Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mình phát hiện, chỉ cần ở cạnh Thẩm Khác, là mình sẽ làm ra mấy trò thiểu năng như thể thiểu năng thật ý =_=

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn sắp ngất luôn, cô cảm thấy mình ngu vãi l*n.

Sao lại cứ ép anh nôn ra chứ?!

“Đường Vãn Vãn?” Thẩm Khác ngồi trên giường, nhìn Đường Vãn Vãn, lại nhìn đống nôn trên chăn, ghê quá đi mất.

Thế ra anh kéo chăn lặng lẽ che đi nội dung ghê tởm này.

“Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn bịt mũi, nín nhịn sự khó chịu, tốt bụng nhắc nhở anh: “Ban nãy mồm anh có cái gì xanh xanh, giờ hết rồi, chắc là bị anh nuốt rồi.”

“??” Thẩm Khác nhíu mày, con mẹ nó ghê vãi: “Oẹ–”

Lại nôn thêm bãi nữa.

“Anh tởm vãi.” Đường Vãn Vãn xông ra khỏi cửa chuồn về nhà mình.

Thẩm Khác: “…”

Muốn chết ghê.

Không được. Phải nôn đã.

*

Hôm nay là ngày nghỉ không cần đi làm, vì cả đêm không ngủ nên vừa về tới nhà, Đường Vãn Vãn liền chui đầu vào giường ngủ luôn.

Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Đang ngủ say mà bị điện thoại đánh thức, rất là bực bội.

“Tôi gửi tin nhắn cho cô mà cô mãi không trả lời.” Ở đầu bên kia, Trương Tông Chính nói: “Xin lỗi đã gọi điện làm phiền cô.”

Đường Vãn Vãn không hề nề mặt: “Biết là làm phiền mà anh còn gọi điện?”

Trương Tông Chính: “…”

Trương Tông Chính: “Là thế này, tối qua đã hẹn thứ ba tuần sau sẽ châm cứu cho dì, nhưng thứ hai tuần sao cậu Mã lại có việc đột xuất, thế nên định hỏi cô có thể đẩy lên chiều nay được không. Ba giờ tới năm giờ chiều nay dì có thời gian không.”

“Anh hỏi mẹ tôi ấy.” Đường Vãn Vãn mơ hồ tắt rụp điện thoại.

Trương Tông chính ở đầu bên kia: “…”

Suýt thì bóp nát điện thoại.

Đường Vãn Vãn nhắm mắt ngồi bật dậy, lẩm bẩm: “Ban nãy có phải có chuyện gì quan trọng khôg?”

Nhớ lại, ba giờ chiều nay bác sĩ Mã sẽ châm cứu cho mẹ Đường.

Đường Vãn Vãn dụi mắt lấy điện thoại ra xem thời gian, cô ngủ một phát tới mười hai giờ trưa. Cô vội vàng gọi điện thoại cho mẹ Đường, nói lại chuyện ban nãy Trương Tông Chính gọi điện thoại cho bà nghe.

“Con ngủ quên mất.” Đường Vãn Vãn ngáp: “Giờ con dậy về nhà đây, buổi chiều con đi với mẹ.”

“Không cần không cần.” Mẹ Đường vội nói: “Ba con đi với mẹ, chỗ mẹ có số của Trương Tông Chính và bác sĩ Mã, giờ mẹ sẽ liên lạc với họ, con không cần lo lắng nữa.”

“Vâng.” Đường Vãn Vãn nằm xuống giường, chùm chăn tiếp tục ngủ.

“Con ngủ đủ rồi thì đi chạy bộ, đi phòng gym vận động đi, không thì lái xe máy ra ngoài ngoại ô hóng gió đi.” Mẹ Đường thúc giục: “Vận động có thể phát tiết tinh lực, sẽ không suy nghĩ tới mấy thứ linh tinh nữa.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Mẹ Đường: “Đừng đi nhặt xác đàn ông nữa. Không an toàn.”

Đường Vãn Vãn: “??”

Mẹ Đường cúp điện thoại, nói với chồng ngồi cạnh: “Tối qua em mơ thấy Vãn Vãn ngồi xổm ở cửa quán rượu chuyên để đợi mấy chàng trai đẹp trai say rượu rồi vác người ta chạy về nhà.”

Ba Đường: “…”

Mẹ Đường: “Chuyện tối qua đã tạo thành bóng ma tâm lý cho em rồi. Không được, em phải tranh thủ sắp xếp cho nó xem mắt mấy lần nữa. Không thì cứ để mặt nó thể này, nó sớm muộn gì cũng làm ra chuyện phạm pháp.”

Ba Đường: “…”

Ba Đường: “Cậu Trương Tông Chính mà hai mẹ con em nói ban nãy, sếp tổng tinh anh, còn trẻ mà giỏi, không phải rất tốt sao. Sao cứ ngăn không cho Vãn Vãn gặp vậy?”

“Trương Tông Chính không được.” Mẹ Đường nhíu mày: “Cậu ta cái gì cũng tốt, nhưng càng thể hiện trót lọt tốt đẹp toàn mặt, thì em càng cảm thấy lo lắng.”

“Lo lắng gì?”

“Nếu cậu ta đúng tốt thật như những gì cậu ta thể hiện, thì chẳng lẽ nào lại không có bạn gái? Lẽ nào sẽ vừa ý Vãn Vãn nhà ta?”

“…”

“Nhưng cậu ta giúp em liên lạc với bác sĩ Mã, ân tình này em sẽ trả. Còn về trả thế nào thì để em nghĩ đã.” Mẹ Đường lại nói: “Giờ Vãn Vãn đói khát quá, em sợ nó gặp Trương Tông Chính là đè cậu ta luôn. Như vậy thì chuyện sau này khó nói rõ lắm.”

“….”

*

Bị điện thoại quấy rầy như vậy, Đường Vãn Vãn cũng không ngủ được nữa, cô phiền não lăn đi lăn lại trong chăn, nhớ tới Thẩm Khác lại càng phiền não hơn.

Cô nằm bò trên giường gửi weixin cho Chu Châu: [Mày nói cho tao nghe, tao có phải thiểu năng không?]

Không biết Chu Châu đang bận cái gì, có lẽ chưa nhìn thấy tin nhắn nên mãi chẳng trả lời cô.

Đường Vãn Vãn vứt điện thoại sang một bên, cầm [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] ở trên đầu giường lên, chuẩn bị tổng kết nội dung công việc tuần này, mới mở được hai trang, khung cảnh chết tiệt tối qua lúc cô cưỡi lên người Thẩm Khác như cưỡi xe máy kết quả lại bị bố mẹ bắt tại trận lại hiện lên trong đầu cô.

Cô cắn mở nắp bút ra, ép buộc mình viết chữ để thay đổi sự chú ý, viết được một trang, lúc đọc lại kiểm tra, lại nhận ra thứ cô viết là: [Mình phát hiện, chỉ cần ở cạnh Thẩm Khác, là mình sẽ làm ra mấy trò thiểu năng như thể thiểu năng thật ý =_=]

Vứt bút.

Sao chỗ nào cũng có Thẩm Khác vậy.

Tiếng chuông thông báo Wechat. Tin nhắn Chu Châu gửi tới: [Ban nãy tao đang tập thể dục.]

Sao mọi người yêu tập thể dục thế? Ban nãy lúc mẹ gọi điện thoại cũng bảo cô đi tập thể dục.

Đường Vãn Vãn trả lời: [Mày tập món gì đấy? Giờ tao qua tìm mày, cùng nhau vận động đuê.]

Chu Châu gửi một cái emoji ôm mặt tới.

Chu Châu: [Loại vận động này tao đề nghị mày đi tìm anh trúc mã nhà mày ấy.]

Đường Vãn Vãn: [??]

Chu Châu: [Tao tập vòng vận động tiếp theo đấy. Không nói chuyện với mày nữa.]

Đường Vãn Vãn: […]

Tao nghi là nội dung không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi lắm nha.

Cô gãi đầu, xuống giường đi tắm, bụng hơi đói, khung cảnh bãi nôn oẹ trên giường Thẩm Khác in đậm trong đầu, không thể nào xoá bỏ nổi, dạ dày cảm giác không thoải mái.

Cô quyết định đi tìm anh tính sổ.

Ngậm bàn chải đánh răng chạy từ trong nhà ra, phát hiện cửa phòng 602 mở, hai dì giúp việc trong nhà không biết đang làm cái gì, cô tìm một vòng, Thẩm Khác không có ở đây.

Ban đầu Đường Vãn Vãn còn tưởng nhà Thẩm Khác có trộm, hỏi ra mới biết, hai dì giúp việc này là nhà họ Thẩm phái tới đây dọn dẹp vệ sinh.

Dịch vụ quản lý nhà đất của khu chung cư có người giúp việc theo giờ, lại cứ phải bỏ gần tìm xa bảo người giúp việc nhà họ Thẩm tới đây dọn vệ sinh.

Thẩm Khác keo thật.

Bảo sao tối nào cũng sang nhà cô ăn chực, chắc chắn là tiết kiệm được tí nào thì hay tí ấy rồi.

*

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Khác bị cảm sốt, nằm trên giường cả một ngày, chẳng nói gì, cũng chẳng ăn gì.

“Làm sao đây.” Bà nội Thẩm lo lắng: “Thẩm Khác không ăn gì cả ngày rồi.”

“Đói là đáng.” Ông nội Thẩm đang bực mình, vườn rau của ông bị bé Ba phá, cả vườn rau nát bươm hết cả.

Bé Ba chính là con lợn mà tối qua Thẩm Khác mang về.

Ông nội Thẩm thích trồng rau, ông khai phá một mảnh vườn ở trong sân, thuần thiên nhiên không ô nhiễm, ba bữa trong ngày của nhà họ Thẩm thường đều là ăn rau ở vườn đó.

“Bé Ba bị nhốt lại rồi. Không phải chỉ là mấy cọng rau thôi sau, mấy hôm trước không phải ông nói muốn ăn mướp à, vừa hay có đất trồng mướp rồi đấy.” Bà nội Thẩm cực kỳ bênh, yêu ai yêu cả đường đi lối về: “Thẩm Khác nói bé Ba là con độc đinh đời thứ 11 đấy, có khi bé Ba là bảo bối không chừng.”

“Con độc đinh đời thứ 11 cái bíp. Mau đuổi nó đi đi.” Gậy của ông nội Thẩm đập xuống đất, tức tới mức bộ râu cũng bay cả lên.

Nghe quản gia nói, tối qua Thẩm Khác về nhà họ Thẩm một chuyến, vừa vào cửa đã để bé Ba lại, bảo chăm sóc cẩn thận. Anh còn không xuống cả xe mà quay đầu về khu chung cư Hạnh Phúc luôn.

Sáng nay Thẩm Khác về nhà họ Thẩm, sắc mặt rất xấu, trán thì nóng, mê mê man man bảo dù giúp việc tới khu chung cư Hạnh Phúc dọn dẹp, rồi vừa gục đầu bất tỉnh nhân sự luôn.

Bà nội Thẩm vội gọi bác sĩ tới, bị sốt bị cảm, hơi nghiêm trọng. Nằm trên giường cả một ngày, ngoan ngoãn truyền nước uống thuốc, chỉ là không ăn cơm cũng chẳng nói gì.

Làm bà nội Thẩm lo lắng chết, bà gọi điện cho trợ lý tối qua đưa anh về, trợ lý ấp úng không nói, chỉ rằng: “Bà tự mình hỏi Thẩm tổng thì hơn ạ.”

Bà nội Thẩm vừa nghe là biết Thẩm Khác hạ lệnh cấm nói, đợi đến khi dì giúp việc tới khu chung cư Hạnh Phúc quay về, báo lại với bà phòng ngủ của Thẩm Khác toàn mùi rượu, chăn thì toàn vết nôn.

Bà nội Thẩm chỉ cần hơi liên tưởng, là đã nghĩ tới Đường Vãn Vãn.

Chắc chắn là hai đứa trẻ này cãi nhau rồi, lẽ nào Thẩm Khác tỏ tình bị từ chối.

Vì da mặt Thẩm Khác mỏng vì vậy cuối cùng bà nhịn lại, không đi tìm Đường Vãn Vãn nghe ngóng hóng hớt.

Bà nội Thẩm bê một bát cháo rau, gõ cửa phòng ngủ: “Cháo rau bà nội tự tay làm đấy. Lúc con bị cảm chán ăn thích ăn nhất là món này, bà không bỏ dầu đâu, thanh đạm lắm.”

Thẩm Khác đang ngồi dựa vào giường chắp vá cho AI Đường Mông Chó, nghe vậy thì ngẩng đầu, nhìn thấy bát cháo rau mà bà nội cầm trong tay, cả một bát xanh mươn mướt của rau.

Bát cháo khiến anh nhớ tới mùi hôi thối nồng nặc trong chuồng lợn ở khu nuôi lợn Sao Đỏ cũng những thứ xanh xanh li ti dinh dính ngày hôm qua.

Oẹ —

Lại nôn lên chăn.

Vì cả ngày chưa ăn gì nên thứ anh nôn ra chỉ có dịch dạ dày và thuốc, cảm giác còn nôn nữa là nôn cả mật ra.

Bà nội Thẩm lo lắng không thôi, gọi người tới thay chăn mới, dọn dẹp từ đầu tới cuối.

“Không được, bà phải tới khu chung cư Hạnh Phúc một chuyến.” Bà nội Thẩm nhíu mày.

“Bà đi làm gì ạ?” Cuối cùng Thẩm Khác cũng mở miệng nói chuyện.

Trong lòng bà nội Thẩm nghĩ, quả nhiên, quả nhiên là vì Đường Vãn Vãn.

“Đường Vãn Vãn nói tối nào con cũng ăn rất nhiều.” Bà nội Thẩm cố ý nói: “Bà đi hỏi con bé xem, mỗi tối con bé làm món gì.”

“Món cô ấy làm con chẳng ăn gì cả.”

“Sao? Hai đứa cãi nhau à?”

Môn Thẩm Khác mím thành một đường thẳng.

Bà nội Thẩm đứng dậy, ra vẻ định đi ra ngoài.

“Không cãi nhau ạ.” Thẩm Khác sợ bà nội đi tìm Đường Vãn Vãn thật, giọng nói ủ rũ: “Tối qua con uống say, Đường Vãn Vãn chăm sóc con cả đêm, nhưng sáng nay con dậy, lại nôn lên người cô ấy.”

Thực ra là không nôn lên người cô, nhưng lúc đấy đầu óc Thẩm Khác ngơ ngơ, chẳng biết có nôn lên người cô không.

Bà nội Thẩm nghe vậy, trên mặt mày tràn ngập sự vui vẻ không che giấu nổi: “Vãn Vãn ở bên cạnh con, cả đêm à?”

Tốc độ này, năm nay có khi được bế cháu rồi.

“Sắp làm cha rồi, sức khỏe quan trọng lắm.” Lời của bà nội Thẩm khiến người khác bất ngờ.

Thẩm Khác: “???”

“Không ăn cơm không được đâu, không ăn cơm chất lượng t*nh tr*ng không tốt.” Vẻ mặt bà nội Thẩm như đang cung cấp kiến thức khoa học: “Hôm nay mà con không ăn cơm là bà tới tìm Đường Vãn Vãn hỏi cách nấu ăn đấy.”

Thẩm Khác: “???”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác: “Con ăn cháo trắng vậy.”

“Được thôi.”  Bà nội Thẩm xoa xoa tay, sớm biết vậy thì bà đã lôi con át chủ bài Đường Vãn Vãn này ra từ lâu rồi.

Thẩm Khác yếu ớt nói: “Con không ăn rau, không ăn cháo rau, chỉ cháo trắng thôi ạ. Trong vòng một tháng đừng để con nhìn thấy thức ăn màu xanh.”

“Được được được.”

Bà nội Thẩm đồng ý ngoài miệng, trong lòng lại lo lắng, không ăn rau hữu cơ, dinh dưỡng không cân bằng, chất lượng t*nh tr*ng sao mà tốt cho được.

Thẩm Khác, người chẳng biết bà nội đang tưởng tượng gì nằm trên giường, cả người mệt mỏi.

*

Cuối tuần này của Đường Vãn Vãn vô cùng chán chường, được trải nghiệm thấm thía cảm giác người già neo đơn.

Một mình ăn cơm, ngủ một mình, xem phim một mình, một mình trò chuyện.

Cô nằm lười nhác ở nhà hai ngày, lại tới lúc ăn cơm tối, càng nằm càng mệt, lười nấu cơm, cô nhắn tin hẹn Chu Châu ăn cơm.

Chu Châu gửi địa chỉ một sạp đồ ăn tới: [Xiên nướng nhà này ngon vãi luôn. Mấy hôm trước tao vừa ăn xong, giờ vẫn còn ch** n**c miếng nè.]

Thế là hai người hẹn nhau ăn xiên nướng.

Sau khi Đường Vãn Vãn tới nơi lại phát hiện bị Chu Châu cho leo cây sát nút.

Chu Châu gửi một emoji quỳ xuống đất xin tha tới: [Vãn Vãn, tao tội tày trời, tao sai rồi, tao không đi được nữa. Lần sau tao bao mày.]

Đường Vãn Vãn: [Mày có việc à?]

Chu Châu gửi một emoji ôm mặt tới.

Đường Vãn Vãn gửi cả một hàng dấu hỏi.

Chu Châu: [Vận động á.]

Chu Châu: [Lần này thực sự là vận động đột xuất, xin lỗi nhá.]

Chu Châu: [Đúng rồi, mày phải ăn bánh nướng* ở tiệm đó nha. Ngon lắm luôn á!!!]

(* )

Đường Vãn Vãn không hiểu sao gần đây Chu Châu cứ vận động suốt. Cô ấy cũng có béo đâu, không cần giảm béo. Không biết là loại vận động gì khiến cô ấy mê muội tới vậy.

Đường Vãn Vãn buồn rầu, chụp một bức ảnh định vị rồi đăng lên vòng bạn bè: [Tôi ăn xiên nướng xong rồi đi vận động đây.]

*

Nhà họ Thẩm.

Thẩm Khác đang trò chuyện với AI Đường Mông Chó.

AI Đường Mông Chó đột nhiên báo cáo nói: “Tôi mới đăng tin trong vòng bạn bè, mời bạn xem.”

Còn chủ động chụp ảnh màn hình định vị trên vòng bạn bè của Đường Vãn Vãn rồi phóng ra.

Vì để cắt giảm thời gian lướt điện thoại, Thẩm Khác đã viết một chương trình nhỏ liên quan tới tất cả các vòng xã hội của Đường Vãn Vãn cho AI Đường Mông Chó. Một khi cô đăng status trên các trang mạng sẽ hội sẽ thông báo tới Thẩm Khác ngay.

Thẩm Khác nhìn bức ảnh chụp màn hình này, đóng lại mở ra đóng lại rồi lại mở ra, làm đi làm lấy mấy chục lần rồi mới cầm áo khoác lên, đứng lên phi ra ngoài.

Anh còn chưa hết cảm, hôm nay A Tấn và A Giang tới nhà họ Thẩm thăm bệnh.

A Tấn ở bên cạnh chơi game vui vẻ, Thẩm Khác ốm yếu nằm trên giường, sống dở chết dở, A Giang yên lặng ngồi ở ghế sô pha bên cạnh.

Thẩm Khác đột nhiên hỏi: “Cậu còn nhớ Trương Tông Chính không?”

A Giang: “Có.”

Thẩm Khác: “Cậu cảm thấy tôi so với cậu ta, ai ưu tú hơn?”

A Giang: “Cậu ta ưu, anh tú.”

Thẩm Khác: “…”

Ánh mắt của Thẩm Khác có chút ảm đạm: “Cậu ta cơ thể khoẻ mạnh chẳng có bệnh gì.”

A Giang nhìn anh, nói toạc ra: “Máy Xúc chê anh có chứng thèm ngủ à?”

Thẩm Khác mất nửa phút mới nhận ra máy xúc mà cậu ta nói là ai.

A Giang đúng là người ngoài lạnh trong hề.

“Cô ấy vẫn chưa biết tôi có chứng thèm ngủ.” Thẩm Khác buồn bã.

“Thế thì anh toi rồi.” A Giang nói: “Anh chẳng có bệnh gì mà còn không tranh được với Trương Tông Chính.”

Thẩm Khác: “…”

Buồn cả một ngày.

Định bình tĩnh một khoảng thời gian nhưng nhìn thấy tin tức của Đường Vãn Vãn, tim anh như bị ai đó bóp, vừa đau vừa xót.

Trên đường tới sạp đó, anh có loại suy nghĩ không bằng vò đã mẻ thì cho sứt luôn, thậm chí còn muốn lại lần nữa quang minh chính đại lên cơn bệnh trước mặt Đường Vãn Vãn.

Tôi có bệnh đấy, thích làm gì thì làm.

Chiếc xe Bentley dừng trước cửa nhà hàng, Thẩm Khác xuống xe, nói với tài xế: “Anh về đi.”

Tài xế: “Nhưng mà…”

Tài xế từng đưa đón Thẩm Khác tới khu chung cư Hạnh Phúc mấy chuyến, đã từng gặp Đường Vãn Vãn, biết mối quan hệ giữa hai người mập mờ, thế nên thức thời ngậm miệng quay đầu lái về nhà họ Thẩm.

Đường Vãn Vãn đang gặm bánh nướng vui vẻ.

Thẩm Khác vừa kéo ghế nhựa ra, ngồi xuống cạnh cô: “Ông chủ, cho thêm 20 xiên thịt nước nữa.”

Đường Vãn Vãn nhìn anh rồi châm biếm: “Xa hoa quá. Người chưa phá sản tuỳ hứng vậy đấy, vừa tới cái đã gọi 30 xiên thịt nướng.”

Thẩm Khác: “Tôi mời cô.”

Đường Vãn Vãn: “Khỏi đuê.”

Thẩm Khác vẫn chưa hết cảm, dạ dày không thoải mái lắm, không ăn được đồ dầu mỡ thế nên đợi thịt xiên lên tới, anh chỉ ăn hai miếng rồi bỏ đấy.

Đường Vãn Vãn nói không ăn xiên nướng của anh là không ăn, cô tự gọi riêng thêm mười xiên nữa.

Xiên thịt nướng là xiên xắt, vì tiện cho xiên thịt nên hai đầu đều nhọn.

Thẩm Khác cầm một đống xiên thịt, nghĩ bụng, nếu giây tiếp theo đột nhiên thiếp đi, đầu c*m v** xiên thịt thì vui lắm, nhưng…

Anh liếc mắt nhìn Đường Vãn Vãn, có lẽ sẽ dọa cô sợ, nói không chừng sẽ để lại bóng ma tâm lý cho cô, khiến sau này cô không dám ăn xiên nướng nữa.

Thế là anh đặt xiên nướng xuống bàn.

Đường Vãn Vãn ăn uống no say, vuốt miệng đứng dậy thanh toán. Campuchia, cô chỉ trả phần mình. Thẩm Khác cũng trả phần mà anh đã gọi.

Sạp đồ nước cách khu chung cư Hạnh Phúc không xa, khoảng cách đi bộ 20 phút.

Lúc Đường Vãn Vãn tới đây là gọi xe, kết quả ăn no quá, định đi bộ về cho tiêu thức ăn.

Thẩm Khác đi theo cô.

Không biết hai người thế nào, không biết là ai mở đầu, mà cãi um lên.

Cãi từ sạp đồ nướng về tới trong khu chung cư Hạnh Phúc, cãi lên tới tầng 6.

Đường Vãn Vãn gào anh: “Anh không phá sản sao ngày nào cũng tới nhà tôi ăn chực thế?”

Thẩm Khác quát lại: “Cô không thích tôi sao lại chăm tôi cả đêm?”

Đường Vãn Vãn: “???”

Đường Vãn Vãn xắn tay áo lên… mở cửa.

Thẩm Khác tưởng cô định đánh mình bèn nghiêng đầu sang bên cạnh.

Thế là—

Môi hai người không lệch chuẩn xác chạm vào nhau.

Thời gian và không gian như dừng lại.

Đường Vãn Vãn phản ứng lại trước, cô đẩy anh ra.

Thẩm Khác nhỏ giọng bật cười: “Đường Vãn Vãn, cô lại hôn trộm tôi.”

“Lại?” Đường Vãn Vãn khô cứng khó hiểu: “Tôi hôn trộm anh lúc nào??”

“Nhà ma đó.” Thẩm Khác nhắc nhở: “Cô hôn trộm nốt ruồi lệ của tôi.”

“Tự anh cũng nói rồi, là nốt ruồi lệ chứ không phải anh.” Đường Vãn Vãn soi mói từng chữ: “Lần trước là nốt ruồi lệ, lần này là lần này là… tiếp xúc biểu bì, chuyện thường có thôi. Anh đừng cái gì cũng lôi việc hôn— ưm—”

Thẩm Khác đột nhiên xông tới, lấp kín môi cô, cạy mở hàm răng, hôn thật sâu.

Đường Vãn Vãn: ?????!!!!!

Ủa đang cãi nhau… sao lại hôn rồi?

Bình Luận (0)
Comment