Nhặt được Thẩm Khác ở trong thùng rác.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Đường Vãn Vãn không bao giờ ngờ rằng cái giá phải trả cho việc quyến rũ người khác sẽ là một chuyến tham quan nhà ma kéo dài nửa ngày.
Trên đường bị tóm tới nhà ma, Đường Vãn Vãn cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, chắc chắn sẽ bán cái mạng nhỏ này cho nhà ma luôn rồi.
Ngôi nhà ma nằm trên một sườn đồi ở ngoại ô thành phố Đồng, xung quanh vắng vẻ rất thích hợp rất hợp với bối cảnh.
Thẩm Khác chỉ vào sườn đồi bên này, nói: “Nghe nói đây là mộ tập thể.”
Từ nhỏ Đường Vãn Vãn đã rất sợ ma, cô run rẩy nói: “Tôi vừa lên mạng tra một chút, thì thấy trên diễn đàn nhà ma có người nói một trong số những con ma ở đây là ma thật đấy, không phải diễn viên đóng giả đâu.”
Thẩm Khác cười sâu xa: “Sao mà cô biết bài viết đó là người hay quỷ đăng lên chứ?”
Đường Vãn Vãn: “Á á á!”
“Thẩm Khác, tôi không đi đâu!”
“Về nhà tôi sẽ quỳ trên vỏ sầu riêng, tay không chặt sầu riêng, gặm vỏ sầu riêng bằng răng thậm chí ăn sầu riêng trong thùng rác. Xin anh đấy, đừng bắt tôi vào nhà ma mà, huhuhu.”
Nhân viên soát vé ở cổng nhà ma bị hai người chọc phì cười, trông hai người họ như một đôi tình nhân trẻ vậy, nghe ý tứ trong lời của cô gái thì có vẻ như cô phạm phải một sai lầm gì đó nên bạn trai cô mới đưa cô tới nhà ma, đôi này hài hước quá đi mất.
Nhân viên soát vé cười nói với Đường Vãn Vãn: “Con gái quỳ sầu riêng làm gì, cô hôn anh ta một cái, đảm bảo anh ta sẽ hết giận ngay ấy mà.”
Đường Vãn Vãn dường như nhìn thấy vị cứu tinh của cuộc đời mình, liền suy nghĩ về tính khả thi của đề nghị này.
Nhân viên soát vé lại nói tiếp: “Anh ta mà hết giận thì cô nói gì anh ta cũng đều nghe cho mà xem, cô nói không vào nhà ma, chắc chắn anh ta sẽ không bắt cô vào nhà ma nữa đâu.”
Dù sao thì vé đã bán ra cũng không có được hoàn lại, phen này tính thế nào cũng không có lỗ nha.
Thẩm Khác bình thản liếc nhân viên soát vé một cái.
Đột nhiên!
Nốt ruồi lệ chợt nóng lên. Ấm áp mềm mại thơm tho. Là một đôi môi mềm mại.
Đường Vãn Vãn bám vào vai anh, kiểng nhẹ mũi chân hôn lên nốt ruồi lệ của anh.
Thẩm Khác: !
Hoá thạch-ing!
Đường Vãn Vãn, cô rốt cuộc có biết nụ hôn đại diện cho cái gì không thế hả?
“Thẩm Khác, tôi hôn rồi đấy, anh bớt giận chưa?” Đường Vãn Vãn sững sờ nhìn anh, đợi một lúc lâu không thấy ai trả lời, cô liền đưa ra nghi ngờ thẳng tưng của mình: “Hay là tôi phải ngủ với nốt ruồi lệ của anh nữa mới được? Giống như ngủ với transformers ấy?”
Thẩm Khác: “…”
Nhân viên soát vé bị nhét cho ngập miệng cơm chó, có chút tiêu hoá không nổi.
“Bùm…”
Anh ta thả một quả rắm vang to.
“Thực sự xin lỗi hai vị, sáng nay tôi ăn ba cái bánh nhân củ cải trắng nên giờ cần thông khí.” Nói rồi, anh ta giơ tay đẩy cả Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn vào nhà ma.
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn:”…”
Bên ngoài là một thứ mùi thối ngập trời nào đó, bên trong là âm khí âm u.
“Mặc kệ trong đấy nó có cái quái quỷ gì. Nhắm mắt mà bước vậy.” Đường Vãn Vãn kéo theo Thẩm Khác xông thẳng vào nhà ma, thay vì bị thối chết, không bằng bị dọa chết còn hơn.
Thẩm Khác sững sờ cả buổi: “…”
Trải nghiệm nụ hôn đầu khó quên của mấy vị là gì vậy?
Cảm ơn đã mời. Lúc bị cưỡng hôn ở cửa nhà ma, nhân viên soát vé đứng bên thả một quả rắm vang cả trời. Mùi hương ngất hồn, vương vấn ở chóp mũi, đêm không ngủ nổi.
Nếu lúc này Đường Vãn Vãn mà quay đầu lại nhìn, cô sẽ phát hiện ra rằng giờ này phút này, khuôn mặt của Thẩm Khác còn đáng sợ hơn đám lệ quỷ trong nhà ma nhiều.
Sau một hồi đâm đầu loạn xị ngậu, thì về cơ bản Đường Vãn Vãn đã tìm ra được cách đối phó với những con ma này – chỉ – một – từ – thôi: Tẩn.
Đám lệ quỷ thi nhau ôm đầu bỏ chạy.
Nội tâm của diễn viên đóng giả lệ quỷ gần như muốn sụp đổ luôn rồi: Quả nhiên chó cùng rứt giậu. Cô nương gì ơi, hạ thủ lưu tình đi mà.
Đến tầng địa ngục thứ mười tám, trước mặt Thẩm Khác đột nhiên xuất hiện đầu của một con ma tóc dài treo ngược trên trần nhà, cái lưỡi dài màu đỏ tươi quét qua mặt anh, dinh dính.
“A!” Cả năm giác quan của Thẩm Khác thức tỉnh, bị chiếc lưỡi đột nhiên xông tới dọa tới mức hét to một tiếng.
Đường Vãn Vãn giơ nắm đấm lên.
Nhanh, chuẩn, ác, một nắm đấm xẹt qua, nhân viên công tác đang nằm ở trên xà rơi thẳng xuống đất: “…”
Đường Vãn Vãn quay đầu nắm lấy tay Thẩm Khác, hào hùng an ủi anh: “Tới người nào tôi đánh người đó. Ra đây đi sát vào tôi nè.”
Lúc này Thẩm Khác đã sợ tới mức ngẩn người ra, hoàn toàn quên mất việc phải quản lý sắc mặt, giống như một con thỏ nhỏ rụt rè, bám chặt vào tay Đường Vãn Vãn, đi sát sau lưng cô khẽ nói: “Bên trái có một con ma không đầu, bên phải có một con ma không mặt, phía trước còn có một con ma Quái Nhãn. Những con ma này thật đáng sợ, chúng ta đi theo hướng nào bây giờ?”
Đường Vãn Vãn đấm từng con một mà nói: “Chỗ nào có ma, chúng ta đi chỗ đó.”
Tất cả các nhân viên: “….”
Đường Vãn Vãn tay không đánh bại toàn bộ quỷ trong nhà ma, mở đường rời khỏi nhà ma.
Sườn núi cỏ xanh xanh rờn, ánh nắng ấm áp, gió hiu hiu thổi.
Sắc mặt Thẩm Khác tái nhợt, đứng đó, mặc cho gió thổi, nắng rọi vào người.
Đúng đáng với đời.
Đường Vãn Vãn vung nắm đấm, có chút tiếc nuối mà than thở: “Tôi còn chưa chơi đã mà.”
Thẩm Khác: “…”
“Có nhớ cái trò Plants vs.Zombies mà lúc nhỏ chúng ta hay chơi không?” Đường Vãn Vãn hào hứng nói: “Trong đó có một con Zombie to, một trong số vũ khí của nó là Zombie nhỏ, lúc gặp đến vật chắn đường sẽ tung Zombie nhỏ ra rồi đập luôn. Quá đẹp trai.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “Ban nãy khi chơi tới cửa cuối, tôi cũng đã nghĩ đến việc vác anh lên để đập những con ma đó, nhưng tiếc là tôi vác không nổi. Không được, tôi phải về tập cơ tay của mình mới được, để lần sau còn vác anh lên đập lũ ma đó. Chỉ nghĩ thôi đã thấy vui rồi.”
Thẩm Khác: “…”
Trên đường về nhà, Đường Vãn Vãn đột nhiên hồi tưởng lại chuyện cũ: “Thẩm Khác, không phải anh không sợ ma à? Cái ngày anh mới chuyển đến, anh còn đọc truyện ma cho tôi nghe cả đêm đấy.”
Mặt Thẩm Khác không cảm xúc đáp: “Ồ.”
Đường Vãn Vãn ôm bụng cười: “Thẩm Khác, anh định chọc tôi cười chết à? Bản thân sợ ma mà còn đọc truyện ma dọa tôi. Còn lôi tôi đi chơi nhà ma. Hahahahaha, đừng quản tôi, tôi có thể cười cả năm luôn đó.”
Thẩm Khác đơ mặt: “Tôi, không, sợ, ma.”
Đường Vãn Vãn vỗ vỗ vai anh nhịn cười nói: “Ừm. Anh không sợ ma.”
Đầu Thẩm Khác đau như búa bổ, bản thân còn đang đắm chìm trong cảm xúc bị người mình thầm yêu đột nhiên công kích cưỡng hôn, trước mắt đột nhiên lại có một cái đầu quỷ đầy máu me thả tóc dài xuất hiện, quan trọng nhất là hắn còn dùng cái lưỡi dài hai mét l**m mặt bạn. Thử hỏi, trong tình huống ấy, có ai là không sợ hãi chứ?
Nhưng Đường Vãn Vãn lại không như thế, dáng vẻ của cô dường như không hề để tâm đến nụ hôn này chút nào.
“Đường Vãn Vãn.” Thẩm Khác hỏi cô: “Trước lúc bước vào nhà ma, cô—”
“Tôi suýt chút nữa bị mùi rắm của nhân viên soát vé làm ngộp chết rồi.”
“…” Thẩm Khác: “Lúc anh ta đánh rắm, cô đang làm gì?”
“Tôi đang thầm niệm Chú Đại Bi.”
“…”
Thẩm Khác: “Lúc cô hôn tôi, cô đang thầm niệm Chú Đại Bi à?”
“Còn cả lời từ biệt với chiếc xe máy của tôi nữa. Tôi còn tưởng tôi bỏ mạng trong nhà ma rồi ấy chứ.” Đường Vãn Vãn nghĩ: “Việc lần này đã nhắc nhở tôi một việc, khi trở về tôi nhất định phải lập một bản di chúc, nhỡ đâu vào hôm nào đó tôi lỡ mà chết thì xe của tôi phải để lại….để lại cho ai đây?”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Đường Vãn Vãn. Cô! Hôn! Trộm! Tôi!”
Đường Vãn Vãn: “Không phải là vì tôi không muốn đi nhà ma còn gì.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn vỗ vỗ anh nói: “Nghĩ thoáng chút đi mà. Nốt ruồi lệ của anh là bị tôi hôn chứ có phải bị lợn nái hôn quái đâu.”
Thẩm Khác: “…”
Ngày hôm sau.
Để tiếp tục tiến hành dự án lần trước, Đường Vãn Vãn lại đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ chuyến nữa.
Xong việc, ra khỏi văn phòng, đi vệ sinh. Nhà vệ sinh ở cạnh phòng kho, một nhân viên dọn dẹp ôm một đống đồ lớn bước về phòng kho.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Đường Vãn Vãn đã nhìn thấy đầu của Thẩm Khác.
Đây không phải là standee của Thẩm Khác sao?
Nghĩ lại, lần trước vẫn còn chói mắt biết bao, được dựng ở trước cổng chính, hơn 900 triệu cô gái thi nhau bóp tai anh để chụp ảnh lưu niệm. Thế mà mới có mấy ngày đã bị cô lao công coi thành rác mà đem vứt đi.
Chậc chậc chậc. Người đi thì trà cũng lạnh. Các người đối xử với nam thần nhà các người vậy hả.
Đường Vãn Vãn lấy điện thoại di động ra chụp một bức ảnh, đang định gửi cho Thẩm Khác thì liếc thấy cô lao công đang đẩy cánh cửa phòng kho ra.
“Cô ơi, giữ lại nó đi ạ.” Đường Vãn Vãn nhét điện thoại vào túi quần rồi chạy tới.
Cô lao công là người rất dễ nói chuyện, sau khi biết được ý định của Đường Vãn Vãn, bà ấy đã dứt khoát đưa tấm standee đó cho cô luôn.
“Cháu cảm ơn cô ạ. Cô chắc chắn sẽ phát tài sau một đêm!” Đường Vãn Vãn ôm lấy tấm standee của Thẩm Khác, cười một cái thật tươi.
Cô lao công cười híp mắt: “Cô gái nhỏ, miệng cháu ngọt thật đó. Cô chúc cháu và hàng xóm đối diện nhà cháu sớm ngày kết hôn, trăm năm hoà hợp.”
Nụ cười của Đường Vãn Vãn dần cứng lại: “…”
Cô à, miệng của cô đúng thật hoàn toàn trái nghĩa với từ ngọt luôn đó ạ.
Sở dĩ cô muốn lấy cái standee này, là vì muốn lôi nó về nhà, kéo nó đến trước mặt Thẩm Khác, để anh nhìn rõ bản thân. Anh chỉ là một món rác có thể tái chế lại thôi.
Kể từ lúc ôm standee ra khỏi viện khoa học kĩ thuật, đã hai mươi phút rồi vẫn chưa gọi được xe.
Chướng ngại tâm lý còn chưa khỏi, suốt ngày cứ nhầm Thẩm Khác với cái xe máy khiến cho cô đã mấy ngày không được đi xe máy nữa rồi.
Hôm nay cũng vậy, lúc đến Bảo tàng Khoa học và Công nghệ cô không lái xe mà bắt taxi đến, nhưng hiện tại tấm standee mà cô đang ôm vừa to vừa cao, không thể nhét vừa cốp xe taxi bình thường được.
Cuối cùng cô quyết định bắt xe buýt về nhà.
Có trạm xe buýt ở Bảo tàng Khoa học và Công nghệ đi thẳng về khu chung cư Hạnh Phúc, cũng may bây giờ không phải giờ đi làm nên người trên xe không quá đông. Đường Vãn Vãn ôm tấm standee lên xe đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên xe buýt.
Xe buýt khởi động, Đường Vãn Vãn còn chưa tìm được chỗ ngồi, do quán tính, cơ thể cô ngã về phía sau, chỉ trong chốc lát, cô đã phản ứng lại, vội vươn tay nắm lấy tay nắm trên xe buýt.
Cả bờ môi c*̉a cô đập lên cái standee, vừa khít không một kẽ hở.
Cô gái ngồi bên cạnh giơ máy ảnh về phía Đường Vãn Vãn tách tách liên tiếp mấy tấm ảnh, che miệng cười mà đăng lên weibo.
@tiên nữ đáng yêu nhất là ai ta: [(Không phải) trai ngơ trên xe buýt*]
(*电车痴汉: là xnxx đó các bé)
Chín bức ảnh, chụp rất rõ mặt c*̉a Đường Vãn Vãn và Thẩm Khác.
Mà khung cảnh chính giữa bức ảnh thì lại vô c*̃ng hấp dẫn, Đường Vãn Vãn đứng theo tư thế chó Teddy ôm cột điện * mà ôm lấy cái standee, đôi môi hồng phấn đúng lúc dán lên đôi môi c*̉a Thẩm Khác.
(*Hay nói cách khác là chó động đực động cái ó.
)
Lúc đầu, bài đăng này này chỉ được lan truyền trong một phạm vi nhỏ, vì bức ảnh quá gây ấn tượng thị giác người xem nên đã nhanh chóng được những người dân nhiệt tình chia sẻ, đợi đến khi Đường Vãn Vãn xuống xe, bài weibo này đã được kéo lên hotsearch trong khu vực.
*
Cửa hàng cải tiến AI Tiểu Mỹ Loft.
A Tấn vừa chơi điện thoại vừa ăn kẹo m*t, lướt đến bài weibo đang hot này.
!
“Thẩm đại gia.” A Tấn cầm điện thoại di động phi như bay xuống lầu: “Máy xúc! Máy xúc của cậu!”
Thẩm Khác đang chỉnh sửa một con robot, nghe thấy tiếng của cậu ta liền ngước mắt lên.
“Hôm nay, máy xúc của cậu cho cậu lên hot search rồi này. Xe công cộng, standee, hôn môi.” A Tấn nói tới bỏng mồm: “Chị gái máy xúc, trai ngơ trên xe buýt, à không, gái ngốc trên xe buýt.”
Từ đầu đến cuối biểu cảm của Thẩm Khác đều là dáng vẻ cụ già trên tàu điện*, xem hết bài weibo này.
(*)
A Tấn cầm lấy điện thoại đưa cho A Giang đứng bên cạnh.
A Giang đọc xong: “Ồ.”
“Thẩm Khác, Thẩm đại gia, máy xúc bao nuôi cậu đúng đỉnh cao nha. Ri sờ pếc (Respect).” A Tấn tay nắm thành quyền hướng về phía Thẩm Khác mà nói.
Khóe miệng Thẩm Khác mím thẳng thành một đường, mặt không biểu cảm mà bước lên lầu.
Đóng cửa, khóa trái. Thẩm Khác nhảy phắt chiếc giường sắt, vô cùng đắc ý mà rung đùi.
Sau đó, anh lôi một quyển sách hướng dẫn sử dụng thiết bị điện từ trong chiếc tủ cạnh giường ngủ ra, bình tĩnh nằm trên giường, cầm bút viết vào đó ba câu.
Đường Vãn Vãn chắc chắn là thích tôi rồi.
Chắc như keo luôn
—— [Hướng dẫn cách yêu gái thẳng như sắt ngành kỹ thuật]
*
Trong khu chung cư Hạnh Phúc.
Đường Vãn Vãn – người tâm trạng bất biến giữa dòng đời vạn biến, đang đi về phía toà nhà số 9, trên đường tấm standee trên tay cô đã thu hút một nhóm trẻ em đi theo.
“Chị ơi, cái anh mà chị đang ôm này là ai vậy? Là bạn trai chị sao?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao chị lại ôm anh ta?”
“Để về giày vò, hành hạ anh ấy.”
“Chị nhặt nó từ đâu ra vậy ạ?”
“Nhặt từ thùng rác ra đấy.”
Một cậu bé khoanh tay, bày dáng vẻ như ông cụ non mà trầm ngâm nói: “Ừm. Mẹ em suốt ngày dùng bài tập về nhà để dày vò em, mẹ còn nói với em là em được mẹ nhặt từ thùng rác về đấy. Thế nên chị à, chị là mẹ của anh ấy đúng không?”
Đường Vãn Vãn: “…”
Lối tư duy của học sinh tiểu học giờ lạ quá, Đường Vãn Vãn nghe xong rất là muốn đánh người nha.
Đi một hồi, đã đi đến trước tòa nhà số 9.
“Đường Vãn Vãn?” Bà nội Thẩm đứng dậy từ bàn mạt chược dưới gốc cây, đi về phía cô rồi cười lớn mà nói: “Bà nhìn từ xa đã thấy giông giống mà không dám nhận. Giờ đi tới gần, thấy rõ tấm biển trong tay cháu, bà liếc một cái liền nhận ra, tên nhóc đẹp trai này không phải Thẩm Khác sao, thế nên bà mới dám chắc là cháu. Ngoài cháu ra, còn ai coi ảnh của Thẩm Khác như vật báu nữa chứ.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Thực ra, cháu cũng chẳng coi nó như vật báu đâu ạ.
Đường Vãn Vãn đặt tấm standee xuống: “Bà nội Thẩm, sao bà lại đến đây vậy ạ? Bà đến thăm Thẩm Khác ạ?”
“Bà đến thăm nó chút.” Bà nội Thẩm nhìn thấy Đường Vãn Vãn thì vui vẻ vô cùng: “Bà còn tưởng cháu không ở đây nữa cơ.”
“Công ty cháu ở gần đây. Từ lúc đi làm thì cháu chuyển qua đây ở. Còn ba mẹ cháu thì chuyển đến Đào Hoa Uyển rồi ạ.”
Hai người vừa nói vừa đi thang máy lên tầng 6.
Bây giờ Thẩm Khác không ở nhà, Đường Vãn Vãn mời bà nội của Thần Khác vào nhà cô uống trà ăn hoa quả. Bà nội Thẩm càng nhìn Đường Vãn Vãn lại càng thấy thích, người già thường có thói quen, thỉnh thoảng gặp được con cháu nhiều năm không gặp đều sẽ tặng một cái lì xì lấy may.
Vì thế, bà nội Thẩm hào phóng mà cho Đường Vãn Vãn một cái lì xì siêu dày.
Đường Vãn Vãn không nhận, nhưng bà nội Thẩm cứ nhất định phải cho cô.
Cuối cùng, dưới sự bế tắc, Đường Vãn Vãn đành nói với bà nội Thẩm: “Bà ơi, không thì bà đưa tiền này cho Thẩm Khác đi ạ. Anh ấy phá sản rồi, hiện giờ anh ấy không có tiền.”
“Phá sản?!” Bà nội Thẩm nâng giọng lên tông thứ 8: “Ai phá sản cơ? Thẩm Khác nó còn nhiều tiền hơn ba nó đấy.”