Cửa hàng băng đĩa đối diện đường đang phát bài "Khách Mời" của Trương Viễn trên loa.
Trần Tịch cười khổ, cảm thán bài hát thật hợp cảnh. Cô mở điện thoại, lướt vòng bạn bè, lướt qua thiệp mời đám cưới chói mắt của Lâm Kinh Dã, ánh mắt dừng ở liên kết bài đăng công khai Dịch Nam vừa gửi.
Đó là tài khoản công khai của Dịch Nam, nơi cậu ấy thỉnh thoảng viết tản văn ghi lại cảm hứng sáng tác hoặc chia sẻ tranh vẽ thường ngày. Hôm nay, cậu ấy viết một câu chuyện.
Câu chuyện hôm nay Trần Tịch kể cho cậu ấy.
Một cây nhỏ mọc lên giữa mùa đông, vì từng thấy hoa nở rộ trong mùa xuân nên mơ ước được ôm lấy mùa xuân, hy vọng mình cũng có thể nở hoa xuân.
Nhưng mùa xuân không thuộc về nó.
Giữa xuân và đông có một khoảng cách mùa vĩnh viễn.
Cuối cùng, cây nhỏ không nở được hoa xuân.
Nhưng cây kiên cường lớn lên, kỳ diệu mọc chồi non và cuối cùng nở ra những bông hoa của mùa đông.
Người qua đường hỏi: “Cây mùa đông sao nở hoa được?”
Cây nhỏ không đáp.
Nó muốn nói với họ, thật ra họ không biết, mỗi hạt giống chôn vùi trong mùa đông đều có thể mọc thành chồi nở hoa.
Và nó biết bí mật này, vì trong mùa đông lạnh giá, nó từng gặp một bông hoa rực rỡ nở giữa mùa xuân.
Hình minh họa cho câu chuyện là một góc bảng tin Dịch Nam chụp ngẫu nhiên ngày họ tốt nghiệp cấp ba. Trong ảnh rõ ràng là một bông hoa hồng nhạt, và ngay cạnh là một câu chữ viết tay cực kỳ thanh tú, ngay ngắn.
“Những bông hoa mùa xuân là giấc mơ của mùa đông.”
Qua tấm ảnh cũ ngả vàng, Trần Tịch như thấy hành lang tòa nhà xã hội trường Thực nghiệm, chàng trai từng nhẹ nhàng che mắt cô, mặt đầy màu vẽ nhưng cười rạng rỡ.
Chàng trai để lại cho cô năm viên kẹo, viết lá bùa bình an như mặt trời tích cực rực rỡ, dạy cô bao triết lý đời, người cô từng tôn như thần thánh, mỗi khi cô tuyệt vọng lại mang đến dũng khí và sức mạnh, cuối cùng bị làn sóng thời gian cuốn trôi, biến mất trên mặt sông thời gian yên ả, mãi mãi không gặp lại cô.
Triển lãm tranh của Dịch Nam thành công rực rỡ, thu hút sự chú ý lớn trong và ngoài nước. Cậu ấy tặng Trần Tịch một cuốn sách tranh triển lãm, tên là "Hoa Mùa Đông".
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Trần Tịch ở lại Bắc Kinh, trở thành bác sĩ nội trú khoa Tim mạch. Lĩnh vực nghiên cứu của cô là bệnh tim bẩm sinh, phòng bệnh cô phụ trách có nhiều bệnh nhi. Các bé thường nghịch ngợm, hay khóc, không chịu yên nên Trần Tịch hay dành thời gian nghỉ để kể chuyện hoặc chia sẻ tranh của Dịch Nam với chúng.
Dưới cây hòe trước khoa nội trú, cành lá rậm rạp, bọn trẻ thích ngồi dưới bóng cây gấp giấy, làm thủ công. Sau đó, cây hòe được treo đầy giấy ghi chú đủ màu, viết những lời chúc ngây thơ, chân thành, hoặc vẽ hình đơn giản, đáng yêu. Một ngày, Trần Tịch tìm thấy lá bùa bình an cô giữ bấy lâu trong vali, cúi đầu cười dịu dàng, bỏ nó vào túi áo khoác.
Sáng hôm sau, cô đến dưới khoa nội trú, trèo thang treo lá bùa lên cây. Giữa những mẩu giấy sặc sỡ, lá bùa đỏ nhỏ bé với vài dòng chữ thảo mạnh mẽ, bay bổng nổi bật lạ thường.
“Chị Trần Tịch, sau đó thế nào?”
Trong phòng bệnh khoa Tim mạch, ánh nắng tạo hào quang, bọn trẻ mê mẩn nghe cô kể, chỉ cuốn sách tranh tò mò hỏi.
Trần Tịch đáp: “Sau đó, bông hoa mùa xuân quên cây nhỏ, cây nhỏ không bao giờ gặp lại nó.”
“Sau này không gặp nữa sao?”
Cô nói: “Ừ, không gặp nữa.”
“Không được, thế cây nhỏ phải làm sao?”
“Đúng vậy, chắc cây nhỏ nhớ nó lắm.”
Bọn trẻ xôn xao, buồn bã nói: “Cây nhỏ đáng thương quá.”
“Không sao đâu.”
Trần Tịch xoa đầu chúng, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra cửa sổ, rơi trên lá bùa nhỏ ẩn giữa những tán lá loang lổ.
Bất chợt một làn gió thổi qua, lá bùa tinh xảo đung đưa dưới nắng, lấp lánh sáng.
“Dù cây nhỏ không gặp lại bông hoa ấy...”
Cô dịu dàng, chậm rãi nói: “...nhưng cây nhỏ đã nở một bông hoa của riêng mình.”
Một bông hoa can đảm, rực rỡ như bông hoa mùa xuân.
(Hết)