Thẩm Khác X
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thẩm Khác khoác lên mình một bộ quần áo lịch sự, đầu tóc chải mượt vuốt thẳng, tay xách một rổ cà ra to bước ra từ trong thang máy.
Nếu nhìn kĩ thì có thể nhìn ra, cúc và cà vạt trên quần áo của anh, giày da… hoàn toàn giống hệt standee của mình.
Chớp mắt có khi còn nhầm là standee biết đi.
Cái anh cần chính là tạo ra được hiệu quả thế này.
Nếu như Đường Vãn Vãn đã si mê standee của anh, không bằng anh nguyên hình nguyên dạng bước tới. Nếu như Đường Vãn Vãn dám miệng nói một đằng tâm làm một nẻo, thì anh sẽ dẫn cô đi nhà ma.
Thẩm Khác đứng trước cửa 601, người đầu tiên anh nhìn thấy là bà nội Thẩm, người thứ hai nhìn thấy là standee đằng sau lưng bà.
Anh nhếch môi, hoàn toàn không cảm thấy không khí kì quái trong phòng.
“Bà nội, sao bà lại tới đây ạ?” Thẩm Khác trực tiếp đi tới phòng bếp, đặt cà ra lên kệ rửa: “Bà ở lại đây ăn cơm tối ạ?”
Đường Vãn Vãn đứng quay lưng vào anh mà rửa nho.
Thẩm Khác thò tới, tóm một quả nho bỏ vào miệng, thấy Đường Vãn Vãn không để ý tới mình, anh ta rửa tay dưới vòi nước, cố ý không lau tay, nhây lầy mà vẩy nước vào mặt cô.
Đường Vãn Vãn tựa như một cục sắt, không thèm ngước mắt, vẫn cúi đầu như trước, rửa từng quả từng quả nho.
Phòng bếp quay về hướng tây, lúc hoàng hôn, ánh nắng màu vàng in lên trên tấm thủy tinh một màu vàng kim.
Đường Vãn Vãn cụp mắt, lông mi bị nhuộm thành một màu vàng kim, có chút xinh xắn.
Thẩm Khác nhìn đến mức ngứa ngáy, lại vẩy nước vào mặt cô, từng giọt nước tròn tròn trượt theo lông mày rơi trên lông mi, Đường Vãn Vãn vẫn không động đậy như cũ.
“Đường Vãn Vãn, dám làm dám chịu.” Thẩm Khác kéo kéo cà vạt, trong lòng chới với.
Cô khác thường như vậy, còn chẳng thèm nhìn anh một cái, là đang xấu hổ nhỉ. Dù sao thì “gái ngốc trên xe buýt*” nằm ở trên hotsearch lâu như vậy.
(*raw: 公交痴女: chỉ phim J*V, cảnh 18+ diễn ra trên xe buýt với nhân vật chính là một cô học sinh.)
“Thẩm Khác.” Bà nội Thẩm vẫy tay với anh, liếc anh một cái.
Thẩm Khác trả lời một tiếng, vờn lên đầu Đường Vãn Vãn một cái, bước ra khỏi phòng bếp.
“Sao cháu lại lừa Vãn Vãn?” Bà nội Thẩm nhỏ tiếng nói: “Con bé đang giận cháu đấy.”
“Cháu lừa cô ấy cái gì chứ?”
“Phá sản đấy.”
“…” Thẩm Khác quay đầu nhìn Đường Vãn Vãn, gãi gãi cằm: “Bà nói cho cô ấy rồi à?”
Bà nội Thẩm giơ tay vỗ lên lưng anh một cái: “Nào có ai tự trù nhà mình phá sản chứ.”
“Cháu đùa cô ấy thôi mà.” Thẩm Khác dựa vào ghế sô pha, trong lòng tuy có chút bồn chồn, nhưng trên mặt vẫn cười đùa cợt nhả, bộ dáng chẳng thèm quan tâm.
Ban đầu giả nghèo thì vui đấy, chơi đến bây giờ anh đã ngán từ lâu rồi, hơn nữa còn ngăn cản anh tỏ vẻ đẹp trai một cách nghiêm trọng (giả dối vl), ví dụ như hôm nay A Tân nói cậu ta định theo đuổi một cô gái, định đưa cô ấy đi chơi cano. A Tân nói, theo đuổi con gái là phải dùng sức đập tiền, tình yêu đầy mùi đồng là thơm nhất, chẳng có cô nào là không thích cả.
Đường Vãn Vãn có chút… hâm mộ kẻ nghèo (?) có lẽ chẳng thích tình yêu toàn mùi đồng là mấy, nhưng cô ngốc như cô lại thích chơi đùa với xe máy, xe kéo, xe xúc. Mấy ngày nay Thẩm Khác đã âm thầm nghĩ tới, nếu mua cho Đường Vãn Vãn một con xe xúc Lamborghini để cô tháo ráp chơi, cô có vui đến phát điên không nhỉ.
Vậy là lòi ra vấn đề rồi đây, mỗi một chiếc máy xúc của Lamborghini xuất xưởng còn đắt hơn siêu xe nhiều, nếu như anh tùy tiện mua một con tới, Đường Vãn Vãn nào tin? Dù sao thì hiện tại anh đang phá sản, nghèo đến mức nhặt rác mà ăn mà.
Nếu hôm nay hình tượng “nghèo đói trầm cảm” đã bị bà nội xé toạc cũng bớt cho anh cả tá việc.
Thẩm Khác vắt hai chân tréo vào nhau, nghĩ trong lòng, hiện tại Đường Vãn Vãn vô cùng si mê anh (có standee làm chứng), cho dù biết anh lừa cô chắc chắn cũng sẽ không đuổi cùng giết tận anh.
Hồi lớp mười, anh đã từng giả nghèo mà ăn chực một tháng cơm của Đường Vãn Vãn, sau đó bị lột mặt, Đường Vãn Vãn cũng chẳng làm gì anh.
Lí tưởng rất phong phú, nhưng hiện thực thì lại khúc khuỷu.
Đường Vãn Vãn cứng cổ chẳng thèm để ý tới anh cả tối.
Bà nội Thẩm biết hai người gây gổ, vì để hòa giải không khí, còn đặc biệt ở lại nhà Đường Vãn Vãn ăn cơm. Trên bàn cơm, Đường Vãn Vãn và bà nội Thẩm có nói có cười, thậm chí còn lột cua cho bà nội Thẩm, nhưng cả quá trình chẳng thèm nhìn Thẩm Khác một cái.
Thẩm Khác: “…”
Sau bữa cơm, bà nội Thẩm nói sau khi phòng 602 sửa sang lại bà vẫn chưa ngó qua, kéo Thẩm Khác đi tham quan phòng 602.
Thẩm Khác nằm trên giường mỹ nhân, sống không bằng chết.
“Đừng như vậy, không cần eo nửa à.” Bà nội Thẩm đi dạo một vòng xong, kéo anh dậy điều chỉnh tư thế ngồi cho anh: “Bà nhớ trong nhà có một đai chống gù, mai bà về lấy cho cháu. Cháu xem Đường Vãn Vãn người ta, ngồi ra ngồi đứng ra đứng như thế.”
Không nhắc tới Đường Vãn Vãn còn ổn, nhắc tới Đường Vãn Vãn, Thẩm Khác càng thêm sống không bằng chết.
Thẩm Khác: “Cô ấy là một khối sắt đá, có đập thế nào cũng không vỡ, đương nhiên phải đứng thẳng ngồi thẳng rồi.”
“Khối sắt tốt biết bao. Bà thích khối sắt đấy, vuông vức.”
Thẩm Khác: “…”
“Bà hỏi con một chuyện.” Hôm nay bà nội Thẩm đến khu chung cư Hạnh Phúc là để bắt gian, bùa hoàng xin ở trong đền đang đeo trên người, nhưng bị Đường Vãn Vãn cắt ngang, bà đã quên việc này: “Mấy ngày trước lúc con ăn cơm ở nhà, con nói con bẩn rồi rốt cuộc là thế nào? Có phải bị con hồ li tinh nào làm hại rồi không?”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Con đột nhiên ngủ thiếp đi trước mặt Đường Vãn Vãn, chui cả đầu vào trong thùng rác. Đường Vãn Vãn tưởng là con nghèo đến mức nhặt rác mà ăn. Là vậy đó.”
“Có bị thương ở đâu không? Đầu con đau không? Mặt con bẩn rồi phải không, để bà nội lấy khăn ấm cho con lau mặt nhé.”
“Con rửa sạch từ lâu rồi.” Thẩm Khác dở khóc dở cười kéo tay bà nội Thẩm định đi lấy khăn mặt.
“Đúng rồi, đã qua mấy ngày rồi, bà đúng là lú lẫn.” Bà nội Thẩm thở dài một hơi, sau đó nói: “Bác sĩ Cao có cách với bệnh này đấy, chắc con sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Dạ.” Thẩm Khác đã chẳng còn hi vọng từ lâu, nhưng không đành phá vỡ ước ao của người nhà, từ trước tới nay trị bệnh đều tích cực phối hợp.
Một lúc sau, bà nội Thẩm mới nhớ ra hỏi: “Đường Vãn Vãn có biết con bị bệnh này không?”
Thẩm Khác nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Bảo sao.” Bà nội Thẩm lầm bẩm: “Để lát bà nói với con bé.”
Thẩm Khác lật mình trên giường mỹ nhân, chôn mặt vào gối, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Bà đừng quan tâm nữa. Cháu sẽ tự nói với cô ấy.”
“Cũng được. Suốt ngày lừa con gái nhà người ta cũng chẳng tốt gì. Hơn nữa, một mình cháu ở đây bà cũng không yên tâm, nhỡ lại ngã va đây va kia. Đường Vãn Vãn ở bên cạnh giúp đỡ chăm sóc cháu, tóm lại vẫn tốt.”
Bà nội Thẩm rảnh rỗi, vừa dặn dò vừa đi loanh quanh dọn dẹp.
Chẳng biết Thẩm Khác đang nghĩ gì, nằm trên giường mỹ nhân một lúc lâu không động đậy.
Bà nội Thẩm dọn dẹp phòng ngủ, chỉnh sửa chăn gối, lúc vỗ vỗ vỏ gối, có món đồ gì đó lục đục rơi ra.
“Sao vẫn như trẻ con vậy, hơi tí là giấu đồ trong vỏ gối.” Bà nội Thẩm bật cười rồi cúi người nhặt lên: “Sách hướng dẫn sử dụng ổ điện? Thứ linh tinh gì vậy chứ.”
Bà nội Thẩm định coi là rác mà vứt, đặt xuống gối, tùy tiện mở sách hướng dẫn ra, thấy ở phần trống ở giữa có mấy hàng chứ. Mắt bà có chút hoa, cầm sách hướng dẫn đi đến trước cửa sổ, tiếp đó đọc chữ trên đó.
Tối nay lúc ăn cơm, Đường Vãn Vãn trộm nhìn mình năm lần.
Mình cảm thấy cô ấy đang quyến rũ mình.
— (Sách hướng dẫn yêu đương với gái thẳng như sắt)
Bà nội Thẩm: ???
Đàn bà con gái trời sinh thói hóng chuyện. Bà liền nhặt thêm những cuốn sách hướng dẫn sử dụng đồ điện khá nhiều khác rơi dưới đất, quả không ngoại lệ, bên trên đều có chữ.
Muốn mua cho Đường Vãn Vãn một con máy xúc Lamborghini.
— (Sách hướng dẫn yêu đương với gái thẳng như sắt)
Hôm nay lại là một ngày tuyệt giao với Đường Mông Chó.
Đừng hỏi mình tuyệt giao là tư thế thế nào.
— (Sách hướng dẫn yêu đương với gái thẳng như sắt)
Đường Mông Chó cô là một con lừa ngốc.
— (Sách hướng dẫn yêu đương với gái thẳng như sắt)
Mình có một con lừa.
Muốn cưỡi quá.
— (Sách hướng dẫn yêu đương với gái thẳng như sắt)
Bà nội Thẩm: “???”
Bà nội Thẩm: “!!!”
Bà nội Thẩm: “…”
Thứ gì mà đầy lời tục tĩu thế này, tuyệt đối không thể để mình mình đau mắt được.
Bà bỏ những quyển sách hướng dẫn này vào trong túi, chuẩn bị mang về nhà cho ông nội Thẩm xem. Nhưng nghĩ lại thì, nếu như Thẩm Khác phát hiện những quyển sách hướng dẫn này không cánh mà bay rồi, da mặt anh mỏng, có lẽ cả đời chẳng còn mặt mũi nào quay về nhà họ Thẩm nữa rồi.
Không được không được không được.
Bà nội Thẩm vội lấy sách hướng dẫn ra, lại đọc lại một lần, đảm bảo mình đã nhớ kĩ, lúc này mới để sách hướng dẫn về nguyên chỗ cũ ở trong gối, lại cố ý vân vê làm loạn gối, ngụy trang thành vẻ bà chưa từng động tới.
Thẩm Khác vậy mà lại thích thầm Đường Vãn Vãn.
Đây là chuyện vui siêu to khổng lồ nha.
Năm! Nay! Kết! Hôn!
Lúc Đường Vãn Vãn mới sinh ra, bà nội Thẩm đang sống trong khu chung cư Hạnh Phúc, hai nhà hàng xóm lại quay cửa vào nhau, không khoa trương mà nói, bà đã chứng kiến Đường Vãn Vãn trưởng thành, biết rõ hoàn toàn về cô.
Tâm tư Đường Vãn Vãn thẳng thắn, chẳng có ý đồ gì xấu, sức khỏe tốt, thích vận động, ăn uống tốt, người đẹp tâm thiện, người gặp người yêu. Mấy người lớn như bà nội Thẩm đều rất thích cô.
Hồi nhỏ Thẩm Khác suốt ngày chống đối lại Đường Vãn Vãn, bọn họ còn tưởng là anh ghét con gái nhà người ta, đã mắng anh không biết bao lần, anh đều chẳng nghe. Không ngờ sau lưng lại là thế này.
Trong lòng bà nội Thẩm vui vẻ không thôi, còn ngọt hơn cả ăn mật.
Ông nội Thẩm suốt ngày bảo bà coi Thẩm Khác như thịt Đường Tăng vậy, chỉ có nữ vương của Nữ Nhi Quốc mới xứng ở bên cạnh anh, ngày hôm qua ông nội Thẩm còn đang nói: “Trong mắt bà ấy, hiện tại thì cháu dâu bà có khi phải là con gái tổng thống.”
Lúc này, trong tâm bà nội Thẩm vui vô cùng, còn cần con gái tổng thống quái gì chứ.
Con gái tổng thống có lái máy xúc được không? Con gái tổng thống biết lắp xe máy không? Sức của con gái tổng thống khỏe không? Quan trọng là, con gái tổng thống có thể khiến cháu trai bà viết thư tình bằng tay được không?
Không thể. Chắc chắn không thể.
Bà nội Thẩm như một bà cụ non, tâm trạng thế nào đều thể hiện ra trên mặt, trong lòng cũng chẳng giấu được chuyện gì. Bây giờ bà phải nhịn không thôi, lại không thể trực tiếp vạch mặt Thẩm Khác, chỉ đành mau chóng về nhà họ Thẩm tâm sự với ông nội Thẩm.
“Thẩm Khác, bà nội về đây.” Bà nội Thẩm vui điên vui đảo.
“Để con đưa bà về.” Thẩm Khác miệng thì nói vậy, nhưng cơ thể thì vẫn nằm trên giường mỹ nhân không động đậy.
“Không cần không cần, tài xế đợi ngay dưới nhà rồi.” Bà nội Thẩm đóng cửa lại, trực tiếp chạy tới nhà đối diện, gõ cửa phòng 601: “Vãn Vãn, bà về nhà đây.”
Đường Vãn Vãn: “Bà để con tiễn bà ạ.”
“Tài xế ngay dưới nhà rồi, bà chỉ qua báo con một tiếng thôi.”
“Đúng lúc con cũng cần ra ngoài ạ.”
“Được được được.”
Bà nội Thẩm vui vẻ xuống nhà cùng Đường Vãn Vãn, sợ làm loạn tiết tấu tình yêu của Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn, bà không hỏi chuyện này, làm như không biết, chỉ là liên tục khen Đường Vãn Vãn, làm Đường Vãn Vãn bị khen tới mức tưởng bản thân là thiên sứ bằng sắt, cho thêm đôi cánh là bay được lên trời.
Thẩm Khác dựng tai nghe động tĩnh ở hành lang, vẫn chưa đợi được Đường Vãn Vãn quay lên lầu.
Anh nằm trên giường mỹ nhân, chọc AI Đường Mông Chó: “Đường Mông Chó, cô chết ở ngoài rồi à?”
AI Đường Mông Chó: “Anh rủa tôi chết à? Tôi dỗi rồi đây, kệ anh đấy.”
Thẩm Khác: “Cô có muốn máy xúc lamborghini không?”
AI Đường Mông Chó: “Lợn cơ.”
Thẩm Khác thế mà lại thật sự nhớ lại một chuyện.
Theo lí mà nói, giả nghèo thất bại, có khi lợn còn dễ điều khiển hơn máy xúc ấy chứ.