Tôi không chỉ sống cùng Thất Tiên Nữ, mà tôi còn muốn che mờ mắt họ.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Năm lớp mười, Đường Vãn Vãn đi tới trường quốc tế tham gia triển lãm kỹ thuật hàng tháng, gặp được Thẩm Khác. Thẩm Khác lừa cô nói anh bị ba mẹ ngược đãi. Ăn uống phí sinh hoạt luôn không đủ dùng, sau đó thuận lý thành chương mà ăn chực của Đường Vãn Vãn một tháng, sau đó Đường Vãn Vãn vô tình gặp được mẹ Thẩm trên đường, bị mẹ Thẩm dỡ đài ngay tại chỗ.
Lúc đó Đường Vãn Vãn vô cùng tức giận, định tuyệt giao với Thẩm Khác.
Thẩm Khác đền cho cô một năm tiền ăn uống, bị cô trao lại cho một chỗ nuôi lợn ở một vùng quê nghèo đói.
Đường Vãn Vãn tức tối: “Sâu Sắc Kiểm Điểm. Tháng này tôi coi như là nuôi heo vậy.”
Tuy rằng Thẩm Khác không nhớ cái chỗ nuôi lợn hồi đó, nhưng AI Đường Cớt Chó lại nhớ.
AI Đường Cớt Chó rất nhanh đã tìm ra ghi chép về năm đó – chỗ chăn nuôi lợn Sao Đỏ ở thôn Nhị d** Tử.
Thẩm Khác ngay lập tức tìm ra thông tin liên lạc của chỗ chăn nuôi lợn Sao Đỏ, gọi một cuộc tới, nói muốn quyên một xe lợn.
Người chịu trách nhiệm ở khu nuôi lợn vui phát điên, sau khi đặt điện thoại xuống, liền kêu gọi toàn thôn làm một cái chuồng lợn mới ngay trong đêm, để tạo không gian cho một cái xe tải lợn vào ngày mai.
Thẩm Khác làm việc hiệu suất khá cao, chiều ngày thứ hai liền tự mình áp giải một xe lợn sống tới khu nuôi lợn Sao Đỏ thôn Nhị d** Tử.
Người phụ trách khu nuôi lợn là một ông bác tinh thần hăng hái, rất gầy, điếu thuốc lào lúc nào cũng ở trên tay, đối xử vô cùng nhiệt tình, tổ chức cả một lễ khánh thành cắt băng quy mô nhỏ.
Thẩm Khác: “…”
Một nhóm trẻ con xông tới, kính dâng cho anh một bông hồng to bằng nilon (bị ép đeo lên).
Thẩm Khác: “…”
Anh vừa quay đầu, các bạn nhỏ vẫn chưa giành được nhiệm vụ đeo hoa cho anh đang cầm đóa hoa đỏ bằng nilon, đeo hết lên đầu lợn sống.
Thẩm Khác: “…”
Tuy là một thôn nghèo, nhưng dù sao cũng là thế kỷ 21, người trưởng thành thường mỗi người đều có một chiếc điện thoại. Vậy là, tách tách tách đứng vây quanh chụp Thẩm Khác và một đám lợn.
Thẩm Khác: “….”
Cảm giác bản thân như đang kết hôn với cả đám lợn nái vậy.
Nghi thức cuối cùng đã kết thúc, tất cả đám lợn sống vào hết trong chuồng, còn đám người hóng hớt thì từ từ rời đi.
Chuồng lợn mới quá sạch sẽ, chẳng có cái gì nên trông không giống chuồng lợn chút nào, ngược lại lại trông giống một trạm trung chuyển của lò mổ hơn.
Thẩm Khác định quay vlog chuồng lợn cho AI Đường Mông Chó, sau khi hỏi ra được vị trí cụ thể của chuồng lợn cũ, anh và trợ lý cùng qua đó.
Trợ lý đã làm việc với Thẩm Khác được mấy năm, biết rõ bệnh của anh.
Người phụ trách biết bọn họ đang làm việc riêng còn cố ý dặn người trong thôn đừng tới làm phiền, còn anh ta thì nhân cơ hội đó về nhà chuẩn bị giết lợn bày tiệc cảm ơn Thẩm Khác.
Thẩm Khác và trợ lý còn chưa đi tới chuồng lợi đã suýt chút nữa ngất trước mùi cứt lợn hôi thối. Trợ lý đã chuẩn bị từ trước, rút ra hai cái khẩu trang, mỗi người đeo một cái.
Quyên tặng lợn, thực ra Thẩm Khác hoàn toàn không phải tự mình tới đây. Năm đấy Đường Vãn Vãn quyên góp là quyên góp trên mạng, cô không hề đặt chân tới thôn Nhị d** Tử.
Nhưng Thẩm Khác nghĩ, đợi lát nữa anh đứng trong bãi cứt lợn chụp một bức định vị gửi cho Đường Vãn Vãn, có lẽ cô sẽ cười như điên. Đường Vãn Vãn không phải người thù dai, cô mà đã vui, chuyện giả phá sản lừa cô có lẽ cũng sẽ cho qua.
Tâm trạng của Thẩm Khác vô cùng tốt, thậm chí anh còn thấy cứt lợn cũng không còn hôi lắm nữa rồi.
Đi đôi ủng mà trợ lý đã chuẩn bị cho, Thẩm Khác bước vào chuồng lợi.
Ôi.
Bùn đất, cứt lợn, đồ ăn đủ các thứ xanh xanh nho nhỏ nằm dưới lòng bàn chân anh.
Thẩm Khác oẹ một tiếng, suýt thì nôn ra.
Trợ lý cầm điện thoại chỉnh sang chế độ quay video, vừa mới bắt đầu, Thẩm Khác rút chân khỏi đống cứt, vươn tay tạo tư thế, cơ thể đột nhiên ngã ra trước, đầu cắm xuống đất nằm xuống bãi bùn rồi thiếp đi.
Trợ lý chạy tới như bay nhưng đã muộn rồi.
Thẩm Khác tựa như được tắm trong cứt lợn, bởi vì ngã về phía trước nên những chỗ gặp nạn khá nghiêm trọng, may mắn là anh đeo một lớp khẩu trang phòng độc rất dày.
Trong chuồng lợn có ống nước nhưng không được trang bị nước nóng. Chạng vạng tháng tám, tuy có hơi nóng, nhưng nước lạnh xả vào người vẫn sẽ không thoải mái.
Trợ lý cầm ống nước, mắt ửng hồng xả nước lên người Thẩm Khác, cậu ta cảm thấy mình sắp tèo rồi. Lúc trước tuy từng xảy ra những tình huống bất ngờ thế này nhưng chưa từng thê thảm như hôm nay.
Chuyện quyên tặng lợn này Thẩm Khác không muốn nhiều người biết tới, nên lần này tới đây anh cũng chỉ dẫn theo mỗi mình trợ lý.
Bởi vì chứng thèm ngủ có tính không xác định và bất ngờ, nên mỗi lần Thẩm Khác ra ngoài đều sẽ có người đi theo, đảm bảo sự an toàn cho anh.
Kể từ khi anh tới khu chung cư Hạnh Phúc, làm việc gì cũng kín đáo, không dẫn vệ sĩ không dẫn trợ lý, chỉ có ra ngoài mới gọi tài xế.
Thẩm Khác nhận lấy ống nước trong tay trợ lý, bình tĩnh nói: “Cậu cũng rửa luôn đi.”
Trợ lý chỉ mải rửa sạch vết bẩn trên người Thẩm Khác, trên mặt cậu ta cũng dính biết bao cứt lợn, nhưng chẳng có thời gian và tâm trạng để ý tới nữa.
“Cảm ơn anh, xin lỗi anh, được được được.” Trợ lý nói năng loạn xạ, miệng thì đồng ý nhưng không đi rửa, chỉ thất vọng ngồi xổm xuống đất, ánh mắt nhìn Thẩm Khác chằm chằm, không hề thả lỏng chút nào.
*
Trong lúc tập nhảy, mẹ Đường bị thương ở eo, tối qua sau khi Đường Vãn Vãn tiễn bà nội Thẩm xong thì đến thẳng nhà ba mẹ chứ không quay về khu chung cư Hạnh Phúc.
Vết thương ở eo của mẹ Đường là vết thương cũ, lần tái phát này có hơi nghiêm trọng. Hôm nay Đường Vãn Vãn xin nghỉ, đưa mẹ tới bệnh viện.
Trùng hợp lại gặp Trương Tông Chính.
Sau khi Trương Tông Chính đã hiểu rõ tình hình bèn giới thiệu cho họ một nhà thuốc trung y chuyên mát xa châm cứu.
“Là tiệm của bác sĩ Mã à?” Mẹ Đường nói: “Bác từng nghe nói tới cậu ta rồi, thủ pháp mát xa đúng là rất tốt, nhưng giờ cậu ta không còn ngồi khám trong tiệm rồi. Hơn nữa tiệm thuốc đó còn phải bốc số đặt trước, bác sợ vết thương ở eo không đợi được.”
Trương Tông Chính: “Vừa hay cháu quen cậu Mã, cháu có chút quan hệ với cậu ấy. Nếu dì tin tưởng thì cháu có thể nhờ bác sĩ Mã đích thân khám ạ.”
“Thế không hay lắm nhỉ.”
“Tiền khám của bác sĩ Mã rất đắt, cho dù cháu đích thân giới thiệu cũng không giảm giá được đâu ạ.” Trương Tông Chính rất biết nói chuyện, khiến cho người ta nhận ân tình cũng không quá lúng túng.
Anh ta nhìn Đường Vãn Vãn, thái độ thành khẩn: “Xin lỗi, mấy ngày trước tôi đi công tác suốt, không kịp giải thích cho cô, rất xin lỗi. Tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô, bởi vì bản thân tôi cực kỳ có ấn tượng tốt với cô, nếu cô không ngại tôi muốn tiếp tục làm bạn với cô. Đừng hiểu lầm, chỉ là bạn bè bình thường tôi.”
Thực ra Đường Vãn Vãn để ý lắm đấy, nhưng lúc này mẹ Đường lại lén lút giật giật vạt áo cô.
Cô biết, vết thương ở eo của mẹ rất đau, lần này tới bệnh viện khám bệnh, bác sĩ cũng đề nghị nên trị liệu truyền thống, trị liệu truyền thống tức là mát xa châm cứu, đắp thuốc uống thuốc, hiệu quả trị liệu không quá rõ ràng.
Thấy thái độ của mẹ, tiệm thuốc trung y và bác sĩ Mã mà Trương Tông Chính giới thiệu lần này rất giỏi trong việc trị liệu truyền thống.
Đường Vãn Vãn nghĩ, cô không thể vì chút “thành kiến” của bản thân mà để mặc vết thương ở eo của mẹ.
Trương Tông Chính nói đúng, anh ta chỉ là người giới thiệu trung gian, tiền khám chữa không giảm một tí nào. Hơn nữa, cũng không thể coi đối tượng xem mắt bị từ chối là kẻ thù được.
“Cảm ơn anh.” Đường Vãn Vãn nói: “Nếu anh có thời gian thì lát nữa tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Trương Tông Chính nhẹ nhàng gật đầu, quay người đi tới chỗ khác gọi điện thoại.
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, anh ta cầm điện thoại bước tới trước mắt hai người, cười nói: “Hôm nay đúng lúc cậu Mã có thời gian, có thể giành ra hai tiếng.”
*
Chuồng lợn Sao Đỏ thôn Nhị d** Tử.
Thẩm Khác cầm ống nước dội từ trên đầu xuống, rồi đứng dậy xối lên áo sơ mi và ống quần.
Không biết vì sao, trong lòng anh đột nhiên lo lắng.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Thẩm Khác quay đầu nói với trợ lý.
“Vâng.” Trợ lý cầm điện thoại mình đang giữ hộ ra.
Điện thoại có một đống tin nhắn, anh lướt nhanh qua, trong đó không có tin nhắn của Đường Vãn Vãn.
Trái tim đang bị treo lủng lẳng vừa được thả lỏng lại lần nữa bị nhấc lên.
Đúng lúc này, anh nhận được tin nhắn của A Tấn.
A Tấn: [Ban nãy tôi vô tình nhìn thấy. Đính kèm ảnh]
Ba người trong ảnh Thẩm Khác biết hết – Mẹ Đường, Đường Vãn Vãn và Trương Tông Chính.
Ba người họ đứng cạnh nhau cười rõ tươi.
Đường Vãn Vãn đưa Trương Tông Chính đi gặp người lớn trong nhà à?
Áp lực nước đột nhiên tăng cao, tia nước trong ống nước to hơn, nước lạnh cứ thế xối ra từ đầu ống.
Trên vai Thẩm Khác còn một ít thức ăn dành cho lợn chưa được rửa sạch, đột nhiên bị tia nước dội lên, miếng thức ăn này vừa vặn lại rơi trúng màn hình điện thoại.
Nước lạnh cứ thế được xối, miếng thức ăn cứ thế dần dần loãng ra cho đến khi biến mất sạch sẽ để lộ ra nụ cười rõ mồn một của ba người, rồi màn hình tắt ngúm.
Khuôn mặt của Thẩm Khác không hề có biểu cảm gì, anh cứ đứng đó tiếp tục dội nước lên người mình, không khí xung quanh toàn là mùi tạp chất của lợn. Ban nãy khi nhìn thấy bức ảnh kia, anh tựa như có thể ngửi thấy một mùi hương nước hoa thông qua màn hình.
Là mùi nước hoa dành riêng cho loại người thành công luôn nắm chắc thắng lợi như Trương Tông Chính, đại diện cho sự chinh phục, tự tin, sự nhã nhặn cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần gian.
Không giống như anh, lúc nào cũng có thể bị dính phân lợn.
Hôm nay là phân lợn ngày mai có thể sẽ là nước đái ngựa.
Sự bất ngờ của cuộc sống thế này, ban đầu từng khiến anh đau khổ tự ti sụp đổ, sau này khi ngày càng lớn, anh đã học được cách thích ứng và tiếp nhận thậm chí còn chào đón sự bất ngờ này.
Anh xây cho mình một bức tường bằng đồng bằng sắt không ai có thể xô đổ nổi.
Mãi đến bây giờ, trên bức tường ấy lại xuất hiện một vết nứt.
Không phải làm mình làm mẩy, lúc nó nứt ra thậm chí anh còn nghe được tiếng rắc rắc nứt vỡ.
Tựa như người máy vậy, anh nghĩ, có lẽ chỉ là linh kiện bên trong cần được làm sạch thôi.
Thẩm Khác đứng tại chỗ, cầm ống nước không ngừng xối lên cơ thể mình một cách tê dại.
Trợ lý chưa từng nhìn thấy Thẩm Khác thế này bèn chỉ đứng bên cạnh không dám nói gì.
“Sao hai người lại đứng đây tắm? Nước ở đây toàn nước lã lại lạnh, người trong thành phố như hai người không chịu được là bị cảm đấy.” Người phụ trách chuồng nuôi lợn vội vàng chạy tới: “Tôi về nhà đun cho hai người một nồi nước, các cậu dùng cho ấm nhé.”
Người phụ trách vốn dĩ tới đây để gọi bọn họ về nhà ăn cơm, lại bị bất ngờ trước cảnh này.
“Thẩm tổng, đi tắm nước nóng thôi.” Trợ lý nài nỉ.
“Ừ.” Thẩm Khác máy móc trả lời một tiếng.
Trợ lý vội vàng nhận lấy ống nước rồi tắt đi, đi cùng Thẩm Khác tới nhà của người phụ trách. May mà xe bọn họ lái tới đây có quần áo dự phòng, sau khi tắm nước nóng Thẩm Khác cuối cùng cũng được thay quần áo sạch sẽ.
Người phụ trách rất nhiệt tình, cứ mời bọn họ ở lại ăn cơm.
Trợ lý chỉ muốn mau mau quay về, thoát khỏi cơn ác mộng này, cậu ta vốn định từ chối, nhưng Thẩm Khác đã bị người phụ trách ấn ngồi xuống ghế.
Không từ chối, không tức giận cũng không phải là không đồng ý.
Anh tựa như một con robot lạnh lùng, không có cảm xúc.
“Đâu phải đâu.” Trợ lý gãi gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người máy mà Thẩm tổng thiết kế ra sắp thành tinh cả rồi, những con robot đó tựa như có tư duy của riêng mình, bình thường cũng sẽ có chút cảm xúc.”
Trợ lý nghĩ, có lẽ Thẩm Khác quá chấn động nên nhất thời chưa bình tĩnh lại được. Chuyện ngày hôm nay đổi lại là bất cứ ai cũng không chịu nổi huống chi là đại thiếu gia nhà họ Thẩm.
Trên bàn cơm, không biết sao lại nhắc tới ngọn nguồn của việc quyên lợn tại đây – Mười một năm trước Đường Vãn Vãn đã từng quyên góp một xe lợn cho nơi này.
“À, tôi nhớ chuyện này.” Người phụ trách vô cùng xúc động: “Đó là lần đầu tiên khu nuôi lợn Sao Đỏ chúng tôi nhận được quyên góp từ bên ngoài, tôi và vợ tôi vui tới mức mấy ngày không ngủ được.”
“Nếu không phải nhận được quyên góp, thì khu nuôi lợn Sao Đỏ của chúng tôi cũng không tiếp tục kinh doanh được nữa. Có thể nói không có cái xe lợn sống đó thì không có khu nuôi lợn Sao Đỏ chúng tôi ngày hôm nay.”
“Chúng tôi luôn muốn cảm ơn người quyên góp năm đó, nhưng người đó không tiết lộ danh tính và phương thức liên lạc.”
“Hoá ra hai người là người cùng một nhà à. Nhà các cậu toàn người tốt cả, là ân nhân của khu nuôi lợn Sao Đỏ chúng tôi.”
“Bà xã ơi, đi bế Bé Ba trong chuồng lợn ra đây, tặng cho vị ân nhân này.”
“Bé Ba là truyền nhân thứ 11, chúng tôi nuôi nó là để dành cho ngày hôm nay đấy.”
“Tôi giải thích nguồn gốc của bé Ba cho các anh nhé… Ông cố nội của ông cố nội… ông cố nội của nó là một trong những chú lợn được quyên tặng 11 năm trước, nó là con to nhất khỏe nhất đấy.”
“Năm nào chúng tôi cũng chọn một con đời sau của nó đi phối giống, năm này qua năm khác, cuối cùng ra đời được bé Ba bây giờ.”
“Hôm nay bất kể thế nào, các cậu cũng phải nhận nó.”
Thế là, trên đường về thành phố, Thẩm Khác và bé Ba ngồi ở ghế sau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thẩm Khác: “…”
Thôn Nhị d** Tử nằm trong núi bởi vì phải đi đường đèo nên hôm nay trợ lý lái xe việt dã không gian đủ lớn, một người lớn và một con lợn ngồi còn thừa.
Bé Ba không hề bẩn, trước khi bế lên xe, vợ người phụ trách đã tắm rửa cho bé Ba sạch sẽ, sợ nó đi bậy ở trong xe nên còn mặc cho nó một chiếc bỉm đặc biệt.
Trong xe chỉ còn lại tiếng ụt ịt của bé Ba.
Đầu của Thẩm Khác hơi đau, lúc ăn cơm anh bị người phụ trách nhét cho uống hai cốc rượu. Tửu lượng của anh cũng tạm, không tới mức hai cốc là gục, nhưng hôm nay anh tụt mood, hơn nữa rượu này quá cay quá nồng, sau khi ngấm vào người thì kinh khủng. Ban đầu anh còn không có cảm giác gì, sau khi chiếc xe đi vào Thành phố Đồng, anh đã bắt đầu ngà ngà say, lúc nói chuyện có hơi lè nhè.
“Thẩm Tổng, vào đến thành phố rồi, chúng ta về… đâu?” Trợ lý có hơi sợ hãi.
“Về nhà.” Thẩm Khác chống tay lên cái đầu đang choáng của mình, nói thêm: “Nhà họ Thẩm.”
“Vâng.”
Nửa tiếng sau, xe việt dã chạy vào nhà họ Thẩm.
“Thẩm tổng về tới nhà rồi.”
Thẩm Khác ngồi bất động trong xe, không biết là ngủ rồi hay đang nghĩ gì, trợ lý không dám gọi anh.
Một lúc lâu sau, anh lè nhè nói: “Tôi muốn đi tìm cô ngốc.”
Trợ lý: ?
Thẩm Khác: “Đưa tôi tới khu chung cư Hạnh Phúc.”
Đúng lúc này bé Ba húc vào chân anh.
“F*ck.” Thẩm Khác nhíu mày: “Vứt thứ này xuống cho tôi.”
Trợ lý vội vàng bế lợn xuống xe, quản gia ra tiếp đón.
“Đừng làm thịt, nuôi tạm đi.” Thẩm Khác đột nhiên nói: “Chắc bé Ba đói rồi, cho nó ăn gì đi.”
Trợ lý: “…”
Quản gia: “??”
Trợ lý đưa lợn cho quản gia, dặn dò hai ba câu xong rồi lại lái xe đưa Thẩm Khác về khu chung cư Hạnh Phúc.
Hai mươi phút sau tới dưới toà nhà số 9 khu chung cư Hạnh Phúc.
Thẩm Khác cho trợ lý về, nhất quyết một mình đi lên. Ban đầu còn đi được mấy bước, sau khi vào thang máy thì không đứng nổi nữa, dựa vào tường mà từ từ ngồi xuống đất.
Mấy ngày nay Đường Vãn Vãn định ở nhà ba mẹ để tiện chăm sóc mẹ, hôm nay sau khi ăn cơm, cô quay về khu chung cư Hạnh Phúc để thu dọn đồ dùng cho mấy ngày này.
Sau khi thu dọn xong, cô xách túi ra ngoài đợi thang máy, theo thói quen lại nhìn sang cửa phòng 602, đóng chặt, không biết Thẩm Khác có ở nhà không.
Âm thanh đã tới tầng 6 vang lên, thang máy mở ra, bên trong có hai ba người.
Mùi rượu nồng nặng.
Trong thang máy có hai ba người, ngoại trừ cặp yêu nhau đứng ở trước bịt mũi cau mày, Đường Vãn Vãn còn nhìn thấy một người khác ngồi ở góc thang máy, cô không chắc lắm: “Thẩm Khác?”
Đầu của Thẩm Khác dựa vào tường, hai mắt lờ mờ nhắm lại, không trả lời.
Cửa thang máy lại đóng lại, tiếp tục đi lên.
Thời gian quá ngắn, Đường Vãn Vãn không nhìn rõ người đó có phải Thẩm Khác hay không.
Con số trên màn hình hiển thị dừng ở tầng 10, sau đấy hình như không có ai vào thang máy nữa nên cứ dừng mãi ở tầng 10.
Đường Vãn Vãn ấn nút, thang máy nhanh chóng xuống tới tầng 6.
Người ngồi trong góc thang máy vẫn ngồi đó, hình như đã ngất đi.
Lần này Đường Vãn Vãn đã nhìn rõ, con quỷ say khướt kia quả thật là Thẩm Khác.
Cô phí công tổn sức mới kéo được anh ra ngoài, vừa kéo còn vừa mắng anh.
“Cô ngốc.” Thẩm Khác lè nhè, đứng dựa vào cửa phòng 602, cười hihi nhập mật mã mở cửa.
“Được đấy, còn nhớ cả mật mã nhà mình.” Đường Vãn Vãn không nói lý với người say, có nói cũng không hiểu, không bằng cứ thuận theo anh.
“Đường Vãn Vãn, tôi hỏi cô.” Thẩm Khác nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào trong, hất giày ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Tại sao Tôn Ngộ Không sống cùng Thất Tiên nữ lại còn đi hái trộm đào tiên?”
Có lúc Thẩm Khác thấy, anh tựa như bị Đường Vãn Vãn l*t s*ch quần áo, nhưng cô chỉ lấy quần áo của anh vặn như vặn thừng mà chơi, còn không hoàn toàn để ý tới cơ thể trần như nhộng của anh tí nào.
Thế này thì có khác gì Tôn Ngộ Không ở cùng thất tiên nữ mà còn đi hái trộm đào!
(*Tôn Ngộ Không ở cùng thất tiên nữ mà còn đi hái trộm đào ở đây ngụ ý là Đường Vãn Vãn ở cạnh một người như Thẩm Khác, một người đàn ông toàn diện mà lại chẳng thèm để mắt tới anh.)
Đường Vãn Vãn khoác cánh tay của anh lên vai mình, gánh lấy sức nặng của anh, đỡ anh vào trong phòng ngủ: “Thì còn vì gì chứ, bởi vì hắn muốn ăn đào tiên chứ sao. Nếu là tôi á, sau khi sống cùng Thất tiên nữ, tôi sẽ che mắt họ lại, như vậy thì bọn họ sẽ chẳng còn chứng cứ gì chứng minh tôi ăn đào tiên nữa.”
Thẩm Khác cười to nói: “Đường Mông Chó cô đúng là một con lừa.”
“Vâng vâng vâng.” Đường Vãn Vãn không tính toán với anh làm chi, đẩy cửa phòng ngủ ra đi tới trước giường: “Có tự lên giường được không?”
“Hôm nay tôi ăn phải cứt lợn.” Giọng nói của Thẩm Khác nghe tủi thân vô cùng: “Trong kẽ móng tay tôi toàn là cứt lợn đấy, không tin cô ngửi đi nè.”
Đường Vãn Vãn ấn anh xuống giường, an ủi cầm tay anh lên, cầm tới gần để nhìn rồi lại ngửi bằng mũi, cười nói: “Đâu có đâu, tôi thấy thơm lắm. Nói cho anh biết một bí mật nhé, lúc nghe anh diễn giảng ở triển lãm khoa học và kỹ thuật, nhìn thấy tay anh cầm thước, tôi chỉ muốn chặt tay anh đem đi giấu đấy.”
Dù sao nói chuyện với người say thì anh cũng không hiểu, ngày hôm sau tỉnh lại sẽ quên thôi. Đường Vãn Vãn thốt ra lời muốn chặt tay anh, trong lòng không hề chột dạ tí nào.
Thẩm Khác không biết vì sao lại vui rồi, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.
Anh bẹo hai bên má của Đường Vãn Vãn, cười hihi: “Đường Mông Chó cô chả ngoan tí nào cả.”
Đường Vãn Vãn bĩu môi, không nói gì.
“Để tôi biểu diễn cho cô biết ngoan nhé.” Nói rồi, Thẩm Khác nằm lên giường, chủ động vén chăn lên đắp, dáng vẻ như một em bé ngoan ngoãn được mẹ ru ngủ.
Đường Vãn Vãn phì cười trước bộ dáng này của anh: “Có cần daddy kể chuyện trước khi ngủ cho con không?”
Thẩm Khác nhắm mắt không để ý tới cô.
Máu diễn trong Đường Vãn Vãn nổi lên, cô càng muốn kể chuyện trước khi ngủ. Anh càng không nghe, thì cô càng muốn kể: “Hồi xửa hồi xưa, có một cậu bé sống trong rừng…”
“Tôi vẫn đang diễn mà.” Thẩm Khác nhỏ giọng nói: “Cô đừng nghịch nữa mà.”