Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 46

Đã đọc.

Tịch thu ông xã giữ — Thẩm Khác.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đã đọc.

Tịch thu bà xã giữ — Đường Vãn Vãn.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Chấn động cả khu chung cư.

Đường Vãn Vãn nhìn ba dòng chữ trên sách hướng dẫn sử dụng máy xúc này mà mãi không sao bình tĩnh lại nổi.

Cô hít sâu một hơi, cầm lấy sách hướng dẫn sử dụng trèo lên người Thẩm Khác, hỏi: “Thẩm Khác, đây là cái gì thế anh?”

Thẩm Khác cuộn mình trong chăn, mắt còn chẳng mở ra, giọng nói mơ hồ bắt đầu dirty talk: “Thằng nhỏ của anh á.”

Đến ngủ cũng không quên công việc, cũng kính nghiệp phết đấy.

Đường Vãn Vãn: “…”

Tự dưng cảm thấy bản thân chẳng khác gì cái máy ép nước ghê.

Cô bò xuống khỏi người anh với tâm trạng phức tạp rồi tiếp tục lật gối.

Ối dồi ôi, cũng khiếp đấy, sách hướng dẫn sử dụng đủ các loại máy móc, mà toàn là chữ viết tay cả.

Hình như Đường Vãn Vãn thích cái nghèo lắm hay sao á.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Hôm nay lúc ăn cơm, Đường Vãn Vãn lén nhìn mình 5 lần.

Mình nghĩ là cổ đang quyến rũ mình.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Hôm nay mình được hôn Đường Vãn Vãn rồi.

Vui~

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Toi rồi.

Hôm nay lúc cõng Đường Vãn Vãn về nhà, lúc đặt cô ấy lên ghế sô pha, hình như cổ đang mơ ăn cái gì hay sao ý rồi “bất cẩn” ăn luôn miệng mình.

Kết quả bị chú Đường nhìn thấy rồi.

Mình toi thật rồi.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Đã nhấn mạnh biết bao lần rồi, bé Ba là dòng độc đinh thứ 11.

Nhưng Đường Vãn Vãn lại chẳng bao giờ hỏi tại sao là dòng độc đinh thứ 11.

Tức ghê ấy.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Tỏ tình với cầu hôn đều bị Đường Vãn Vãn giành trước rồi.

Tức ghê.

Thực ra cũng trong lòng cũng thích lắm.

— [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Thẩm Khác như đột nhiên cảm thấy gì đó bèn mở mắt ra.

?

Đến lúc nhìn thấy trên gối là cái gì, anh tỉnh ngay.

Anh nhảy dựng lên, nhào tới chiếc gối, đưa tay giật lấy sách hướng dẫn trong tay Đường Vãn Vãn.

Đường Vãn Vãn giành lại: “Em chưa xem hết mà. Đưa cho em.”

Thẩm Khác túm chặt lấy cái gối: “Muốn xem thì bước qua xác anh đã.”

“Anh cứ tiếp tục đi.” Đường Vãn Vãn khoanh tay: “Em có nhiều thời gian và nhẫn nại lắm, em sẽ đợi tới lúc chứng thèm ngủ của anh phác tác. Em không tin là ngủ rồi anh vẫn có thể giữ được nó.”

“Anh sẽ cất nó vào két.” Thẩm Khác chỉ nói chứ không làm.

Anh đã từng chứng kiến sức chiến đấu của máy xúc, chắc chắn là trong lúc anh đi tới chỗ két sắt, cái máy xúc Đường Vãn Vãn chắc chắn sẽ nghịch đống sách hướng dẫn này tanh bành hết cả lên.

Địch không động đậy thì ta cũng không động đậy, cứ vậy nhìn nhau.

10 phút sau.

Đường Vãn Vãn: “Cứ đợi anh lên cơn thế này hình như không hay lắm, y hệt nữ phụ độc ác đợi chồng chết để kế thừa tài sản vậy.”

Thẩm Khác: “….”

Đường Vãn Vãn: “Chúng ta cãi nhau đi.”

Thẩm Khác: “?”

Đường Vãn Vãn: “À không được. Lần nào cãi nhau với anh cãi rồi lại hôn.”

Thẩm Khác: “…” Nín cười.

Đường Vãn Vãn: “Chúng ta đánh nhau đi.”

Thẩm Khác: “…”

Cánh tay của Đường Vãn Vãn trĩu xuống, cô nhào tới: “Bắt đầu chiến đấu.”

Kết quả đánh nhau được lúc lại trở nên sai sai, quần áo của hai người đã bị l*t s*ch, còn quấn cả ga giường lên.

Trận đấu kết thúc, hai người thở hổn hết.

Vẫn canh cánh việc tìm chiến lợi phẩm, Đường Vãn Vãn khẽ động đậy ngón tay, ngón tay cô vừa đủ để chạm tới quyển sách hướng dẫn thì đã bị Thẩm Khác gạt ra.

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn: “Đồ sở khanh, rõ ràng là trận này em thắng mà.”

Thẩm Khác ôm chặt lấy quyển sách: “Rõ ràng người ra sức là anh, sao lại là em thắng chứ?”

Đường Vãn Vãn: “Bởi vì cuối cùng là em ở bên trên.”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác: “Đúng là em ở bên trên, nhưng cả quá trình đều là anh động đậy mà.”

Đường Vãn Vãn: “…”

“Thế này đi, em nói cho anh một bí mật trước nhé.” Đường Vãn Vãn nói: “Lần anh cõng em về nhà ấy, thực ra em chưa ngủ đâu.”

Thẩm Khác: “?”

Đường Vãn Vãn: “Lúc anh cõng em là em tỉnh rồi, nhưng em muốn cưỡi xe máy nên cứ giả vờ ngủ. Hơn nữa lúc anh đặt em lên ghế sô pha, là em cố ý cắn miệng của anh đấy.”

“Đường Vãn Vãn, em dám giở trò sàm sỡ anh.” Miệng Thẩm Khác nói vậy, nhưng trong lòng thì sướng điên lên, chưa sướng được tới nửa phút, anh đột nhiên giật mình: “Thế ba em…”

“Ba em biết á, nên là đã tẩn em một trận.” Đường Vãn Vãn nghiêng đầu cười hì hì: “Sau khi anh đi rồi, em nói với ba mẹ em là em đang tán anh.”

“Nữ sở khanh.” Thẩm Khác lại sướng điên lên: “Vì để tán đổ anh mà không từ mọi thủ đoạn.”

“Trao đổi bí mật nhé.” Đường Vãn Vãn đưa tay ra: “Tại sao bé Ba lại là dòng độc đinh thứ 11?”

Thẩm Khác mím môi, gợi ý: “Từ năm lớp 10 tới nay được bao nhiêu năm rồi?”

Đường Vãn Vãn bắt đầu đưa tay ra đếm: “Năm nay là năm 2019, năm 2008 thế vận hội là lên cấp ba, vừa hay 11 năm, thế nên?”

“Thế em nghĩ kỹ lại xem năm đó em có làm gì liên quan tới lợn không?”

“Trong tiệc mừng đỗ cấp 3, em ăn 4 cái móng giò.”

Thẩm Khác: “…”

Đường Vãn Vãn: “Lẽ nào con lợn em ăn là tiền bối của bé Ba hả? Bé Ba tới để báo thù ạ?”

Thẩm Khác: “…”

“Không phải ư?” Đường Vãn Vãn nhìn bộ mặt không biết nói gì hơn của anh: “Để em nghĩ kỹ lại xem nào.”

“Em nhớ ra rồi! Em từng quyên góp cho một thôn nghèo cả một cái xe lợn!” Đường Vãn Vãn phấn khích đến mức ngôn ngữ loạn xị nhặng hết cả lên: “Bé Ba chính là hậu duệ của đàn lợn đó! Em đoán đúng chứ?!”

Thẩm Khác gật đầu: “Thế em nghĩ kỹ lại xem, vì sao em lại quyên lợn nào.”

Đường Vãn Vãn: “Vì em vừa đẹp người vừa đẹp nết chứ sao.”

Thẩm Khác: “…”

“Em đùa thôi, đương nhiên em nhớ rồi.” Đường Vãn Vãn để lộ má lúm đồng tiền: “Anh vờ nghèo rồi bảo là không còn tiền ăn cơm xong bám lấy em ăn chực một tháng, cuối cùng bị em lật tẩy. Hai ta cãi nhau, anh đã đền cho em tiền ăn một năm. Lúc đó em siêu giận dữ, em để anh ăn chực không phải là vì tiền của anh, em còn gào với anh bảo là coi như em đang nuôi lợn đi, sau đó em đã vung tay cả một xe lợn để quyên góp.”

Cảm giác bí mật trong lòng sắp bị hé mở, Thẩm Khác căng thẳng đến nỗi không thở nổi, móng tay của anh như sắp ghim cả vào gối.

“Lần này anh giả phá sản ăn chực của em xong bị bà nội anh lật tẩy…” Não của Đường Vãn Vãn hoạt động nhanh chóng: “Anh tới khu nuôi lợn hồi ấy để nhận nuôi bé Ba à? Biết bao năm vậy rồi mà khu nuôi lợn vẫn còn sao?”

“Ừ.” Thẩm Khác nuốt nước bọt nhằm làm dịu cổ họng khô khốc: “Trưởng thôn nói, nhờ có đám lợn em quyên góp năm đó nên bọn họ mới phát triển được, nếu không có em quyên góp, chắc chắn khu nuôi lợn không duy trì được nữa.”

Đường Vãn Vãn: “Nếu hồi đó em học ngành nông nghiệp có khi giờ em là trưởng xã ấy chứ.”

Thẩm Khác: “…”

“Hình như sai sai.” Đường Vãn Vãn nghiêng đầu: “Thẩm Khác, có phải từ bé anh đã thích em rồi không?”

“Có cái cớt ấy.” Thẩm Khác phủ nhận ngay nhưng lại không giấu được nhịp tim đập như từng hồi trống: “Đường Vãn Vãn, em đừng có quên là em tán đổ anh đấy.”

Đường Vãn Vãn: “Nhưng trí nhớ của em rất tốt thì phải làm sao?”

“Cớt ấy. Trí nhớ của em kém vãi.”

“Nhưng em lại nhớ rất rõ nhật ký của ai đó à nha.” Đường Vãn Vãn chớp mắt, đọc thuộc không sai một ly: “Tỏ tình với cầu hôn đều bị Đường Vãn Vãn giành trước rồi.

Tức ghê, gạch bỏ, thực ra cũng trong lòng cũng thích lắm — [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên].”

Thẩm Khác: “Anh viết linh tinh đó, thêm ánh sáng nghệ thuật hiểu không?”

Đường Vãn Vãn: “Hông.”

Thẩm Khác: “Anh dễ đổ quá mà.”

“Không đúng, anh nói là bị em giành trước.” Đường Vãn Vãn bới móc từng chữ: “Ý là anh vốn định tỏ tình với cầu hôn em.”

“Em lấy anh đi, dù sao anh cũng không muốn sống nữa.” Thẩm Khác ôm lấy gối rồi ngả người ra giường: “Anh đã nói vậy với em ở quán bar từ lâu rồi đó. Lời cầu hôn vậy mà em cũng muốn à?”

Đường Vãn Vãn như nghĩ gì đó: “Ừ nhỉ, em nhớ ra rồi, hôm đó em xem mắt với chồng của Chu Châu…”

 “Có cái cớt ý, em xem mắt với anh.” Thẩm Khác chỉnh lại: “Rượu xem mắt tối đó là anh trả mà.”

“Anh mới có cái cớt ý. Tối đó không có ai phải trả tiền vì có một ông thần tài đã bao cả quán.”

Nói đến đây, Đường Vãn Vãn ngơ ra mất một lúc: “Áaaaa, không lẽ ông thần tài đấy là anh à?”

Thẩm Khác đắc ý ừ hứ một tiếng.

“Anh bị ngố à. Bao cả quán tốn bao nhiêu tiền như thế! Phá gia chi tử.” Đường Vãn Vãn nhào tới cắn anh: “Từ giờ về sau em sẽ nắm quyền quản lý tài chính trong nhà. Em sẽ phát lương theo ngày cho anh.”

Thẩm Khác tỏ vẻ đáng thương nói: “Phải nộp lương thực thì mới được nhận lương à?”

“Cũng được đó.” Đường Vãn Vãn cười: “Thế thì anh lời to rồi.”

“Lương thực lần này theo tiêu chuẩn của em thì em sẽ trả anh bao nhiêu tiền lương?”

“Đủ cho anh mua một xe tải lợn.”

Thẩm Khác ôm gối quay người, không nói gì.

“Lợn sống bây giờ đắt lắm.” Đường Vãn Vãn dỗ anh: “Anh có giá trị lắm đó.”

Thẩm Khác ủ rũ: “Trong mắt em, anh là một cái xe tải lợn à.”

Đường Vãn Vãn: “…”

“Ý em không phải vậy.” Đường Vãn Vãn ôm lấy anh từ sau lưng, học theo lợn húc vào người anh: “Em là lợn.”

Thẩm Khác: “…”

Đường Vãn Vãn: “Anh là người đàn ông đẹp nhất trần đời. Chắc kiếp trước em đã cứu cả dải ngân hà thì kiếp này mới tán đổ được anh. Anh ngoan nhất luôn ý.”

Thẩm Khác quay lưng về phía cô, khẽ cười thầm.

Đường Vãn Vãn: “Ông xã ngoan nhất có thể cho em xem [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên] được không?”

Thẩm Khác ôm chặt lấy cái gối: “Hôm nay chồng không muốn ngoan nữa.”

AAAAAAAAAA.

Đường Vãn Vãn đột nhiên mủi lòng trước sự đáng yêu ấy, cô thầm mắng mình không có tiền đồ.

Cuối cùng cô cũng nghĩ ra một cách để giải quyết: “Anh cứ đợi đấy.”

Cô quay người xuống giường, chạy tới căn phòng 601 đối diện, tìm “Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc” ra rồi vội vàng chạy về.

“Thẩm Khác, tén tén tén ten…” Đường Vãn Vãn đứng ở đầu giường, giơ quyển sổ trong tay ra: “Anh nhìn xem đây là gì nè.”

Thẩm Khác liếc một cái: “Ứ thèm.”

“Không chỉ là nhật ký công việc đâu, đây có thể coi là nhật ký của em đấy, bên trên ghi chép rất nhiều tâm sự của em về anh đấy.” Đường Vãn Vãn không màng gì nữa: “Có thể coi là nhật ký yêu thầm của em đấy, anh có muốn xem không?”

Thẩm Khác bán tín bán nghi ngồi dậy.

“Hai ta trao đổi nhé?” Đường Vãn Vãn chỉ vào chiếc gối trong tay anh: “Anh xem [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc] của em, em xem [Sổ tay yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên] của anh.”

Thẩm Khác ôm chặt lấy chiếc gối rồi lại ngả ra giường: “Em không lừa được anh đâu.”

“Em không lừa anh thật.” Đường Vãn Vãn tuỳ tiện mở một trang ra, cất giọng bắt đầu đọc: “Tôi, Đường Vãn Vãn, cho dù có chết, chết vì bệnh tật, chết trong cô độc, dù không kết hôn sẽ bị xử tử hình hay ngồi tù đến chết, tôi cũng sẽ không lấy Thẩm Khác.”

Thẩm Khác hừ hừ mấy tiếng: “Thích thật nhỉ.”

“Yêu cuộc sống, yêu Thẩm Khác, mình cũng yêu bản thân.” Giọng Đường Vãn Vãn đầy cảm xúc: “Em đã viết nó hôm động đất.” 

Thẩm Khác nhìn cô rồi từ từ ngồi dậy.

Đường Vãn Vãn nhìn anh.

Thẩm Khác mím môi, bỏ gối ra rồi hướng lòng bàn tay về phía cô: “Được rồi, cho em xem nè.”

Đường Vãn Vãn xông lên giường, ôm lấy Thẩm Khác hôn lấy hôn để: “Chồng em tốt ghê.”

“Anh cũng muốn xem của em.” Thẩm Khác chỉ [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc].

“Cho anh nè, cứ xem thoải mái đi.” Đường Vãn Vãn đưa cho anh, cô ôm gối rồi bắt đầu lục lọi.

Nửa tiếng sau.

Thẩm Khác gập quyển nhật ký lại.

Đường Vãn Vãn ngẩng đầu lên từ đống sách hướng dẫn sử dụng, cô im lặng nhìn anh một lúc rồi đột nhiên kêu to AAAAA, cô điên cuồng đập giường khuơ chân hét to….

Thẩm Khác im lặng nhìn cô nổi điên, khoé môi không nhịn được mà nhếch lên.

10 phút sau.

Cuối cùng Đường Vãn Vãn cũng bình tĩnh lại: “Thẩm Khác, bảo sao anh dễ tán vậy, hoá ra là anh vẫn luôn yêu! Thầm! Em!”

Tai Thẩm Khác đỏ ửng: “Em vui không?”

Đường Vãn Vãn gật đầu như gà mổ: “Ừm, em vui lắm.”

Mắt Thẩm Khác lấp lánh: “Em thích không?”

“Thích, em thích điên lên được.” Đường Vãn Vãn không nhịn được mà hôn lên nốt ruồi lệ của anh: “Em thích lắm luôn, thích đến mức mất hết kỹ năng sống ùi.”

Thẩm Khác: “Em hạnh phúc chứ?”

Đường Vãn Vãn: “Em hạnh phúc lắm?”

“Nhưng em không hạnh phúc bằng anh.” Thẩm Khác nắm lấy tay cô, đeo lên tay cô một chiếc nhẫn: “Chuyện hạnh phúc nhất trên đời này là được người mình yêu thầm theo đuổi.”

Bình Luận (0)
Comment