Không còn mặt mũi để gặp người khác nữa TAT
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
“Vâng vâng vâng. Xin mời tiếp tục màn biểu diễn của anh.” Đường Vãn Vãn quay lại hành lang, xách hành lý vào trong nhà. Định đợi Thẩm Khác hết say rồi quay về nhà ba mẹ.
Cô chỉ đi mỗi thế mà Thẩm Khác đã biểu diễn luôn cả màn ngủ.
Đường Vãn Vãn rót một cốc nước tới đứng ở trước giường: “Dậy đi, dậy uống nước đi.”
Thẩm Khác nhắm chặt mắt, yên lặng, dáng vẻ ngủ say như một em bé.
Đường Vãn Vãn nhìn anh, rồi tự mình ừng ực uống hết cốc nước.
Thực ra cô vẫn đang giận, giận Thẩm Khác giả phá sản lừa cô, chơi cô như một con ngốc, khiến cho cô ôm nỗi áy náy trong lòng lâu tới vậy.
Dù sao, có lúc cô cảm thấy việc cổ phiếu công ty anh xuống dốc như vậy có lẽ thật sự là do cô đẩy anh từ trên cầu thang xuống, hại cô mê tín, sợ thần sợ quỷ. Tuy là lần trước đi nhà ma đã khắc phục được nỗi sợ ma quỷ, nhưng đứng trước nhà ma cô sợ thật mà.
Quan trọng nhất là, anh có tiền thế mà tối nào cũng sang nhà cô ăn chực uống chực.
Vô! Lý! Đùng! Đùng!
Đúng là càng giàu càng keo.
Nhưng mà.
Bộ dạng chết tiệt này của Thẩm Khác lại giống chiếc xe máy của cô y hệt huhuhu.
Đường Vãn Vãn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, một cách để có thể khiến Thẩm Khác bồi thường.
Cưỡi anh.
Cưỡi anh như cưỡi xe máy vậy.
Vì để khống chế suy nghĩ này, Đường Vãn Vãn suýt chút nữa đã bóp cốc nước thành hình dạng khác.
Không được, cô phải tìm việc gì đó để thay đổi sự chú ý.
Cô đi rót một cốc nước lạnh, vẫn không được, vẫn là không được, cô càng muốn cưỡi anh hơn.
“Đường Vãn Vãn, đừng mà.” Đừng đè nén thiên tính của mình mà huhuhu
Mắt không thấy, tim không loạn.
Đường Vãn Vãn nhào ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng về nhà mình, cầm hành lý lên định về nhà ba mẹ cho tĩnh tâm, nhưng lại sợ Thẩm Khác nửa đêm đột nhiên nôn thốc nôn tháo rồi hết hơi mà tèo gì đó.
Cô từng đọc không ít tin tức như thế, anh A say rượu xong ngủ quên, bị thức ăn định nôn ra đè lên khí quản dẫn tới đi chầu ông bà.
Cô bất lực quay về phòng 602, tiếp tục ngồi chờ ở trong phòng ngủ của Thẩm Khác.
Dáng vẻ say ngủ của Thẩm Khác, trong đầu Đường Vãn Vãn bất giác hiện ra – bóng dáng chiếc xe máy đợi tu dưỡng.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô sợ hãi nhảy dựng dậy từ mép giường.
Là điện thoại mẹ Đường gọi tới.
“Vãn Vãn, con đâu rồi? Sao chưa về?”
“Con, con… con tối nay không về nữa đâu ạ.” Đường Vãn Vãn ấp úng nói: “Xe máy của con hỏng rồi, phải sửa xíu đã mới về được.”
“Không phải con không đi xe máy nữa rồi à? Gọi xe về đi.”
“Muộn rồi ạ, mai vậy ạ, sáng mai con về.”
“Con đổi rèm cửa rồi à?” Mẹ Đường nhìn khung cảnh đằng sau trong video: “Màu tối quá chẳng ra dáng nhà con gái gì cả. Nhà con gái phải màu hồng phấn chứ.”
“?” Đường Vãn Vãn quay đầu nhìn ra sau, cô đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhà Thẩm Khác, may mà, không thì chắc chắn sẽ bị mẹ nhận ra đây không phải phòng ngủ của cô: “Vâng vâng con biết.”
“Không nói chuyện với con nữa, mẹ đi đắp mặt nạ đây.”
“Mẹ ngủ ngon.”
Đường Vãn Vãn tiện tay bỏ điện thoại xuống, thở dài một hơi.
“Sâu Sắc Kiểm Điểm, anh phải trả tiền trông đêm cho tôi đấy.”
Thẩm Khác nằm mơ lẩm bẩm gì đó nghe không rõ. Chính bởi vì nghe không rõ nên mới khiến người khác liên tưởng linh tinh, ví dụ như liên tưởng tới tiếng xe máy ù ù ù.
Tiền trông đêm, tiền chăm sóc, tiền tổn thất tinh thần do bị lừa, tiền cơm tối một tháng.
Không màng nữa, Đường Vãn Vãn quay người một phát cưỡi lên, chỉ cách một cái chăn.
Xe máy của chị ơi, chị tới đây.
Gạt chân trống, đạp lên bàn đạp và chỉnh lại kính hậu, còn có cả đồ trang trí nhỏ của chị nữa.
Ôi, thích thật đấy. Vừa mềm vừa cứng, so ra thì chất lượng hàng hơn cả giá đấy.
“Xe máy hiệu Thẩm, xông lên.” Đường Vãn Vãn lên cơn, trông ngốc cực kỳ.
“Đường Vãn Vãn! Mày đang làm cái gì đấy?!” Mẹ Đường đột nhiên gầm lên.
“???”
Đường Vãn Vãn ngơ ngác: “Mẹ ơi mẹ ở đâu đấy?”
“Đường Vãn Vãn! Đây là lý do mày không về nhà đấy à?” Mẹ Đường kinh ngạc tới nỗi mặt nạ trên mặt rớt xuống đất: “Mày đang cưỡng ép ai đấy?”
Đường Vãn Vãn lẩm bẩm: “Con đang thử lái xe máy mà.”
“Ôi ôi ôi chồng ơi cứu em với.” Mẹ Đường đứng dậy quá vội nên lại đau eo: “Chồng ơi mau tới đây.”
Ban nãy Đường Vãn Vãn ngốc ngây ra đấy, bây giờ mới nhận ra tiếng của mẹ là từ trong điện thoại. Chắc chắn là do ban nãy gọi video cô chưa tắt mà bên phía mẹ Đường cũng chẳng ngắt máy.
Điện thoại đâu rồi nhỉ?
Cô ngước mắt đi tìm, đến khi quay ra đầu giường, thấy rồi….
Thẩm Khác mở mắt ra, nhìn cô.
Đường Vãn Vãn: ?????????!!!!!!!!!
“Chẳng ra thể thống gì.” Giọng của ba Đường.
Đường Vãn Vãn chầm chậm di chuyển ánh mắt, điện thoại nằm trên đầu giường không lệch đi đâu được.
Thôi được rồi, mình cũng biết ném thật.
Mẹ nó đây quả là sự lúng túng có thể ghi vào sử sách được luôn đấy.
Đường Vãn Vãn muốn chết đi cho rồi.
“Thực ra con đang chăm sóc bệnh nhân say rượu.” Đường Vãn Vãn bất chấp vươn tay tới lấy điện thoại, ngắt cuộc gọi.
Không nói thì thôi, nói xong lại càng thấy ngượng hơn.
Cầm điện thoại, quay người xuống giường, người xấu lắp ba lắp bắp cáo trạng trước: “Anh ngủ say đá chăn ra, khiến cho tôi liên tục phải đắp chăn cho anh. Anh còn đá nữa là tôi đắp kín chết anh luôn đấy.”
Không có câu trả lời.
Cô nheo mắt nhìn trộm, tên nhóc Thẩm Khác này lại say giấc nồng rồi à?!
Ban nãy là cô nằm mơ? Hay là anh nằm mơ?
Mẹ Đường liên tục gọi tới, Đường Vãn Vãn đều ngắt máy, không có mặt mũi nhận điện thoại, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống tự kỉ cho rồi.
Nửa tiếng sau, ở ngoài hành lang có người gõ cửa: “Đường Vãn Vãn! Mở cửa!”
Là giọng của ba Đường.
Đường Vãn Vãn: “…”
Cô bước ra khỏi phòng 602: “Ba, nhỏ giọng chút, cẩn thận kẻo hàng xóm phản ánh ba nửa đêm quấy rối đấy.”
“Con??” Ba Đường nhìn thấy cô đi ra từ nhà đối diện thì nghi hoặc hỏi: “Ba gõ cửa nhầm nhà rồi à?”
Đường Vãn Vãn: “…”
Ba Đường nhìn lại số nhà, rồi phân biệt lại phương hướng mới chắc chắn mình không gõ nhầm.
“Sao con lại ở nhà đối diện?” Vừa dứt lời, hai người liền im lặng.
Còn có thể làm gì nữa, ban nãy nhìn thấy hết rồi.
“Khụ khụ.” Ba Đường nắm tay thành nắm đấm đưa tới bên miệng khụ khụ hai tiếng: “Mẹ con bảo ba tới xem con thế nào.”
Mẹ Đường tự tưởng tượng ra một đống nội dung phi pháp không thôi, ép chồng mình tới hiện trường phạm tội điều tra.
Chuyện này thân làm cha, có hơi khó nói, huống chi là người máy móc như Đường Vãn Vãn, ba Đường vốn đã ít nói giờ còn ít nói hơn, lúc này nhìn thấy ánh mắt ngây thơ vô tội của Đường Vãn Vãn, ông cảm thấy bệnh ung thư dây thần kinh ngượng ngùng của ông lại phát lại rồi.
Ba Đường: “Mẹ con sợ con làm chuyện dại bị Trương Tông Chính lừa.”
“Trương Tông Chính?” Đường Vãn Vãn không hiểu: “Sao lại liên quan tới anh ta ạ?”
“Khụ khụ. Ban nãy… ba mẹ không nhìn thấy… mặt của người đàn ông kia.” Ba Đường lúng túng gãi đầu: “Không phải hôm nay Trương Tông Chính đã liên hệ với bác sĩ Mã ở bệnh viện giúp sao, mẹ con con mời người ta đi ăn người ta không đi, vô công bất thụ lộc, nên mẹ con nghĩ là có phải anh ta muốn nhận lời cảm ơn kiểu khác không khụ khụ.”
“Đâu có đâu ạ. Con chưa liên lạc lại với anh ta.”
“Ừ, thế thì tốt.”
“Vậy.” Đường Vãn Vãn nói: “Giờ ba đi về nhé?”
Ba Đường: “…”
Ba Đường nhìn cửa phòng 602 chằm chằm: “Cái khứa trong đó…”
“Anh ta uống say bất tỉnh nhân sự rồi ạ. Con đắp chăn giúp anh ta thôi.” Đường Vãn Vãn lắp bắp: “Lúc con đợi thang máy, nhìn thấy trong thang máy có người say bí tỉ, ban đầu con không biết là ai…”
Ba Đường không nghe nổi nửa, vòng qua Đường Vãn Vãn đi thẳng vào phòng 602.
Cách bày trí y hệt phòng 601, ba Đường không hề lạ lẫm tí nào, nhanh chóng tìm ra được phòng ngủ. Cửa phòng ngủ khép hở, ông đẩy cửa xông vào trong.
“Thẩm Khác? Thằng cháu nhà ông nội Thẩm à?”
Ánh mắt của ba Đường không tồi, vừa nhìn đã nhận ra người ngủ trên giường là Thẩm Khác. Hồi học tiểu học, cấp hai Thẩm Khác đều ở đây, ngày nào cũng phải gặp nhau vài lần, ba Đường quá quen mặt mũi của anh.
Chuyện đã đến vậy, Đường Vãn Vãn chỉ đành thửa nhận, giải thích bằng hai ba câu: “Năm nay Thẩm Khác về nước, tháng trước chuyển tới đây ở. Con đang định về nhà, lúc đợi thang máy thấy anh ta bất tỉnh nằm ở giữa thang máy nên tốt bụng kéo anh ta về… Hàng xóm láng giềng giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Ba Đường không phải người hóng hớt, nhưng tập đoàn Thẩm thị như sấm đánh bên tai ai mà không biết, huống chi chủ tịch tập đoàn còn là con trai hàng xóm cũ của bọn họ.
“Cháu trai ông nội Thẩm, cháu độc nhất của nhà họ Thẩm.” Ba Đường yên tâm nói: “Nó không thích con được.”
Đừờng Vãn Vãn: “??”
“Con chăm sóc nó tiếp đi, ba về nhà đây, mẹ con còn đang đợi ba về xoa thuốc kia kìa.” Ba Đường quay người đi ra ngoài: “Nếu như bây giờ con an toàn rồi thì ba và mẹ con an tâm rồi.”
“…”
Đường Vãn Vãn: “Anh ta không thích con cho nên con an toàn sao?”
“Ừ.” Ba Đường thành thật gật đầu: “Con yên tâm, nó không có mưu đồ gì với con đâu.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Vâng, cảm ơn ba.”
Ba Đường bước ra khỏi căn 602, đột nhiên nhớ tới gì đó lại vội vàng quay người lại.
“Còn có chuyện gì ạ?” Đường Vãn Vãn hỏi.
“Ba cảm thấy tiểu Thẩm có lẽ không được – an toàn cho lắm.” Ba Đường vỗ đầu con gái mình, thấm thía mà nói: “Tâm tư con lúc nào cũng ngay thẳng, ba biết, hy vọng con tiếp tục nỗ lực, đừng vì ế mà liều nhé.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Thang máy tới, ba Đường phải về rồi.
“Ba, chuyện này ba đừng nói cho mẹ con nhé.” Đường Vãn Vãn chắp hai tay năn nỉ: “Xin ba đó, đừng để mẹ con biết Thẩm Khác dọn về ở rồi.”
Nếu mẹ Đường biết giờ Thẩm Khác vẫn còn độc thân, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Hai cha con tâm linh tương thông.
Một năm gần đây mẹ Đường muốn con gái mình xem mắt kết hôn tới phát điên, cứ đi trên đường gặp được một chàng trai nom ổn ổn là lại hỏi người ta còn độc thân không, điều kiện của Thẩm Khác… Không được làm trò cười trước mặt hàng xóm cũ.
“Ừ ba biết rồi.” Ba Đường nói.
Trên đường về nhà, ba Đường đã viết ra được một lý do hợp lý đầy logic, sau khi về nhà nói với vợ.
Mẹ Đường trầm ngâm nói: “Vãn Vãn đã đói khát tới thế cơ à mà lại nhặt một thằng đàn ông trước mặt bao nhiêu người thế!”
“Khụ khụ.” Ba Đường nói: “Không phải trước mặt nhiều người, lúc đó trong thang máy chỉ có mình cậu ta say rượu bất tỉnh nhân sự, Đường Vãn Vãn sợ cậu ta xảy ra chuyện gì đó, đều sống chung tầng cả giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Ba Đường đương nhiên không dám nói là người ở căn 602 đối diện, tuỳ tiện bịa ra số một tầng, mẹ Đường bị vết thương ở eo phân tán sự chú ý nên không tra hỏi đến tận cùng, chỉ là liên tục cảm thán: “Không ngờ Vãn Vãn đã đói khát tới nhường này rồi.”
Ba Đường: “…”
*
Khu chung cư Hạnh Phúc 602
Đường Vãn Vãn trông ở trước giường Thẩm Khác trọn vẹn cả một đêm, bởi vì sợ anh nôn nên gần như cô cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau lúc Thẩm Khác tỉnh dậy nhìn thấy hình tượng một con ma nữ đầu tóc tơi bởi ánh mắt không có chút tinh thần nào thì hít một hơi lạnh, suýt ngất đi luôn.
Thức trắng một đêm, cổ họng của Đường Vãn Vãn hơi khàn: “Anh con mẹ nó, cả đêm không nôn. Phụ lòng tôi rồi đấy!”
“Hôm qua anh ăn vàng hay sao mà không nỡ nôn. Hại tôi cả đêm không ngủ.” Đường Vãn Vãn kéo anh dậy, đấm thùm thụp lên lưng anh: “Nôn! Cho! Tôi!”
Vừa tỉnh dậy, đầu óc của Thẩm Khác còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn không hiểu bây giờ có chuyện gì, nhưng một câu của Đường Vãn Vãn đã nhắc nhở anh, thứ anh ăn tối qua là gì.
Ọc—
Nôn ra rồi.